Pair of Vintage Old School Fru
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
13:09 25/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Teen - Một cuộc vá víu

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 933
Tác giả:Bồ Công Anh
Thể loại: Truyện teen
Số trang: 1

Hạnh phúc là thứ mơ hồ lắm. Việc bản thân tự nhận thức được mình có được hạnh phúc không quan trọng bằng chuyện luôn tin là mình hạnh phúc

Khi nó về tới hẻm nhỏ, nước đã ngập ngang qua bắp chân. Nó cúi xuống cầm vội đôi dép lên, lội bộ bằng bàn chân không. Cảm giác ẩm ướt khó chịu. “Rồi cái xứ này chẳng bao giờ khá lên được. Các chú cầu đường uống cả bụng nước mưa hay sao mà bụng càng ngày càng bự, trong khi đường càng ngày càng xuống cấp”. Nó lầm bầm. Luôn vậy, cái tật lầm bầm càm ràm một mình trong miệng không bao giờ bỏ được. Vừa lội nước, nó vừa xem lại đống ảnh từ cái máy ảnh đang treo toòng teng trên cổ. Tay bấm xóa lia lịa. Lại lầm bầm: “Giờ mà có vấp trúng cái ổ gà nào đó và nguyên cái máy rớt xuống nước cống thì nơi này sẽ lên tất cả các báo ngày mai với tít Kẻ đánh bom liều chết ở Xóm Dài”.

Vô tới phòng trọ. Nó nhấc điện thoại lên gọi mẹ. Nói gọn lỏn: “Ở đây mưa lắm. Mưa suốt. Con làm tin xong nơi này sẽ tới nơi khác. Có lẽ 10 ngày nữa mới về”. Rút kinh nghiệm từ những lần trước, khi nói xong điều cần nói, nó sẽ đưa ống nghe ra xa để tránh việc lỗ tai bị lùng bùng bởi hàng vạn âm thanh the thé của mẹ. Đến khi nào tiếng nói trong ống nghe im hẳn, thì nó sẽ bảo “Con cúp máy đây ạ. Con sống dai lắm mẹ đừng lo”. Rồi lăn ra giường, làm một giấc, hy vọng rằng sẽ sâu.

Giấc ngủ bị chập chờn vì mùi nước mưa, nước cống ở đâu xộc vào mũi, vào cả trong giấc mơ. Tỉnh dậy vào lúc chiều tà, đầu óc váng vất, nó ôm laptop và gửi một bức mail.

“Có rất nhiều ngôi nhà bị nước cuốn. Em mặc áo mưa nilon 5 ngàn, mua thêm cái áo mưa xịn 50 ngàn để ‘mặc’ cho cái máy ảnh, rồi thì cả hai đứa đứng tác nghiệp trong mưa. Chú Tổng biên tập gửi lời khen. Em chụp được cảnh một người đàn ông cố hết sức tóm lấy cây đàn đang trôi trong dòng nước, ngay khi cả ngôi nhà đang sụp đổ trước sức mạnh của thiên nhiên. Em nhìn ngôi nhà rách nát, nhìn cây đàn, nhìn đôi mắt thất thần của người đàn ông, tưởng tượng ra cảnh một ai đó say mê với những bản nhạc không hái ra tiền, để mặc người phụ nữ gày còm lưng kiếm sống nuôi cả gia đình. Rồi em lại nhớ về Miên. Miên còn hát ở Mị Dân (Nó cứ thích gọi chệch tên quán Dị Mị đi như thế) không anh? Có đôi lần, những ngón tay thon dài đang gảy đàn của cô ấy ám ảnh em trong giấc mơ. Đó là lúc em nhớ anh nhiều nhất…Em ổn lắm anh. Đừng lo nhiều nhé. Rồi mùa mưa sẽ qua nhanh thôi Như thường lệ. Đừng reply mail này.”

