Duck hunt
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
20:21 24/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện: Tuyết Sơn Phi Hồ

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 5735
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 33
.

Liếc nhìn Sĩ Trung, thấy ông ta chăm chú quan sát cả hai bên đang đối mặt nhau dưới thung lũng, hình như không nghe thấy mấy câu này.

Hùng Nguyên Hiến nói giọng nhỏ nhẹ:

-Ðào trại chủ! Tại hạ xin giới thiệu vị này là Tĩnh Trí đại sư ở chùa Bách Hội,tỉnh Sơn Ðông. Còn vị này là Lưu Nguyên Hạc đại nhân, là thị vệ hạng nhất ở kinh, sư huynh dồng môn với tại hạ. Mong hai bên sẽ làm quen với nhau.

Ðào Bách Tuế thân hình cao lớn, giọng nói như sấm rền, còn Hùng Nguyên Hiến dường như tương phản. Một người thì cứng rắn, một người thì mềm dẻo, cứ như là trời sinh ra để mà đối chọi với nhau.

Ðào Bách Tuế mắng luôn:

-Ðồ nhãi nhép! Hãy cùng ra tay đi! Chúng ta sẽ làm quen bằng binh khí vậy!

Thế là vung roi sắt quật dứ vào khoảng không, thành tiếng rít vù vù, đủ thấy thần lực kinh người.

Hùng Nguyên Hiến vẫn thản nhiên nói khẽ:

-Tại hạ là bại tướng dưới tay của Ðào trại chủ, đâu dám đọ sức. Tại hạ chỉ xin ban cho một thứ thôi!

-Thứ gì? -Ðào Bách Tuế gằn giọng.

Hùng Nguyên Hiến chỉ vào cái hố đang đào dở nói:

-Chính là cái thứ ở đấy này!

Ðào Bách Tuế khẽ vuốt chùm râu rậm màu xám bạc, không nói không rằng, vụt thẳng một roi.

Hùng Nguyên Hiến né người tránh được, kêu lên:

-Xin hãy khoan đã!

-Ngươi còn định nói gì nữa? -Bách Tuế quát.

-Tại hạ đã đợi ở đây ba ngày ba đêm, để chờ Ðào trại chủ đến -Nguyên Hiến trả lời .

Nếu không nể mặt Ðào trại chủ và công tử, thì tại hạ đã sớm lấy nó đi rồi.

Những đồ vật ở đây vốn không phải là của ẩm Mã Xuyên, mà xưa nay vẫn do Thiên Long Môn cai quản.

Nay dẫu có đổi chủ, cũng không có gì không ổn.

Ðào Tử An nói:

-Hùng tiêu đầu nói năng hay nhỉ? Mênh mông ngàn dặm tuyết băng ở vùng núi này... nếu các ngươi đã sớm biết chỗ chôn, sao không lấy trước đi?

Trịnh Tam Nương nóng lòng báo thù cho chồng, bèn nói luôn:

-Dài lời mà làm gì? Ra tay đi thôi!

Dứt lời phi luôn ba mũi phi đao " vù vù vù " nhằm vào Mã trại chủ.

Mã trại chủ vung đôi thiết chuỳ gạt rơi được hai mũi, còn mũi thứ ba bay quá nhanh sắp cắm vào ngực, khiến Mã trại chủ vội choãi hai tay làm sợi xích nối đôi chuỳ vắt ngang ngực, vừa khéo chắn được mũi đao. Mã trại chủ co chùy bên trái, vung chùy bên phải vụt lại Trịnh Tam Nương.

Trịnh Tam nương nhanh nhẹn hạ thấp người cúi đầu né tránh, song đao múa tít theo thế " gió xoáy " đâm thẳng vào bụng họ Mã.

Mã trại chủ vung chùy trái phá được thế đao đó.

Khi thấy hai người đọ sức, Tĩnh Trí hòa thượng liền vung giới đao bổ thẳng vào Ðào Bách Tuế.

Trấn Quan Ðông không hề né tránh mà vung ngang roi đánh luôn; roi sắt va vào giới đao toé ra những đốm hoa lửa. Hòa thượng thấy cánh tay tê dại, lưỡi đao bị mẻ mất một miếng.

Ðào Tử An múa đao xông vào Hùng Nguyên Hiến, thế là sáu người chia thành ba đôi quyết lấy tính mạng nhau trên vùng đất đầy tuyết phủ.

