Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
13:37 02/05/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Chào em... Thiên thần

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 890
Tác giả: angel
Thể loại: Truyện tình yêu
Số trang: 2
. Nó chuyển dần sang màu trắng nhợt cho tới khi chỉ còn lại là một lớp sương mù. Nếu có ai đó muốn giết em ngay lúc này thì em sẽ sẵn sàng được chết để không còn phải sống trong nỗi đau thương và cô độc. Nhìn em xem, một con mèo đen xấu xí đến mức dị hợm, những người yêu thương em lại cứ thế bỏ em mà đi. Đầu tiên là cha mẹ, rồi sau đó lại là Angel. Chị đi thật rồi, chị đã đi xa khỏi thế giới của em thật rồi. Chị đã đi đến nơi bình yên với tình yêu thật đẹp và bỏ lại đứa em gái khốn khổ cũng khao khát có được yêu thương như chị.

Chị ơi, nếu chị muốn Sun là của chị, thì em cũng muốn...được sở hữu một mặt trời. Nếu chị yêu Sun, thì em cũng muốn được mặt trời ôm ấp bằng những vạt nắng ấm. Nếu em không hiểu tại sao Sun lại là ánh dương duy nhất trong trái tim chị, thì chị có lẽ cũng sẽ không biết, rằng anh ấy, cũng là mặt trời duy nhất, trong trái tim em.

Tình yêu là gì khi nó chỉ nhấn chìm con người ta trong nỗi khắc khoải dưới lớp bùn tuyệt vọng. Em hiểu sẽ chẳng có một mặt trời nào dành cho em, bởi tình yêu em cất giữ trong trái tim nhỏ bé này không thể nào rực rỡ bằng ánh hào quang của chị. Biết bao lần em muốn được chạm tay vào mặt trời, nhưng ước muốn điên rồ đó chỉ càng khiến em dần trôi xa khỏi khoảng không xanh thẳm. Tình yêu của em chỉ là thứ vô hình, bị thiêu đốt trong thế giới của anh, nơi có nụ cười và ánh mắt đầy yêu thương của một thiên thần như chị.

Mun nghe từng mảnh vỡ của trái tim mình đang cứa vào lòng em những vết xước dài đau nhói.

...

There is a black cat on the rooftop, she's sitting next to the old chimney.

Day by day she looks at the sky and prays

That she could find sunshine in the dark...

...

Mun tìm đến thảm cỏ xanh mượt mơn man trong gió nhẹ trong một buổi chiều tà. Em vừa hát bài hát của chính em, bằng tất cả trái tim và bằng tất cả đam mê dành cho một tình yêu không thể nào trở thành hiện thực. Một giọt nước mắt trào ra, nóng hổi, lọt vào khóe môi em đang khẽ run lên bần bật. Hơi thở phập phồng những đoạn đứt quãng như bị kẹt lại bên lồng ngực trái.

"Ai vừa hát?" Mun giật mình bởi giọng nói trầm lạnh như sấm nổ vang lên sau lưng em. Một người đàn ông trung niên với cái mũ phớt màu ghi sáng đang nhìn em chăm chú. Em lùi lại vài bước, trong khi người đàn ông đó đang tiến đến gần: "Giọng hát đó...? Cô bé, cháu có phải...là một thiên thần không?"

thiên thần trên thảm cỏ xanh

"Mun. Em được chọn làm quán quân của cuộc thi thử giọng."

"Gì cơ ạ?" –Mun suýt nữa thì hét lên. Thầy hiệu trưởng gọi em đến văn phòng giữa buổi học, trong khi em đang lo sợ không biết mình lại vi phạm điều gì thì một câu khẳng định chắc nịch từ thầy đã khiến em bất ngờ tột độ. Thầy...ngay cả thầy cũng ghét Mun đến mức phải lôi em ra để đùa cợt sao?

"Tôi không đùa." – Thầy hiệu trưởng nghiêm nghị đẩy cặp kính. "Mặc dù cuộc thi đã có kết quả, nhưng phía ban giám khảo lại quyết định bổ sung thêm một giải nữa. Tin tôi đi, tôi cũng bất ngờ không kém gì em, khi em được xếp cùng hạng với giọng ca của Angel."