Gập máy tính lại. Nó nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Rất nhiều lần, nó muốn quăng cái laptop này ở đâu đó. Rồi thì sẽ chẳng có Facebook với trang home đầy rẫy nhịp sống sôi động của thành phố mà nó đang nhớ da diết, chẳng có những lời nhắn của vài người với nội dung giống nhau: “Đang chết dí ở đâu? Định lang thang mãi à?”…Và rồi thì Miên cùng quán Dị Mị và anh sẽ ùa về, khắc khoải. Nó sẽ lại muốn ào về thành phố, muốn đứng trước mặt anh để bảo: “Sao, em đi rồi thành phố có quá trống trải không anh? Đến bao giờ anh mới thôi ma mị cùng Miên?”. Nhưng chưa một lần nó ngoái lại. Những đợt tin bài cuốn nó đi, đến những vùng đất mới, những con người mới. Nhiều lần nó té sụp ổ gà đau điếng, hoặc lạc đường trong một khu rừng tối. Lúc ấy thì cứng rắn lắm, tay ôm khư khư máy ảnh – thứ quý giá duy nhất an ủi nó – nhủ rằng không sao đâu, có số sống dai lắm. Nhưng khi đêm về gọi điện cho chú Tổng biên tập thì lại bật khóc hu hu. Chú bảo: “Hết đợt này rồi về đi con. Về trở lại với mảng Giải trí, đi dìm hàng tụi ca sỹ chơi cho vui. Tại sao cứ làm khổ mình?”. Khóc cho đã, nó lại thút thít cười: “Còn trẻ mà chú, đi được nhiêu thì cứ đi chứ. Chú đừng lo. Con chỉ bị sứt mất mấy miếng da thôi, đổi lại tin ảnh gửi về đều đặn, người đọc được biết nhiều hơn về những vùng đất khác,ngoài cái xô bồ mà họ đã quá ngán ngẩm. Và con cũng được xoa dịu phần nào trong cái hoang mang mà bất kỳ tuổi trẻ của ai cũng gặp phải. Khi nào mọi thứ lành hẳn, kể cả những vết sẹo trên người con, thì con về. Chú giúp con lựa lời nói với mẹ con nhé. Bà vẫn chưa hết sốc…”. Đầu dây có tiếng thở dài mạnh, nhưng nó lại nhìn thấy được chú đang mỉm cười. Nó cũng cười, ghé cằm ra ngoài cửa sổ, nhìn thời gian đang trôi chậm rãi ngoài kia. Chẳng nghĩ gì.

Khi nó đang ở cao nguyên, bỗng nhận được một cú điện thoại lạ. Tiếng con gái trầm khàn trong ống nghe, như vang vọng từ nơi nào đó xa xăm. Miên. Giọng nói ma mị không lẫn vào đâu được.

- Em ổn chứ? Đang ở cao nguyên à? Miên có thể nghe được cả tiếng suối chảy róc rách ở gần đây.

- Ừ, cao nguyên mùa Hè, trời rất mát. Em ổn. Vẫn hay tải một vài ca khúc của chị về nghe đều đặn. Thành phố sao rồi chị?

- Ồn ào, nóng rẫy. Đôi lần Miên muốn tan chảy cả ra. Nhưng dù hờn ghét đến thế nào cũng phải yêu nó thôi. Mà khi nào em về?

- Chắc cũng sắp rồi Miên à…(im lặng)…Chị và Duy vẫn hạnh phúc chứ?

- Đã từng hạnh phúc ư? Em này, hạnh phúc là thứ mơ hồ lắm. Việc bản thân tự nhận thức được mình có được hạnh phúc không quan trọng bằng chuyện luôn tin là mình hạnh phúc. Vậy nên Miên ngừng tìm kiếm hạnh phúc lâu rồi, Miên chỉ muốn tin thôi. Nhưng niềm tin bây giờ cũng là thứ xa xỉ ...

- …

- Miên tin em đang hạnh phúc, một phần nào đó, đúng không?

- Có lẽ thế. Em dịch chuyển, và làm việc. Cũng đủ hạnh phúc rồi Miên.

Ngập ngừng nhiều đoạn. Nghĩ rằng nên kết thúc tại đây. Nó thì thào vào ống nghe.

- Em đã từng có một niềm hạnh phúc lớn. Em mong Miên yêu thương hạnh phúc đó giùm em. Em vẫn chưa thôi buồn bã. Nhưng ý nghĩ Duy đang được ai đó yêu thương làm em yên tâm nhiều.