Lưu Nguyên Hạc cầm dôi gậy sắt đứng ngoài quan ải thấy hoà thượng không phải là đối thủ của Ðào Bách Tuế, bèn gọi to:

-Ðại sư hãy lui ra, nhường lại cho tôi gặp Trấn Quan Ðông!

Song, hòa thượng vẫn còn ham đánh, Lưu Nguyên Hạc bèn bước vội lên, dùng tay phải đập mạnh vào vai làm hòa thượng loạng choạng ngã nhoài ra chừng ba bước chân.

Bỗng hòa thượng nghe tiếng rít gió của lưỡi đao bổ xuống, vội rụt đầu tránh ra. Thì ra Ðào Tử An nhận thấy hoà thượng ngã bèn bổ ngay một nhát.

Tĩnh Trí hòa thượng hú vía, người vã mồ hôi, hầm hầm nổi giận vác giới đao trợ chiến cho Hùng Nguyên Hiến đánh Ðào Tử An.

Lưu Nguyên Hạc võ công hơn hẳn sư đệ, dẫu roi sắt của Ðào Bách Tuế có quét ngang dọc, Nguyên Hạc vẫn vững vàng đón đánh. Gậy sắt giơ thẳng đứng, roi sắt va đánh " choang " một tiếng.

Nguyên Hạc điềm nhiên thấp cây gậy sắt bên phải chặn ngang thân roi sắt của đối phương, rồi vung gậy trái bổ vào đầu.

Ðào Bách Tuế mới đọ có vài chiêu với Nguyên Hạc biết ngay hôm nay mình gặp phải kình địch, bèn dốc hết tinh thần giở tuyệt kỹ Lục Hợp Tiên Pháp, một roi quyết đấu ngang ngửa với hai gậy của Nguyên Hạc.

Sau một hồi nữa, Lưu Nguyên Hạc dần áp đảo.

Bách Tuế chỉ còn nặng về chống đỡ, rất ít đánh trả được.

Riêng Ðào Tử An phải một chọi hai nên bị dồn vào thế bí, chỉ trông chờ vào điều duy nhất là Mã trại chủ mau hạ được đối thủ là Trịnh Tam Nương để sang đánh Hùng Nguyên Hiến thì bản thân mới có cơ hạ được vị hoà thượng. Song hình như Trịnh Tam Nương cũng đã nhận rõ tình thế cuộc chiến, thấy rằng chỉ cần mình gắng sức đánh thì chắc chắn cha con họ Ðào sẽ lần lượt bỏ mạng phen này.

Song đao của Trịnh Tam Nương chỉ cốt phòng thủ, điêu luyện kín kẽ tuyệt vời làm cho Mã trại chủ tuy có đôi chùy như bão táp mưa sa cũng không dụng đến Trịnh Tam Nương được.

Ðánh tiếp được vài chục chiêu nữa , thì nói cho cùng Trịnh Tam Nương vẫn chỉ là phái nữ, sức đuối dần, nên cứ vừa lùi vừa tránh đòn.

Mã trại chủ dấn bước lên đánh, bỗng thấy tay trái của Trịnh Tam Nương huơi lên để lộ một khoảng trống nên phấn chấn dấn thêm một bước dài rồi vung chùy bổ xuống.

Nhưng chân phải bỗng bị hẫng, tụt ngay vào cái hố mà bọn Hùng Nguyên Hiến đã đào để nấp vừa nẫy. Quá nửa bề mặt của hố vẫn còn bị tuyết phủ, nên khi đang mải đánh không để ý đến; Trịnh Tam Nương đã cố ý dụ đối phương đến chỗ đó.

Mã trại chủ sa chân xuống hố, người ngã sấp đã tự biết là nguy rồi. Vừa đúng lúc y định vùng dậy thì Trịnh Tam Nương chém nhanh một đao xả đứt ngay bả vai trái của Mã.

Mã trại chủ rú lên thảm khốc, bất tỉnh. Tay phải Trịnh Tam Nương bồi thêm một nhát đao nữa kết liễu đời Mã trại chủ ngay trong hố.

Ðào Tử An nghe tiếng kêu của họ Mã, biết là nguy rồi, song vì bị Hùng Nguyên Hiến và Tĩnh Trí hoà thượng vây chặt nên chống đỡ đã khó, còn nói gì đến cứu chữa nữa!