Tim Mun đập thình thịch và không còn khả năng tự chủ. Từ một đứa vô hình không ai biết đến mà nay em được nhảy phóc lên vị trí cao. Tại sao chứ? Trong đầu em hiện giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn như vừa bị ai đó xới tung lên.

"Đừng hỏi tại sao." – Một người đàn ông đột ngột bước ra từ bước tường phía sau lưng thầy hiệu trưởng và nhìn Mun bằng một ánh mắt phúc hậu. "Vì giọng hát của cháu, là giọng hát...của một thiên thần.". Ông ta cất giọng nói trìu mến, bàn tay to lớn đang cầm trên tay cái mữ phớt màu ghi sáng, toát lên một vẻ sang trọng và lãnh đạm.

...

"Chúc mừng em!"

"Chị..." – Mun đứng như trời trồng khi bắt gặp Angel đang đứng ngay sau cánh cửa phòng hiệu trưởng. "Chị...không phải như chị nghĩ đâu..."

Angel không đáp lại, chị chỉ cười, nhưng mớ hỗn độn trong em lúc này không những không biến mất mà còn trở nên rối rắm. Angel xoa đầu em rồi sau đó bỏ đi, để lại một cảm giác tội lỗi dâng tràn trong trái tim bé nhỏ. Lòng Mun bỗng trào lên một thứ gì đó như là một dự cảm không mấy tốt lành, em cố giữ đều nhịp thở bằng đôi tay gầy gò đặt trên lồng ngực. Đôi mắt vừa rồi của thiên thần, như một lưỡi dao xuyên thấu, buốt giá đến tận tâm can.

***

Angel đột ngột hủy bỏ hợp đồng thu âm với hãng đĩa nổi tiếng và hành động này của cô đồng nghĩa với việc vứt bỏ giải quán quân giành được trong cuộc thi thử giọng. Trong lúc mọi người đang hoang mang không hiểu vì lý do gì, thì một gương mặt mới lại xuất hiện và thế chân cô nữ sinh tài năng. Đó là Mun – em gái của thiên thần. Nhưng liệu đây có thật sự là một thiên thần thứ hai hay không? Có rất nhiều ý kiến cho rằng có lẽ Angel đã nhường vị trí đứng đầu cho em gái mình. Sự việc vẫn nóng hổi khi Angel hiện đang biến mất và làn sóng phẫn nộ vẫn đang tiếp tục lan rộng...

Theo tạp chí teen.

"Chị...chị đang ở đâu?" – Mun gần như hét vào ống nghe điện thoại. Em trốn ở một góc trong sân trường, đầu óc hỗn loạn và căng cứng vì mấy ngày nay đi đến đâu cũng bị người khác chỉ trỏ và chửi rủa. Dự cảm của em đã đúng, chị từ bỏ mọi thứ và nhường hết cho em. Lòng Mun đau thắt lại. Giúp em thoát khỏi vị trí là người đứng sau Angel bằng cách này thì thà hãy cứ để em là một con mèo mun đen đúa và xấu xí. Mun không cam tâm, lúc này em chẳng khác gì một con mèo bị người ta tô vẽ nguệch ngoạc lên bộ lông xám vốn đã chẳng đẹp đẽ gì. Em không muốn giành chiến thắng theo con đường này, vì từ lâu em đã biết, thiên thần vốn chỉ có một. Và đó chính là chị chứ không thể nào là em.

"Mun à...tất cả những gì em có được, đều là của em chứ không phải là của chị. Chị không nhường cho em, vì đó là những thứ vốn thuộc về em. Đừng đánh mất chúng chỉ vì suy nghĩ ngu ngốc rằng em đã cướp chúng từ tay chị. Không đâu Mun à, chị phải xin lỗi em, bởi có lẽ chính chị mới là kẻ cướp."

Mun sững người ra. Em hệt như một bức tượng bị rút sạch sự sống. Xin chị...Angel, tấm lòng và tình yêu của chị dành cho em chỉ càng làm em thêm nặng cảm giác của một kẻ đầy tội lỗi. Mun thu đôi vai gầy guộc để tránh cơn gió lạnh buốt da thịt. Có lẽ em sai rồi. Cho dù thiên thần có choàng đôi cánh trắng lên người em, thì một con mèo như em cũng không thể nào bay lên trời cao được.