- Em biết gì không? Đôi lúc hạnh phúc nó chỉ hiện hữu rõ ràng nhất khi ở bên một người. Miên chưa bao giờ nắm bắt được. Duy nhớ em lắm đấy. Khi nào em đã đủ xoa dịu, thì về với Miên nhé.

Cuộc nói chuyện lạ lùng ám ảnh nó nhiều đêm liền. Nó nhớ về không khí u ám trong Dị Mị, nhớ về lần đầu tiên nó và Duy gặp Miên. Hình ảnh Miên khi ấy, nó cảm tưởng đã từng thấy một vạn lần trên những tờ tạp chí thời trang bụi phủi. Trước giờ biểu diễn, nó thấy ánh mắt Duy thoáng chao đảo khi Miên đứng bên quầy bar, thoáng rụt tay vì ly trà nóng và rụt rè đưa hai tay lên áp lên gò má, mắt nhắm nghiền. Đôi mắt không dùng marscara, nhưng mi phủ rèm dày và huyễn hoặc. Ngay khi Miên cất tiếng hát, cảm giác mất mát ở đâu chạy đến, rần rần các đầu ngón tay. Nó nói bâng quơ: “Người đâu mà quyến rũ thế. Con gái có làn mi dày thì luôn xứng đáng được yêu thương”. Nói rồi tự mình hối hận. Đàn ông một khi đã chìm ngã vào men say, thì làm cách nào cũng chẳng tỉnh. Chỉ chờ đến khi họ tự tỉnh mà thôi. Nó bảo, anh ơi em ra ngoài chụp vài tấm đã, quán này đẹp quá trời… Nó bấm máy ảnh điên cuồng. Nước ở đâu nhòe nhoẹt ống kính. Mọi thứ xảy đến quá nhanh.

Rồi một ngày, nó lên nói với chú Tổng biên tập cho nó chuyển qua mục Phóng sự đời sống, đi đây đi đó đổi không khí chút đỉnh nha chú. Chú tròn xoe mắt, bảo rằng cực lắm. Ở mấy chỗ đó không có Tokyo Deli, Vincom hoặc Facebook đâu. Nó phá lên cười. Chú yên tâm, con tự xử được. Chỉ cần chú lựa lời nói với mẹ con, cho con đi hóng gió, viết linh tinh, chứ đừng bảo con chuẩn bị vô rừng săn tin lâm tặc hoặc vào tâm bão săn tin thời tiết…Nụ cười nó méo xệch. Duy hỏi: “Em đi đâu? Vì sao lại đi?”. Nó dửng dưng: “Ngột ngạt quá rồi. Khủng hoảng tuổi 20. Như bao lần em bị stress và muốn đi để đổi gió thôi. Anh đừng lo”. Anh ngập ngừng: “Đi rồi về nhé. Đừng bỏ anh!”. Ai bỏ ai hở anh? Ai đã chẳng hỏi ngày em đi, chẳng hỏi rằng có cần ra tiễn không…vì hôm đó là hôm Miên diễn ở phòng trà đông người. Nó không đi máy bay. Nó đã ngán tận sống lưng cảm giác lạnh lẽo của băng ghế phòng chờ hoặc mặt sàn bóng loáng ở sân bay. Quyết định đi xe khách, và lẫn vào đống người xô bồ ở bến xe bụi bặm. Khi đã yên vị trên xe, nó khóc một trận tơi bời. Nghĩ rằng, ôi chao, khóc trên xe dễ hơn khóc trên máy bay nhỉ. Chẳng ai nhìn, chẳng ai soi mói, chẳng sợ bị khó thở vì khóc ở độ cao. Sướng quá đi mất. Lúc mở mắt ra, đã ở một nơi khác rồi.

