Duck hunt
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
13:26 25/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Chỉ em yêu anh như thế

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 854
Tác giả: Su
Thể loại: Truyện tình yêu
Số trang: 1

Hôm kia 

Anh đến tìm em trong một chiều đông. Lúc đó em đang đầu bù tóc rối viết cho kịp deadline cuối tháng. Anh ngập ngừng nói: 

- Nguyên ơi, hay là mình... chia tay? 

Trong bộ dạng anh rón rén, rúm ró khổ sở như câu học trò mắc lỗi sợ cô giáo phạt mà em thấy nản vô cùng. Chán nản vì cái cách anh lấm lét nhìn em lúc đó hơn là bàng hoàng sửngb sốt trước lời chia tay của anh. 

Em hỏi anh một câu muôn thuở, mọi cô gái chắc đều hòi bạn trai mình trong hoàn cành đấy: 

- Tại sao? 

- Anh đạ gặp một người, cô ấy yêu anh. Và anh cũng yêu cô ấy. 

- Vậy em không yêu anh và anh không yêu em? 

- Không phải, nhưng kiểu yêu của em.... 

- Sao? 

Đoạn hội thoại đến đấy là dừng lại, anh lặng thinh, quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn của em. Em và anh, đều cư xử không như người khác. Anh nói lời chia tay như cầu xin em một ân huệ còn em phản ứng trước sự thỉnh cầu của anh bằng sự bình tĩnh một cách lạ thường, không tru tréo om sòm, không khóc lóc níu kéo, em chỉ hỏi, phần nhiều là bởi tò mò hơn ghen tuông. Nếu như anh lạnh lùng chia tay và em khóc lóc thì còn là một nhẽ... 

- Hai người quen nhau bao lâu rồi? 

- Hai tháng. Anh định nói với em từ trước rồi, nhưng anh chỉ muốn thêm thời gian để khẳng định đó không phải là tình 5 giây. 

- Vậy sao anh không đợi thêm nữa đi? 

Nếu đến tháng thứ 3 anh lại nhận ra đó chỉ là cơn say nắng bất chợt thì vui - Em mỉa mai châm biếm. 

Thay vì trức tiếp trả lời câu hỏi của em, anh nói về chiếc khăn len cô ấy đan tặng. Một mối quan hê hai tháng và một chiếc khăn len , anh đã hạ quyết tâm chia tay em là vì thế. Em nghe tiếng mình nói, bình thản và mỏng tang như hơi thở: 

- Cho em gặp cô ấy. Nếu đúng thực cô ấy yêu anh hơn em thì em sẽ để anh đi. 

Hôm qua 

Em chọn đúng cái quán mà em và anh vẫn thường ghé vào uống cà phê và nghe gfuitar acoustic cho cuộc gặp gỡ kì lạ giữa ba con người. Em chọn chỗ này bôủ nếu mọi chuyện có kết thúc, em muốn nó chấm dứt ở nơi nó bắt đầu. Nếu đến chỗ khác thì lai thêm một đại chỉ không được đến sau khi chia tay anh. Thành phố vốn đã bé nhỏ, nếu vậy chắc sẽ càng nhỏ bé hơn. 

Em đến sớm, ngồi nghĩ ngợi được một lúc thì anh và cô ta đến. Tình địch của em mặc chiếc váy len màu trắng đeo một chiếc khăn giống hệt cái khăn len của anh. Chắc cô ta đã đan hai cái khăn làm đồ đôi cho hai người. Nhưng em chú ý đặc biết đến đôi giày cao gót màu đen tinh nghịch đang đi. Nó dễ phải cao đến 10 phân, vậy mà cô ta chỉ cao ngang đến tầm vai của anh thôi. Tình địch khá là bé nhỏ. Trong đầu em loáng thoáng viễn cảnh nếu có đánh ghen ngay tại quán thì ít nhất em cũng có thế túm được tóc trên định đầu cô ta một cách dễ dàng. Anh khá lúng túng và lo lắng. Anh sợ cái gì? Sợ em sẽ hất cả ly cà phê nóng vào người cô ta chắc? 

Anh và tình địch tiến lại chỗ em đang ngồi. Anh chỉ tay vế phía em, nói, với cô ta: 

- Giới thiệu với Hương đây là Nguyên, bạn thân nhất của anh. 

... Và nói với em: 

- Đây là Hương, bạn gái của anh. 

Mỉa mai làm sao, chính em đã bảo anh nói như thể. Để cuộc gặp gỡ ngày hôm nay không có gì khác ngoài việc anh ra mắt người yêu với.. bạn gái thân thiết nhất của mình. Ngay từ lúc cô ta tươi cười chào em và ngồi xuống bên cạnh anh ở phía đối diện, em đã thầm ngủ phải quan sát tình địch của em thật tốt. Xem cô ta yêu anh được bằng mấy phần của em, xem anh yêu cô ta như thế nào. Có đáng để em rút lui hay không. Mà đúng ra, em phải có cái quyền được ghen tuông lồng lộn với kẻ đến sau. Nhưng em đã không làm vậy. Em cứ buồn cười mãi về hoàn cảnh kì lạ diễn ra từ hôm kia đến bây giờ. Và ngay tại thời điểm ấy, đó đúng là một tình huống có một không hai àm anh và em - hai người kì lạ tạo ra. 

