Teya Salat
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
17:00 19/05/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện ngược nắng, ngược gió

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 770
Tác giả: Đang cập nhật
Thể loại: Truyện tình yêu
Số trang: 2
. “Nhóc đấy à?” – Nghe giọng anh vang lên trong điện thoại mà tim tôi đập thình thịch. Tới gần chỗ hẹn, từ xa xa tôi đã nhận ra anh ngay lẫn trong 1 nhóm bạn của anh. Anh đứng đó, cười nụ cười đã từng khiến tôi mê mẩn. Ở anh luôn toát ra vẻ tự tin, ung dung hiếm có. Lúc đó cũng gần trưa, nắng chiếu rực rỡ, chiếu lên thân ảnh cao gầy của anh với chiếc áo sơ mi trắng làm tôi cứ đứng chết trân tại chỗ nhìn anh, không bước tiếp được.

Nhìn khung cảnh ấy, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rằng anh chính là mặt trời, và sẽ là mặt trời trong trái tim tôi. Giây phút ấy, hình ảnh đó đã khắc anh vào trí nhớ của tôi, để sau này không biết bao lần tôi hồi tưởng lại nó.

Bạn anh nhìn thấy tôi, nghiêng đầu nhắc anh. Khi anh bước đến gần, tôi mới lấy lại tinh thần. Mấy anh bạn của anh nháy mắt với anh đầy ẩn ý, vẫy tay với tôi rồi tản đi. Chỉ còn tôi với anh. Chúng tôi bước đi bên nhau trong vườn trường, như bao đêm qua tôi vẫn hằng mơ tưởng đến. Tôi len lén nhìn anh. Nắng làm má tôi hồng lên, còn tim thì đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bước chân tôi lâng lâng nhẹ bẫng như đang đi trên mây. Lần đầu tiên sóng vai cùng chàng trai mình thầm mến, cảm giác của mọi người thế nào? Còn tôi, buổi trưa hè với những xúc cảm ấy tôi mãi ghi nhớ, cho tới tận bây giờ.

Những ngày sau đó, buổi sáng nào tôi cũng nhắn tin chúc anh một ngày tốt lành, tối đến lại chúc anh ngủ ngon. Anh rất vui vẻ đáp lại tôi, còn gửi cho tôi những câu nói thú vị khiến tôi phải mua ngay một cuốn sổ để chép lại, sợ nhỡ điện thoại có vấn đề, mất đi thì tôi sẽ tiếc đứt ruột mất.

Tôi biết mình đã thích Ân Du mất rồi, nhưng làm sao đủ can đảm để bày tỏ điều đó cơ chứ. Tôi chỉ còn biết kiếm đủ mọi cái cớ để có thể được nói chuyện, được gặp anh. Tôi cần một cuốn sách toán, tôi cần một quyển giáo trình kinh tế, tôi cần lên thư viện mượn sách, tôi gặp một vấn đề không hiểu trong bài học, tôi muốn chọn tuyến xe bus đi Cổ Loa, vân vân và vân vân,… tôi đều gọi anh. Và lần nào, anh cũng rất tận tình giúp đỡ, cho tôi những lời khuyên bảo, giảng giải tỉ mỉ, chân thành. Một năm đó, tôi chạy sang trường anh đều đặn như mẹ tôi đi chợ hàng ngày.

Đáng nhẽ chồng sách có thể trả liền một lần nhưng tôi chia nhỏ ra mỗi lần trả một quyển, kiếm cái cớ để gặp anh. Mấy đứa trong lớp biết chuyện liền trêu tôi: “Thân thể ở bên này, tinh thần ở bên kia!”. Các bạn anh ai cũng biết tôi. Mỗi lần tôi đến là các anh ấy lại huýt sáo, nháy mắt đầy ẩn ý với anh. Anh chỉ cười, vẫn ung dung như vậy. Còn tôi, chỉ chăm chăm vào anh, làm gì có hơi sức để ý đến thái độ của người khác.

Tôi không hiểu một năm ấy tôi lấy đâu ra dũng khí và bạo dạn để tiếp cận anh như vậy. Trước khi gặp anh ai cũng kêu tôi nhút nhát, sống khép kín. Đến bản thân tôi còn tự cảm thấy mình như vậy cơ mà! Vậy chỉ có thể lí giải rằng, anh có một sức thu hút quá lớn, đến mức một đứa nhát cáy như tôi cũng không thể cưỡng lại được. Bài học thì đọc dăm, bẩy lần mới nhớ được lơ mơ, nhưng từng câu từng lời anh nói, tôi nhớ không sót một từ nào.