Trịnh Tam Nương thở phào, sửa lại mái tóc, lấy ra một mảnh khăn tang trắng buộc lên đầu,múa song đao hỗ trợ Lưu Nguyên Hạc đánh Ðào Bách Tuế.

Nếu Ðào Bách Tuế trẻ lại hai mươi tuổi, thì hẳn Lưu Nguyên Hạc không xứng là đối thủ.

Xưa nay, y thường ỷ vào sức mạnh dồi dào dũng mãnh mà xuất chiêu. Song bây giờ tuổi đã cao, tinh lực đã suy, một mình chiến đấu Lưu Nguyên Hạcđã thấy đuối sức, lại bị thêm Trịnh Tam Nương đánh tạt sang thì lại càng nguy.

Ðến lúc đánh đang hăng hái nhất, Lưu Nguyên Hạc bỗng hô " Trúng!" thế là một chiêu " Long tường phượng vũ " trúng sườn trái, vết thương lớn máu lập tức tuôn xối xả xuống đám tuyết trắng.

Tuy thế, lão vẫn dũng mãnh lạ thường, tiếp tục vung roi đánh rất hăng, không chút sợ hãi.

Ðào Tử An thấy tình thế nguy ngập, biết rằng đã cầm chắc thất bại ngày hôm nay, nên chém vội ba đao, nhân lúc Tĩnh Trí lùi lại, y bèn nhẩy về phía sau, hô lên:

-Thôi được! Cha con ta chịu thua vậy. Các ngươi cần báu vật hay muốn giết cha con ta?

-Vừa cần báu vật, vừa muốn mạng sống các ngươi! -Trịnh Tam Nương trả lời

xong là vung đao tấn công Ðào Bách Tuế.

Hùng Nguyên Hiến lại đang có toan tính khác. Năm ngoái, Nguyên Hiến đã bị mất một món hàng lớn khi đi hộ tống, đến nỗi phải bồi thường khánh kiệt gia sản,nên nghĩ rằng nếu bọn ẩm Mã Xuyên bỏ vàng bạc ra chuộc thì có lợi hơn là giết bỏ cha con họ Ðào. Nghĩ vậy, bèn gọi to:

-Mọi người hãy dừng tay, để tôi nói đã.

Lưu Nguyên Hạc là người tinh ý, còn Trịnh Tam Nương vốn vẫn nghe lời Tổng tiêu đầu nên nghe thấy thế cả hai đều nhảy dạt ra hai bên. Riêng Tĩnh Trí hòa thượng vốn thô lỗ, lại đang đánh hăng, nên đâu có chịu thôi! Thanh giới đao vẫn bay vù vù như gió cuốn, mỗi lúc một sáp lại gần Ðào Tử An, Hùng Nguyên Hiến vội gọi:

-Tĩnh Trí đại sư, Tĩnh Trí đại sư!

Ðại sư vẫn như không hề nghe thấy.

Ðào Tử An cười nhạt, ném thanh đao ra phía sau ưỡn ngực:

-Ngươi dám giết ta chăng?

Tĩnh Trí đại sư vung giới đao toan chém bỗng nghe câu nói đó thì sững người,tay vẫn gương thanh đao.

Ðào Tử An mắng:

-Thằng giặc trọc đầu! -Và giáng một quyền trúng mũi hòa thượng.

Bị bất ngờ, Tĩnh trí lảo đảo ngã phệt xuống đất, sờ lên mũi, máu dính tay đỏ lòm.

Tĩnh Trí không sao nén nổi cơn giận, hét lên một tiếng, vùng đứng lên xông vào Tử An.

Hùng Nguyên Hiến giơ tay ngăn lại:

-Hãy khoan!

Rồi thấy Ðào Tử An nhảy luôn xuống hố, vơ lấy cuốc xẻng bới thêm vài nhát rồi buông cuốc xẻng ra., hai tay bưng một hộp sắt hình chữ nhật dài chừng hai thước và nhảy lên.

Cả bọn Lưu Nguyên Hạc tỏ ra mừng rỡ, cùng đi vào lại gần Ðào Tử An.

Nguyễn Sĩ Trung khẽ nói với Ân Cát:

-Ân sư huynh! Huynh và Vân Kỳ phóng chùy vào chúng, còn đệ sẽ xông xuống cướp lấy bảo vật.

Ân Cát khẽ hỏi:

-Giết bọn bên nào?