Dặn lòng quan sát thật kĩ, mà em không sao tập trung vào được cuộc nói chuyện đang bắt đầu diễn ra. Em nhìn mọi vật lờ đờ trôi qua trước mắt như một cuốn băng đen trắng quay chậm. Những âm thanh và hình ảnh như lệch nhau, không ăn khớp làm một. Sau một hồi vật lộn để tập trung mà không được, em mặc kệ, em để thân thể ngồi ngay ngắn dính chặt trên ghế còn cặp mắt và trí óc trôi lơ lửng. Anh cũng im lặng, nhát gừng, thỉnh thoảng ậm ừ được một hai tiếng. Chỉ có Hương - cô ta dường như không nhận ra không khí nặng nề đặc quánh đang bao phủ, vẫn liên tục luyên thuyên nói cười. Đôi mắt em cứ dính chặt lấy đôi giày cao gót của Hương dưới gầm bàn. Nó làm em nhớ ra mình đang đi một đôi giày thể thao lấm bùn đất. 

Chính đôi thể thao này, em đã dùng để cxhạy theo anh trong sáng mưa rơii h6m nào. Anh định nói điều gì đó với em nhưng chỉ nhìn em và bỏ chạy. Vội vã, em xỏ vội đôi giày thể thaocáu bẩn, chạy thao anh, chúng ta cứ chơi trò đuổi bắt như vậy qua vài dãy phố. Chạy cho đến khi anh rã rời và dừng lại. Em chạy đến nắm chặt đôi tay lạnh cóng của anh. Không nói một lời. Có phải hôm đó anh định nói về chuyện ngày hôm qua không? Nếu đổi lại, là Hương, liệu cô ta có chạy được theo anh trên đôi giày cao gót đó? 

Trí óc em lại bay đến những bọ phim, anh và em đã xem. Em nhớ bộ phim về người đàn ông định li dị vợ đ6ẻ chạy theo bồ nhí. Nhưng cuối cùng ông ta nhận ra rằng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời. kết phim, hai người lại quay về với nhau. Có cái kết nào như thế cho anh và em sau 3 cốc cà phê đã dần lạnh ngắt? 

Và trí óc em, bay đến, câu nói hôm kia của anh, "kiểu yêu" của em ...? Nó như thế nào? Rõ ràng à em đã không yêu anh như cái cách cô ta yêu anh. Đan khăn đôi. Em không khéo tay cũng chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn làm mấy cai đó. Nhưng em, đã nghe nhạc Paul Gilbert, Steve Morse, Metallica, Scorpions... vì anh, dù em không thích Rock. Cô ta đan khăn cho anh và nói "yêu anh mãi mãi", còn em có thể chạy đuổi theo anh hàng kí lô mét và nghe Rock, vì anh. 

Bằng một cách nào đó. sự tập trung trở lại với em, màn hình đen trắng trước mặt em bỗng nhiên có thêm nhiều màu sắc, hình ảnh, âm thanh ăn khớp nhịp nhàng. Hình như câu chuyện cũng đã đến hồi kết thúc. Cô ấy vui vẻ nắm tay anh đứng lên trước mặt em. Đầu em đau nhói nhưng trái tim tỉnh táo. Em chợt trở nên sinh động lạ lùng. Nắm cha7t5 tay anh và tay cô ta, em khen hai người đẹp đôi, chúc anh và cô ta hạnh phúc. Anh đờ đẫn, t6e dại, hoảng sợ tránh cái nhìn của em. Còn cô ta thì ríu rít nói cười cảm ơn. 

Anh, cô ta và em đi về hai phía khác nhau. Em cẩn thận ngoảnh lại để chắc chắn anh - Cô ta đã thực sự ở lại sau lưng mình. 

Hôm nay 

Em vẫn nghĩ đây là một chuyện quá sức kì quặc và lạ thường. Vì sao em không thể cư xử hay có chút ít mảy may cảm xúc như những người con gái bình thường khác. Em đoán chính điều đó đã làm anh hoang mang và hoảng sợ. Anh trông chờ ít nhất một phản ứng ghen tuông, khóc lóc từ em. Còn em thì chỉ đơn giản cho mọi thứ lờ lờ trôi qua không ý kiến. Cứ như đó là chuyện của người khác. Đơn giản, chỉ bởi vì em đã hiểu. Em để anh đi không phải bởi vì cô ta yêu anh nhiều hơn mà bơi anh không hợp với "kiểu yêu" của em và ..... 

Nhưng .... ngoại trừ không đan được khăn tặng anh thì về cơ bản là em đã từng yêu anh, như thế, theo kiểu của riêng em. 

-----Hết-----
...

Trang: 1
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
1