Lại viết mail. “Hôm nay em có làm một phóng sự về một ngôi làng chỉ toàn đàn bà con gái. Đàn ông bỏ đi đâu hết chẳng rõ. Nhưng họ ở lại, vẫn rất mạnh mẽ. Chỉ khác rằng sự sống không còn sinh sôi, vì làm gì có đàn ông mà sinh. Đôi lần em tự hỏi, có phải nếu không có những luật lệ, quy định, thì con người đều là lưỡng tính hết rồi không? Yêu ai thì yêu, không cần những phân biệt. Không cần đàn bà phải lệ thuộc vào đàn ông. Phóng sự dở dang nửa chừng, vì em không tìm được kết luận cho sự ra đi và ở lại đó. Nếu mọi sự ra đi đều có lý do, thì có phải sự ở lại của ai đó sẽ có ý nghĩa không? Mà anh này, đã bao giờ anh tự hỏi vì sao em đi chưa? Và những ngày qua, có khi nào anh buồn bã và chán chường? Anh có nhớ vào ngày anh nói yêu em, anh đã bảo lý do chúng ta đến với nhau là gì không? Để vá víu sự cô độc cho nhau. Đôi lần em có suy nghĩ rất tàn nhẫn, rằng em bỏ anh lại cùng với sự ma mị của Miên, sẽ làm cho sự cô độc nơi anh thêm sâu thăm thẳm, cuối cùng sẽ không thoát ra được nỗi đau mà tưởng chừng em đã xóa trắng những ngày qua. Em sung sướng với ý nghĩ đó. Nhưng không ngăn nổi mình nhớ về khoảng thời gian em bên anh, yêu thương anh. Em chỉ cần anh biết rằng, em muốn duy nhất em, không ai cả, là người vá hết vết thương cho người em yêu. Chỉ duy nhất em”.

Duy là vậy. Ngày Duy đến, Duy mang trong mình nhiều nỗi niềm từ những mảnh vỡ của các cuộc tình không trọn vẹn. Đàn ông càng dễ say đắm trước cái đẹp, sẽ càng dễ đắm chìm mình vào những nỗi buồn sâu thăm thẳm. Nó dửng dưng trước Duy. Nhưng cái sự chân thành và nhỏ bé nơi nó an ủi Duy, xoa dịu Duy, dần dần làm Duy tin rằng cuộc đời này vẫn còn có niềm vui đang đi lang thang đâu đó. Hai từ chân thành nghe thì tưởng chừng giản dị lắm, nhưng nó lại đẹp hơn gấp trăm lần những thước phim kinh điển của các ngôi sao lộng lẫy cộng lại. Duy nắm tay nó, bảo rằng: “Đừng ở bên anh mà làm gì. Anh sống trên mây, lãng đãng bâng quơ như vậy. Sẽ làm khổ em thôi”. Nó nhếch mép cười: “Vậy thì cùng lang thang. Đến khi nào mệt rồi thì đứng lại. Em chẳng hơi đâu mà đứng một chỗ chờ anh. Có muốn đi chung không, thì nắm tay em…”. Gọn gàng là thế. Cái nắm tay hôm ấy vẫn còn nguyên mùi vị của sự tin yêu.

Bỗng dưng nó thèm nghe giọng nói của ai đó trong gia đình. Nó gọi mẹ, và không đưa ống nghe ra xa nữa. Mẹ hỏi: “Đi chơi vui không con? Mẹ hối hận khi lỡ đẻ mày tuổi Ngựa quá con à”. Nó cười khì khì: “Ngày xưa, lúc con ở nhà vùi đầu vào máy tính, sách báo, mẹ cũng càm ràm rằng lớn rồi mà không đi đây đi đó cho biết, ru rú ở nhà ăn bám ba mẹ. Giờ con đi rồi, thì mẹ cũng càm ràm. Đã có ai nói với mẹ rằng bệnh càm ràm nó cũng biết lây chưa? Ở tòa soạn con có biệt danh là Càm Ràm đấy”. “Thôi đừng dẻo miệng. Miệng lưỡi nhà báo nghe kinh quá. Mẹ biết hết rồi con ạ. Thằng Duy nó qua đây, nói chuyện với mẹ nguyên một buổi chiều. Tiếc rằng mẹ chưa dạy con điều này. Cứ đấm vào mặt con nhỏ nào chuyên đi cướp bồ của người khác. Mẹ ủng hộ. Phải mạnh mẽ, con ạ”. Nó lại phá lên cười, cười ngặt nghẽo: “Mẹ ơi, là người ta tự nguyện đấy chứ. Chứ con có phải là đứa yếu đuối kém tài gì đâu. Con đi, vì chỉ nghĩ rằng cho tình yêu tự do thì nó vẫn còn đó chứ không mất đi. Càng giữ chặt, càng mất, lại càng đau thôi mẹ ạ…À, có mật ong rừng nguyên chất này. Tốt cho da lắm đấy nhé. Con mua chục lít về xài dần tuổi già nha mẹ. Haha”. “Cái con ngựa này, chỉ đánh trống lảng là giỏi. Ừ biết rồi, về lẹ đi. Nghĩ tới mày là mẹ xót quá con ạ. Về cho mẹ nhìn mặt mày một cái, rồi muốn đi nữa thì cứ đi”. Ấm áp ở đâu kéo về, làm tim đập rộn ràng và tươi vui. Mẹ ơi, thật sự thì con đau lắm. Nhưng mẹ cũng đã nói, con gái thì phải kiêu hãnh đúng không? Con kiêu hãnh đủ bốn mùa nắng mưa rồi. Giờ con phải làm sao?