Nhìn vào những biểu hiện của tôi, ai cũng hiểu, các bạn của anh cũng hiểu. Nhưng anh thì hình như chẳng hiểu gì cả, cứ thản nhiên như thế. Anh đối với tôi như một cô em gái, vẫn tận tình giúp đỡ, nhắc nhở, dạy bảo tôi những kinh nghiệm trong học tập và cuộc sống. Ân Du vẫn xoa đầu tôi, cười với tôi những lúc tôi giận dỗi. Nhưng tôi đâu cần cái xoa đầu tình anh em đó. Cái tôi cần là một nụ hôn từ chính đôi môi đầy yêu thương và nồng nàn của anh cơ!

Tốt nghiệp, Ân Du sang Mỹ học Thạc sĩ. Một tuần trước khi anh đi, tôi mới biết tin. Cũng không phải là do anh nói mà là 1 người bạn của anh cho tôi biết. Lòng tôi đau lắm, cứ như thể tôi không là gì đối với anh vậy. Sau 1 đêm khóc hết nước mắt, sáng ra tôi nhắn tin cho anh: “Anh sắp đi phải không?”. Anh lập tức gọi lại, hẹn gặp tôi.

Anh xin lỗi vì không nói với tôi sớm hơn, và rằng không muốn tôi suy nghĩ nhiều. Anh đưa tôi đi loanh quanh, mua cho tôi vài cuốn sách, căn dặn tôi đủ thứ. Nhưng tôi còn tâm trí đâu mà quan tâm đến mấy cái đó. Trong đầu tôi chỉ còn văng vẳng duy nhất 1 câu: “Ân Du sẽ đi, Ân Du sẽ đi!”. Tâm trí tôi mờ đi, nước mắt chảy dài. Ân Du lau nước mắt cho tôi, hứa rằng sẽ trở lại. Ừ thì, có thể anh sẽ trở lại, nhưng cũng có thể không đúng không? Mà trở lại thì bao giờ sẽ trở lại? Có thể 2 năm, 5 năm hay thậm chí là 10 năm. Tôi như người mộng du trở về nhà, anh vẫy tay tạm biệt tôi thế nào tôi cũng chẳng nhớ nữa. Tôi lại nằm vật ra giường và khóc một trận nữa.

Ân Du sẽ đi, sẽ không còn trong cuộc sống của tôi nữa rồi. Anh đi, một người bạn, một người anh vô cùng thân thiết, có thể nói là duy nhất của tôi đã bỏ tôi rời đi. Anh đi, người tôi yêu, mối tình đầu của tôi cũng ra đi, để lại trong tôi nỗi đau thất tình và một trái tim với vết sẹo không thể lành. Và nhất là, anh đi, ánh mặt trời của tôi cũng đi mất. Khi tôi một mình loay hoay trong thế giới của chính mình thì anh xuất hiện, rạng rỡ và bừng sáng. Từ lúc ấy, tôi đã coi anh là ánh mặt trời của tâm hồn tôi, cho tôi sức sống và nguồn năng lượng bất tận. Nhưng giờ đây trái tim tôi như mất hết sinh khí, tâm hồn tôi ngập tràn tăm tối, lạnh lẽo.

Những hôm sau, tôi đóng cửa ở nhà, không đi đâu và cũng không nhắn cho anh cái tin nào. Ngày anh đi, tôi mới ra tiễn anh. Anh nhìn vẻ mặt thất thần của tôi, nỗi đau xót hiện lên trong mắt, nhẹ kéo tôi ôm vào lòng. Đó là cái ôm đầu tiên từ người tôi yêu thầm. “Ở lại bình yên nhé nhóc!” – anh thì thầm. Trong vòng tay anh, đất trời quanh tôi như sụp đổ. Một năm qua, tôi luôn chạy theo phía sau anh, nhưng giờ tôi có muốn đuổi theo cũng không thể nữa rồi.

Cả mùa hè năm ấy, ngày nào tôi cũng ra công viên nằm, chụp quyển sách lên mặt và nghĩ về những gì bất chợt hiện ra trong đầu. Cũng không có gì khác ngoài Ân Du. Tôi để mặc nước mắt rơi, nuông chiều cảm xúc của mình.

Sau mấy tháng hè cuối cùng tôi cũng nghĩ thông suốt được vài điều. Tôi muốn yêu anh dường như là việc quá sức của mình. Hay nói đúng hơn là tôi không xứng với anh. Anh như mặt trời giữa trưa, chói chang, rạng rỡ, còn tôi, nhỏ bé và kém cỏi. Vì thế tôi gọi tình yêu tôi dành cho anh là “Tình yêu ngược nắng, ngược gió” – kiểu như bất chấp tất cả để yêu vậy. Và dường như tôi đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh, coi anh là bầu trời, là thế giới của tôi, vậy nên khi anh ra đi, tôi mới suy sụp và mất phương hướng như vậy. Tôi cũng nghĩ nhiều đến phương án sang Mỹ với anh, giành anh về cho mình bằng được. Và tự nhiên tôi có thêm được nhiều động lực.