Sĩ Trung xoè bàn tay trái, cụp ba ngón giữa, giơ ngón cái và út ra, làm thành hình giống chữ " lục ", ý nói muốn giết cả sáu người của hai bên.

Ân Cát thầm nghĩ: " Thật là thâm độc!" và gật đầu, tay nắm chặt các chùy tẩm độc, mắt liếc nhìn Tào Vân Kỳ.

Vân Kỳ vãn chằm chằm nhìn Tử An. Xem ra, ánh mắt Vân Kỳ từ đầu đến giờ không hề bỏ qua Tử An một khoảnh khắc nào.

Ðào Tử An bưng hộp sắt lên, nói dõng dạt:

-Hôm nay, cha con tôi trúng phải quỷ kế nên đành xin dâng các vị báu vật của giới võ lâm. Có điều tại hạ chưa hiểu rõ, dám xin các vị chỉ bảo cho!

Hùng Nguyên Hiến lim dim đôi mắt nhỏ:

-Thiếu trại chủ có gì muốn nói?

-Xin hỏi tại sao các vị biết chỗ chôn hộp này, và tại sao lại biết hôm nay chúng tôi đến đào?

-Nếu thiếu trại chủ muốn biết, tôi cũng có thể nói được: hôm Ðiền lão chưởng môn của phái Thiên Long Môn làm lễ " gác kiếm ", có mở tiệc đãi khách khứa bè bạn.

Thiếu trại chủ làm rể chưởng môn họ Ðiền, chắc cũng có tới dự?

Ðào Tử An gật đầu, Hùng Nguyên Hiến chỉ vào Lưu Nguyên Hạc, nói tiếp:

-Hôm đó, sư huynh tôi cũng là khách được mời.

Chắc hẳn thiếu trại chủ là trang thiếu niên anh hùng, nên chẳng buồn để mắt tới sư huynh tôi?

Ðào Tử An cười nhạt:

-Ha ha, hóa ra nhạc phụ của tôi mời tiệc, đã mời trúng phải kẻ gian!

Nguyên Hiến không chút tức giận, vẫn nói năng nhỏ nhẹ:

-Hơi quá lời đấy! Lưu sư huynh của tôi từ lâu vẫn ngưỡng mộ thiếu trại chủ,không tránh khỏi dã để ý nhiều đến tôn nhan , chẳng qua cũng vì danh tiếng của ẩm Mã Xuyên đã lan xa mà thôi.

Hôm đó, mỗi cử chỉ của thiếu trại chủ đều được sư huynh tôi lưu ý.

-Tuyệt thật! Tuyệt quá! Vậy cái hộp sắt này xứng đáng dâng cho Lưu đại nhân lắm!

Ðào Tử An giơ cao hai tay dâng chiếc hộp đưa cho Nguyên Hạc.

Lưu Nguyên Hạc thản nhiên giơ tay ra đón, Ðào Tử An bất thình lình mở một đầu hộp sắt, và "xoẹt xoẹt " từ hộp phóng ra ba mũi tên ngắn phi vào ngực Nguyên Hạc.

Cự li quá gần hành động mau lẹ, Nguyên Hạc làm sao tránh kịp?

Song, giỏi thay Nguyên Hạc, thân thủ thực sự phi thường! Trong dây phút nguy cấp, đã kéo luôn nhà sư Tĩnh Trí hòa thượng chắn ngay trước mặt.

Một tiếng rú lên, hai mũi tên đã cắm vào yết hầu Tĩnh Trí. Tĩnh Trí chết ngay lập tức. Mũi tên thứ ba đi chếch, cắm vào vai trái Hùng Nguyên Hiến, ngập sâu đến tận chuôi, vết thương cũng không phải là nhẹ.

Biến cố này, còn đáng ngạc nhiên hơn việc bọn Hùng Nguyên Hiến bất ngờ tấn công cha con họ Ðào lúc đầu.

Ðiền Thanh Văn không nén nổi, kêu to:

-Ôi chao!

Lưu Nguyên Hạc biết phía sau có người nên không chống trả cha con họ Ðào,mà nhảy lên một tảng đá để che kín phía sau rồi mới ngoái lại quan sát.

Sĩ Trung hô to:

-Ra tay! -Và tung người nhào tới.

Tào Vân Kỳ vung tay, ba quả chùy tẩm độc bay nhằm Ðào Tử An ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
2