"Nghe này Mun, còn một chuyện nữa em cần phải biết." –giọng Angel vẫn đều đều vang lên trong khi tai Mun không còn muốn nghe gì nữa cả. "Sun...không phải là mặt trời của chị. Cậu ấy...yêu em."

...

Mun xông vào cánh cửa gỗ sơn trắng, làm nó thốt lên vài tiếng kêu kẽo kẹt. Em lao đi như một cơn lốc, với những suy nghĩ rối ren đan xen chồng chéo và một xúc cảm phức tạp không thể diễn tả thành lời.

"SUN!!!" – Mun hét to. Em chẳng còn để tâm đến việc đây là lần đầu tiên, trong suốt 10 năm qua em dám gọi thẳng tên anh bằng một giọng nói có phần gay gắt như thế. Giàn phong lan tím lắc lư trong gió nhẹ, chúng như đang mang những xúc cảm trong em trôi dạt về một nơi nào đó xa xôi. Mun không hiểu trái tim em đang nghĩ gì nữa, tâm trí em giờ chỉ còn đọng lại hình ảnh của Angel.

Một bóng dáng cao lớn bước ra, vẻ mặt không hề ngạc nhiên. Giữa sắc tím ngập tràn, Mun thấy những tia sáng như là nắng đang hắt lên từ đáy mắt ấy:

"Chào em...thiên thần!"

2. Angel.

Tôi không phải là một thiên thần.

Chính xác là thế. Mặc dù mọi người ai cũng gọi tôi bằng cái danh từ đó và tôi cũng đã có lúc tự nghĩ mình như vậy.

Nhưng Sun lại bảo, thiên thần là Mun.

Thề rằng tôi đã mất vài phút để tự định nghĩa lại cái cụm từ thiên thần phát ra từ cậu ấy. Và rồi tôi chợt nhận ra, chẳng có gì là khó hiểu cả, bởi vì trong mắt Sun, chỉ có mỗi hình ảnh của Mun –một thiên thần bé nhỏ đang phải đứng trong cái bóng quá lớn của tôi, mặc dù cái bóng đó, chưa bao giờ là cái bóng của một thiên thần thực sự.

"Tại sao...lại là Mun?" – tôi hỏi Sun, và cậu ấy thản nhiên hơn tôi nghĩ. "Tớ không biết. Làm sao có thể tìm ra đủ lý do để yêu một ai đó chứ? Dù Mun luôn tránh mặt mỗi khi tớ đến gần nhưng em ấy không hiểu sao đã chiếm mất một phần tâm trí tớ. Chẳng biết từ lúc nào mà tớ đã yêu Mun, yêu cái cách em ấy sống với đam mê của mình và cả cái cách em tự vùi dập đam mê đó vì nghĩ rằng cậu mới là người xứng đáng." "Tớ muốn hỏi tại sao Mun lại là thiên thần kia?" "À..." – Sun gãi đầu, mặt thoáng ửng đỏ: "Vì thiên thần cũng có một trái tim giống hệt như em."

Tôi nhìn Sun, rồi lại nhìn bầu trời trong xanh thoáng đãng. Có lẽ tôi sai thật rồi. Mun không có đôi cánh trắng, nhưng em có một trái tim của thiên thần. Tôi đâu để ý rằng Mun vẫn yêu thương tôi, em vẫn nấu cho tôi những bữa cơm đều đặn, em thỏ thẻ bảo rằng tôi cần có đủ sức khỏe để tiếp tục với công việc của mình. Vậy mà có nhiều đêm tôi lang thang với lũ bạn bè về muộn, để một mình Mun bơ vơ với cái bụng đói meo. Tôi đoán em không ăn cơm vì muốn chờ tôi ăn cùng. Tệ thật! Bây giờ tôi mới nhận ra chính tôi đã cản đường Mun bằng thứ ánh sáng hay hào quang gì đó thật vô vị và rỗng tuếch.

