Teya Salat
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
01:06 25/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện: Tuyết Sơn Phi Hồ

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 5736
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 33
. Giỏ tre này này dùng để đón khách lên đỉnh núi.

Chiếc giỏ tre dừng trước mặt mọi người. Nhà sư nói:

-Giỏ này ngồi được ba người. Xin mời hai vị nữ lên trước. Có thể thêm một vị nam nữa. Vị nào đây?

Nhà sư thì không dụng được đến nữ thí chủ, nên bần tăng không ngồi rồi. Ha ha...

Mọi người đều nghĩ: "Lão hoà thượng lỗ mãng này võ nghệ cao siêu thực, mà sao ăn nói thô lỗ vô duyên thế!".

Ðiền Thanh Văn đỡ Trịnh Tam Nương ngồi vào giỏ tre, thầm nghĩ: "Nếu mình lên trước chắc Tào sư huynh sẽ thừa cơ sát hại Ðào Tử An mất. Nếu mình gọi Tử An cùng lên thì có sư thúc ở đây, e cũng bất tiện". Nghĩ rồi, bèn vẫy tay gọi Tào Vân Kỳ.

-Sư huynh! Sư huynh lên cùng muội đi!

Tào Vân Kỳ kinh ngạc qua dỗi, đưa mắt nhìn Ðào Tử An, vẻ đắc ý hiện ra trên nét mặt rồi bước vào giỏ ngồi bên cạnh Ðiền Thanh Văn. Hắn nắm chắc sợi chão giật giật mấy cái.

Chiếc giỏ chao đi, rồi được kéo thẳng lên đỉnh núi. Cả ba người thấy mình lơ lửng như đang cưỡi mây vượt gió, ruột gan nôn nao khó ở. Ðến lưng chừng núi,Ðiền Thanh Văn nhìn xuống, chỉ thấy đám người bé tẹo như những chấm đen. Thì ra nếu nhìn từ xa, ngọn núi này có vẻ không cao lắm. Kỳ thực, vách dựng đứng hơn nghìn trượng, kỳ vĩ khác thường. Ðiền Thanh Văn thấy sa sẩm mặt mày, nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn nữa!

Chừng thắp xong chén trà, chiếc giỏ được kéo lên đỉnh núi. Tào Vân Kỳ bước ra,Thanh Văn và Tam Nương theo sau. Mọi người quan sát thấy ở mỗi bên đỉnh núi có ba cái trục cuốn lớn cùng luồn sợi chão mà quay, để nâng hoặc hạ giỏ tre. Có hơn chục người vạm vỡ chuyên quay trục và cái giỏ lại được thả xuống. Sau vài lần thả rồi kéo lên, nhà sư và tất cả mọi người đều đã lên hết. Có hai gã mặc áo xám thấy nhóm Tào Vân Kỳ lên đỉnh núi không để ý gì hết, cho tới khi nhà sư lên đến nơi, chúng mới khom lưng cúi chào.

Nhà sư cười nói:

-Bần tăng không báo trước với chủ nhân mà đã dẫn thêm mấy người bạn lên xin ăn ké bữa cơm đây! Ha ha!

Một người trạc tuổi trung niên, cổ cao, trán rộng, cúi người đáp:

-Các vị ấy đã là bạn của Bảo Thụ đại sư thì chủ nhân chúng tôi rất vui mừng đón tiếp!

Mọi người nghĩ thầm: "Thì ra nhà sư tên là Bảo Thụ". Người ấy lại vái chào khắp lượt:

-Chủ nhân của chúng tôi đi vắng nên không có mặt để cung kính đón tiếp các khách quý, mong các vị anh hùng tha lỗi cho.

Ai nấy vội vàng đáp lễ. và cùng lấy làm lạ: "Người này ở tận trên đỉnh núi tuyết,ăn mặc phong phanh như thế mà vẫn không có vẻ sợ lạnh, hẳn là nội công phải cừ lắm. Nhưng qua cách nói năng, chứng tỏ là kẻ bề dưới, vậy không biết chủ nhân của hắn là bậc anh hùng như thế nào?"

Bảo Thụ tỏ ra hơi ngạc nhiên:

-Chủ nhân của ngươi đi vắng ư? Tại sao vào lúc này mà lại vắng nhà?

-Chủ nhân chúng tôi đã đi Ninh Cổ Tháp từ bảy hôm trước ạ.

-Ði Ninh Cổ Tháp à? Có việc gì vậy? -Bảo Thụ lại hỏi tiếp.

Người này nhìn cả bọn Nguyễn Sĩ Trung có ý ngần ngại không trả lời.

Bảo Thụ nói:

-Cứ nói đi, đừng ngại.

-Chủ nhân chúng tôi có đối thủ lợi hại lắm, e rằng lúc lâm sự không địch nổi,nên phải đi Ninh Cổ Tháp để mời Kim Diện Phật trợ giúp.