.....

Chắc nó về. Nó nghĩ vậy khi xem lại một loạt những tấm ảnh nó đã chụp qua hàng chục con đường, hàng chục vùng đất xa lạ. Tự hỏi mình nhiều điều. Khi về nó có nên quay lại mục showbiz hào nhoáng và lố bịch không, hay lại tiếp tục những chuyến đi? Khi về nó có nên thử sức ở một lĩnh vực khác không, PR chẳng hạn? Khi về, nó có nên gặp Duy mà bảo rằng mình yêu thương nhau lại đi không? Nghĩ thì nghĩ vậy, nó biết nó phải về thôi. Bất kể điều gì đang chờ đợi. Vì rằng thành phố đã ở quá xa rồi, nó sợ nếu nó đi nữa, thì thành phố sẽ quên lãng nó, như ai đó đã từng…

Duy đón nó ở bến xe. Với đôi giày cũ đã hở mũi. Nó đá đá chân vào chân Duy: “Giày bị sao thế này? Định mang đến khi nào thì mới chịu bỏ hả?”. Duy không cười, nắm chặt tay nó lôi đi. Nắm chặt tay nó trên xe taxi. Ngón tay mân mê những nốt chai sạn, thở dài. Ngón tay vuốt mái tóc xơ xác, thở dài. Duy bảo: “Lúc đi, em đã nghĩ gì?”. Nó trả lời: “Chẳng gì cả. Kiểu như gặp một người xa lạ, níu lại, hỏi rằng Anh đi đâu, cho tôi theo với”. Ánh mắt Duy lặng thinh. Nó nhận ra, đây không phải là ánh mắt của kẻ từng mang nhiều sự cô độc mà nó ủ ấm nữa. Nó u ám hơn nhiều. Thắt cả lòng, nó tự hỏi, chúng ta lại phải vá víu cho nhau lại từ đầu ư , Duy? Anh không có một lời xin lỗi hoặc giải thích nào sao? Khi xe tiến đến trung tâm thành phố, qua dòng người tấp nập, nó lại muốn xuống xe, níu tay một kẻ xa lạ nào đó, bảo: “Anh đi đâu, cho tôi theo với” quá. Nhưng Duy giữ chặt ơi là chặt, đến đau cả những đốt tay.

Anh xin lỗi.

Duy nói vậy.

Nó biết vậy.

Biết rằng bao nhiêu chuyến đi cũng không thể xóa hết cái tình yêu nó nuôi dưỡng bao nhiêu năm trời. Biết rằng giờ nó đã về rồi, không yêu thương nhau thì chúng ta gặp lại nhau làm gì nữa. Thôi thì yêu thương lại nhé, đến khi nào rã rời thì thôi. Duy cười hiền, bàn chân líu ríu trong mũi giày rách.

Tình yêu đơn giản nhỉ? Như cái việc dẫn nhau đi mua giày mới sau nhiều ngày xa cách, đứa con gái nói gọn lỏn với nhân viên bán hàng rằng “Lấy cho em đôi này, màu đen hoặc nâu, size 40” vậy. Ừ thì chỉ vậy thôi, chứ còn đòi hỏi gì nữa?

-----Hết-----
...

Trang: 1
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
1