Sun nhờ tôi giúp cậu ấy ngỏ lời với Mun, tôi không ngờ một chàng trai như cậu lại nhát đến mức giấu kín tình cảm của mình trong suốt 10 năm trời. "Tại sao cậu lại muốn nói yêu Mun, trong khi đã giấu em ấy một khoảng thời gian dài như vậy?" "Vì tớ không thể chờ được nữa, Ans ngốc à!" – cậu ấy gõ đầu tôi, và gọi tôi bằng cái tên Ans thân mật.

Tôi không lưỡng lự. Tôi đồng ý giúp Sun ngay. Vì tôi biết có một cô gái cũng đã giấu kín tình cảm của mình dành cho cậu ấy trong 10 năm đợi chờ và hy vọng.

Tôi giả vờ thân thiết với Sun và diễn tất cả mọi cảnh trong kịch bản. Đôi lúc khi nhìn thấy đôi mắt cụp xuống buồn bã của Mun, tôi lại tự hỏi có phải tôi đang tàn nhẫn với em không? Nhưng cho dù là như vậy, tôi vẫn không có ý định từ bỏ vở diễn của mình. Rồi tôi giáng vào tim Mun một cú thật đau, khi cố tình để em nhìn thấy môi mình đang phủ lên môi của mặt trời. Tôi hoàn toàn tỉnh táo, khi hôn Sun tôi không hề say. Tất nhiên, Mun vô cùng bất ngờ trước cảnh tượng ấy. Và cả Sun cũng vậy. Không có màn kiss nhau nào trong kịch bản cả, Sun đã bị tôi cho vào thế bị động. Cậu ấy không thể phản kháng và đứng yên để tôi tự diễn một mình. Tôi biết, mình là kẻ tồi tệ. Nhưng Sun còn tệ hơn tôi, à không, tốt hơn nên dùng từ ngốc dành cho cậu ấy. Sun chẳng hề biết tôi luôn khao khát được trở thành một thiên thần, một thiên thần được phép ngự trị nơi trái tim của cậu.

Mun ngốc. Sun cũng ngốc. Và tôi...cũng ngốc chẳng kém gì.

Ngoài cái tên mang ý nghĩa là thiên thần, thì tôi chẳng còn gì nữa cả. Dù chỉ là một vị trí nhỏ trong lòng Sun, tôi cũng không thể nào chiếm được. Có lẽ tôi ích kỷ, vì đã cướp mất nụ hôn đầu của Sun. Nhưng hãy cứ để tôi được có cậu ấy trong một vài giây ngắn ngủi, trước khi trao Mun về nơi có mặt trời.

Mặt trời duy nhất của đời tôi, đã vụt tắt sau 10 năm được ủ ấp.

buồn

3.

"Em không phải là Angel." – Mun run run nhìn Sun đang đứng trước mặt mình với một nụ cười khó hiểu. "Anh biết!" – Sun đáp, thản nhiên: "Em là Mun."

Mun cố loại bỏ ánh mắt thân thương từ Sun, giọng em đã mất dần âm vực trong trẻo: "Có phải anh đang đùa giỡn với Ans không? Xin anh...đừng làm tổn thương Ans. Và cũng đừng lấy em ra để dối lừa chị ấy. Bởi vì...chẳng hay ho gì khi em có được những điều tốt đẹp hơn Ans." "Cô ấy đã nói với em phải không?" – Sun vẫn bình thản, trong khi Mun thì không thể nào bình tĩnh hơn được nữa. "Mun, những điều tốt đẹp em có được không phải là từ Ans, mà chính trái tim em đã giúp em giành lấy." "Nhưng anh yêu Ans mà?" – Mun ngước đôi mắt vẫn còn đang hằn lên những tia đỏ. "Cô ấy...là bạn tốt của anh!" –Sun tiến lại gần, giọng nói anh dịu dàng như thể nhuốm màu của nắng. "Người anh yêu chỉ có một. Và đó là em, chứ không phải là Ans."

Tim Mun lộn lên lộn xuống trong lồng ngực. Có cảm giác như có một nút thắt nào đó ở giữa mà em vẫn không tài nào tháo gỡ được. Mun không hiểu, Mun chẳng hiểu gì cả. Chẳng lẽ mắt em lại đánh lừa chính em ư? Chẳng phải Sun đã hôn Angel trong cái đêm chị say và về muộn đó sao? Hay cả anh...và Angel đều đang lừa dối em?