Khi vào năm học mới tôi cũng lấy lại được một chút tinh thần, không còn suy sụp như hồi Ân Du mới đi nữa. Năm thứ 2 tôi vùi đầu vào học. Cả năm ấy tôi vẫn suy nghĩ mãi một vấn đề, tôi có nên sang Mỹ để đuổi theo anh hay không, hay tôi nên ở đây và đợi anh về, hay tôi nên cố gắng quên anh đi?. Nhưng đến cuối năm thì tôi đã đưa ra kết luận cho mình. Tôi không đi đâu cả, cho dù trong lòng vẫn mong ngóng anh sẽ trở về tìm tôi. Vì trong 1 năm ấy, anh không hề liên lạc với tôi, một bức mail ngắn ngủi cũng không nỡ gửi. Không phải tôi không còn nhớ, không còn muốn, nhưng chẳng hiểu sao, lúc ấy lí trí trong tôi trỗi dậy và nhắc nhở tôi: “Ân Du không yêu mày đâu, đừng cố làm tổn thương mình nữa!”.

Cứ như vậy, tôi qua hết 4 năm đại học, vẫn nhớ vẫn buồn nhưng tôi đã phần nào lấy lại cân bằng và dần quên đi. Niềm tin anh trở về đã hoàn toàn lụi tắt. Ra trường, tôi muốn xây dựng cho mình 1 cuộc sống mới, vì thế mà tôi vào Sài Gòn làm việc. Tôi gần như biến thành con người khác. Tôi được làm công việc yêu thích, có những mối quan hệ mới, còn thường xuyên tụ tập shopping và mở party tại nhà với bạn bè. Tôi đã biết to son đánh phấn theo những phong cách thời thượng, biết mix những bộ cánh cá tính và biết nháy mắt bông đùa với đàn ông. Tôi đã không còn là con nhóc trong sáng, tinh khôi của Ân Du nữa. Và anh, tôi tin chắc anh cũng chẳng còn giống xưa. Chúng tôi đều đã xa nhau và xa quá khứ lâu quá rồi.

Tôi vứt quyển báo sang 1 bên, định đứng dậy ra về. Đường đã quang và phố đã lên đèn. Tôi vừa ngẩng mặt lên thì bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh chàng đối diện. Thấy tôi phát hiện, chàng ta chả chút ngại ngùng như lẽ thường, còn phô ra cái nụ cười rõ tươi và nói 1 câu kinh điển đồng thời cũng nhàm hết sức:

- Nhìn cô quen lắm! Hình như tôi gặp cô ở đâu rồi!

- Nhìn anh cũng quen lắm! – Tôi vừa lấy ví tiền trong túi xách ra, vừa lười biếng đáp lại.

Anh chàng ngớ ra, rồi lại cười, nhưng lần này là cười tủm tỉm và hỏi tôi:

- Cô nói rõ hơn được không? Tôi giống ai mà cô quen biết à?

- Ừm, giống anh bồ vừa bị đá của con bạn tôi!

Tôi nói xong liền vẫy gọi nhân viên, mặc kệ anh ta ngồi đó ngơ ngẩn. Khi tôi thanh toán thì anh ta cũng trả tiền. Tôi không để ý nữa, bước thẳng ra ngoài. Khi đi vào bãi để xe của tòa nhà lại thấy anh ta tò tò đi theo sau. Tôi đang tự đa tình tưởng anh chàng kết mình từ cái nhìn đầu tiên, chạy theo xin số điện thoại, thì thấy anh ta đi thẳng đến mấy dãy xe. Trước khi về còn vẫy chào tôi. Hóa ra cu cậu cũng làm việc ở tòa nhà này. 

Hôm sau đến công ty chúng tôi lại có duyên chạm mặt ở bãi gửi xe. Anh ta te tởn chào tôi, nói với tôi vài câu chuyện. Tôi đã biết tên anh ta là Phong. Vài hôm sau nữa lại gặp nhau ở thang máy. Và sau vài lần bất chợt gặp nữa thì chúng tôi thân hơn. Phong chính thức theo đuổi tôi. Rồi chúng tôi yêu nhau. Một sự thật phũ phàng là Phong kém tôi 2 tuổi nhưng ai cũng khen chúng tôi đẹp đôi, Phong cũng suốt ngày tự nhận thế. Ừ thì đẹp đôi, tôi cũng không phản bác nữa. 

Ở bên Phong, tôi luôn thấy vui vẻ và an tâm. Đây cũng là lí do tôi chấp nhận Phong, ban đầu tôi không hề yêu Phong. Nhưng dần dần tôi đã thôi không còn nhớ về Ân Du. Cho dù nhìn nụ cười của Phong rất giống anh, tôi cũng không còn liên tưởng 2 người với nhau nữa. Tôi biết, tôi đã yêu Phong.

***** HẾT *****
...

«Trang trước
Trang: 1 2
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
1