"Nụ hôn với Ans...thật ra...không phải là do anh." – Sun hơi ngập ngừng, anh quay mặt đi hướng khác dường như để tránh không cho Mun nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng. Mun ngạc nhiên nhìn Sun, em có cảm giác anh đọc được những gì em đang suy nghĩ. "Anh nhờ Ans diễn một vở kịch nhưng anh không hiểu tại sao Ans lại làm như vậy." –Sun tiếp tục. "Ans đoán rằng, em và anh...chúng ta cùng có chung một cảm xúc. Vì vậy, có lẽ cô ấy muốn làm cho em...ghen."

Ghen? Ghen ư? Tại sao em phải ghen? Em...có ghen không?

Có?

Có.

Hình như có. Chắc chắn có. Em đã ghen. Em đã ghen với Angel.

Em ghen vì em sợ. Sợ tình cảm trong tim em sẽ chết dần chết mòn. Sợ người con trai nắm giữ trái tim em sẽ ở bên người chị gái có vầng hào quang rực rỡ. Em sợ chị sẽ đến lấy đi mặt trời duy nhất trong tim em và đem tới một thế giới khác mà em không bao giờ có thể đặt chân đến được.

Phải. Em ghen đấy, Sun ơi. Em đã ghen đến mức tự nhấn chìm mình trong đau khổ.

Em ghen. Vì sợ mất Sun và vì em sợ người con trai đang ở yên trong tim mình sẽ biến mất vào một ngày nào đó.

Mun khóc. Những giọt lệ sau một hồi sóng sánh căng tràn nay đã tuôn trào ra khỏi khóe mắt. Mun khóc. Ban đầu là thút thít, nhưng rồi sau đó, em khóc òa lên, khóc thật to, thật to. Sun và Angel xấu lắm, cả hai đã vào hùa với nhau và đẩy em xuống vực thẳm tuyệt vọng.

Sun đột ngột tiến thêm hai bước nữa, anh vòng đôi tay ôm lấy thân người gầy guộc bé nhỏ của Mun và để mặc cho những giọt nước mắt của em rơi lã chã xuống bàn tay mình. Mun giật thót, em hốt hoảng cố đẩy Sun ra, chưa bao giờ anh lại gần em đến như vậy. Em lạ lẫm với khoảng cách mà hai trái tim giờ đây không còn bị ranh giới tách biệt. Trái tim em và Sun như đã tìm được điểm dừng, cho những yêu thương mà cả hai đã cố gắng chôn vùi và giấu kín.

Mun quệt nước mắt, không đủ sức mạnh để thoát ra khỏi vòng tay Sun. Em biết, tự nhận mình yếu đuối chỉ là một cái cớ để chống lại những xúc cảm yêu đang mãnh liệt dâng tràn. Ngay lúc này đây, em đã không còn quan tâm đến việc cái vực thẳm kia sâu tới mức nào nữa, bởi cho dù thế giới của em có ở tận nơi đâu, thì mặt trời rồi cũng sẽ tìm đến, và sưởi ấm em khỏi cái lạnh buốt giá. Em yêu Sun rồi. Chẳng biết tại sao và cũng chẳng biết từ khi nào nữa. 10 năm qua có lẽ em đã tự tàn nhẫn với chính bản thân. Em lầm tưởng cuộc sống của một con mèo đen chỉ là một cái ống khói không lối thoát, nhưng em đâu biết rằng nếu tin tưởng vào chính mình thì có lẽ em đã có thể cảm nhận được những tia nắng của mặt trời, từ rất lâu đã hướng thẳng vào trái tim em.

Angel nói đúng. Chị và em chẳng cướp đi thứ gì của nhau. Chỉ đơn giản là em quá ngớ ngẩn khi cứ lẩn tránh những thứ thuộc về mình vì cứ mặc định rằng đó phải là những thứ thuộc về chị. Em đã tàn nhẫn với chị phải không Ans? Em đã làm chị đau khi cứ khiến chị phải chứng kiến cảnh em chạy trốn mặt trời, trong khi chị thì luôn khao khát được mặt trời hướng đến. Em sai, Ans ơi. Đáng lẽ ra em không nên biến mình thành cái bóng sau lưng chị. Để rồi làm tổn thương chị. Tổn thương Sun. Và làm tổn thương cả chính bản thân em.

"Xin lỗi, đáng lẽ ra anh không nên lợi dụng Ans, nhưng anh không biết phải làm sao để nói rõ lòng mình." – Sun khẽ khàng cất tiếng, chắc có lẽ anh nghĩ rằng Mun vì mình mà khóc. "Có thể em sẽ bảo anh là một thằng ngốc, nhưng hãy tin anh, Mun ơi, suốt 10 năm qua, chưa bao giờ anh ngừng yêu em cả." "Không...anh không phải là kẻ ngốc." – Mun lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt em như xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng và làm thấm ướt trái tim Sun. "Anh...là mặt trời. Của em."

Sun sững người vì giọng em thân thương đến lạ, rồi sau đó anh bật cười. Em vừa bảo anh là gì cơ? Mặt trời ư? Trước giờ Sun cứ nghĩ đó chỉ đơn giản là một cái tên của mình. "Em và anh...cách xa nhau lắm." –Mun ôm lấy bờ vai Sun, giọng nói loãng ra và không tròn tiếng. "Em, chỉ là một con mèo đen, xấu xí, không ai thèm thương hại. Còn anh, là một ánh dương, sáng rực, ngạo nghễ ở trên cao. Có bao giờ em chạm tới được anh đâu? Giá mà em có được đôi cánh của Ans, để có thể bay đến gần anh...nhưng tiếc rằng em...không phải là thiên thần, như chị ấy."

"Ngốc!"–Sun siết chặt Mun hơn, thấy tim mình đập mạnh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em và cảm nhận được trái tim thuần khiết của em, anh đã biết em chính là một thiên thần. Người xung quanh nghĩ sao anh mặc kệ, chỉ cần anh biết rõ rằng mình yêu em, thế là quá đủ. Mặt trời thì sao chứ? Chẳng phải rồi nó cũng sẽ lặn khi màn đêm buông xuống hay sao? Không, Sun không muốn trở thành mặt trời, anh không muốn rời xa Mun bé nhỏ thêm một phút giây nào nữa cả.

"Anh sẽ giấu em đi." – Sun luồn tay vào mái tóc rối của người con gái đang ở trong lòng mình. "Để em sẽ không phải cô đơn trong màn đêm khi mặt trời khuất dạng."

"Không có chỗ nào dành cho em đâu Sun." – Mun buồn bã.

"Có chứ." – Sun ngắt lời em, giọng anh đong đầy yêu thương. "Có một nơi duy nhất. Nơi mà anh sẽ bảo vệ em cho đến hết cả cuộc đời này."

"..."

"Đây. Em đã thấy chưa Mun?" –Sun kéo Mun ra để em nhìn thấy ngón tay anh đang trỏ vào lồng ngực trái của mình. "Em luôn ở...trong trái tim anh."

Nắng chiều tắt hẳn trên cánh hoa phong lan đu đưa trong gió nhẹ. Sắc tím dịu dàng như vẩy vào không gian một thứ xúc cảm ánh lên màu hạnh phúc. Kể từ giây phút này trở về sau, Mun bé nhỏ sẽ không còn đơn độc. Mặt trời của em đã ở bên em, thắp lửa cho tình yêu của em cháy mãi, trở thành ngọn đuốc sáng bao phủ lấy tấm thân gầy gò và mang em thoát khỏi cái hố sâu tối mịt.

And now the black cat is on the rooftop. She looks at the sky, then cries and smiles. Finally she doesn't have to hide. 'Cause that sunshine will always be in her heart.

Now on the rooftop, the Sun is holding the black cat. He says that: "Hello...my angel!"

Mun ơi, Sun yêu em. Hãy chui ra khỏi cái ống khói kia và nói cho anh biết đi, rằng em, cũng yêu ánh mặt trời trên khoảng không xanh thẳm.

-----Hết-----
...

«Trang trước
Trang: 1 2
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
1
Polly po-cket