Mọi người nghe nói đến ba chữ "Kim Diện Phật"đều giật mình! Ðó là một bậc tiền bối trong giới võ lâm, từ hai chục năm nay lấy hiệu là "Ði khắp thiên hạ,không địch thủ". Vì bảy chữ này, ông ta đã chuốc bao nhiêu kẻ thù và tình địch.

Song vì võ công cao siêu, nên bất cứ kẻ thù nào ở môn nào, phái nào, ông ta cũng lần lượt đánh bại. Chừng mười năm nay ông ta mai danh ẩn tích, không ai trong giới võ lâm biết tin tức gì. Có người đồn rằng ông ta đã ốm chết ở bên Tây Vực,song chẳng ai được chứng kiến, nên vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Lúc này bỗng nghe tin không những Kim Diện Phật vẫn còn sống, mà vị chủ nhân ở đây đang đi mời ông ta lên núi thì mọi người đều thấp thỏm không yên.

Kim Diện Phật vốn là người có võ công cao siêu, căm ghét những kẻ làm điều ác như kẻ thù. Nếu không biết thì thôi, chứ nếu biết có kẻ làm điều bất chính, thì thế nào ông ta cũng đến tận nơi để hỏi tội. Nhẹ thì kẻ đó cũng bị bẻ một chân hoặc một tay; nặng thì mất mạng không sao trốn được! Cả nhóm người lên đỉnh núi này ít nhiều cũng đã từng làm những việc lương tâm cắn rứt nên bỗng nhiên nghe thấy ba chữ "Kim Diện Phật" sao lại chẳng giật mình thấp thỏm được?

Bảo Thụ mỉm cười:

-Chủ nhân các ngươi cũng cẩn thận quá đấy thôi. Gã Tuyết Sơn Phi Hồ có tài cán gì ghê gớm đâu mà cần phải tốn công thế?

Người trung niên:

-Có thêm đại sư tới giúp một tay, thì chúng tôi yên tâm chắc thắng rồi, nhưng nghe nói gã Tuyết Sơn Phi Hồ đó vô cùng hung hãn xảo quyệt, chủ nhân tôi nói cứ phòng bị kỹ thì hơn. Có thêm người giúp sức, con chồn bay đó khó mà thoát được.

Tât cả đều trầm ngâm: "Không rõ gã đó là kẻ nào mà ghê gớm thế?".

Bảo Thụ và người trung niên kia nói chuyện xong, cũng bước về phía trước. Ði vòng qua mấy cây thông phủ đầy tuyết, thì thấy nột toà nhà đá năm gian rất lớn,tuyết dầy đặc chất quanh ngôi nhà.

Mọi người cùng bước vào cổng, đi qua một dãy hành lang, thì vào tiền sảnh.

Tiền sảnh cực rộng, bốn góc có 4 lò thanh hồng, chính giữa sảnh có treo một câu đối trên ván gỗ, có hai mươi chữ đại tự ( dịch nghĩa ):

"Chưa đến Liêu Ðông, nói liều "Thế gian không đối thủ "

Gặp nơi Dực Bắc, mới tin thiên hạ có anh hùng."

Dòng chữ nhỏ phía trên, đề "Hi Mạnh nhân huynh chỉ bảo", phía dưới đề "Kẻ càn rỡ Miêu Nhân Phượng hổ thẹn năm xưa nói ngông sau khi say đánh bạo viết".

Mọi người đều là dân giang hồ, không hiểu rõ ý nghĩa của câu đối. Hình như nhân vật Miêu Nhân Phượng này cảm thấy hổ thẹn vì biệt hiệu của mình. Mỗi chữ đều được khắc sâu vào mặt ván gỗ, hình như được khắc bởi một vật rất sắc.

Bảo Thụ hơi đổi nét mặt:

-Tình bạn giữa chủ nhân ngươi và Kim Diện Phật sâu sắc đấy nhỉ!

Người trung niên đáp:

-Vâng! Chủ nhân chúng tôi đã quen biết Miêu đại hiệp mấy chục năm nay rồi ạ!

Bảo Thụ "ồ" một tiếng. Còn Lưu Nguyên Hạc thì tim đập thình thịch, thầm nghĩ: "Thế là cánh ta đến nhà bạn của Miêu Nhân Phượng rồi đây. Có lẽ phen này ta đi đời đến chín phần mười rồi".

Chỉ trong ít phút, hai bàn tay Nguyên Hạc mồ hôi ướt đẫm.

Mọi người lần lượt ngồi xuống. Người trung niên kia gọi người mang trà lên, và đứng ở phía dưới tiếp chuyện.

Bảo Thụ nói:

-Cái biệt hiệu "Ði khắp thiên hạ không địch thủ" của Kim Diện Phật năm xưa kể ra cũng ngông quá! Xem câu đối này, thì biết rằng ông ta nhận sai đấy!

Người trung niên đáp:

-Không phải thế dâu. Chủ nhân chúng tôi nói rằng, đó là Miêu đại hiệp khiêm tốn đó thôi. Thực ra nếu không ngại rườm rà, thì biệt hiệu của Miêu đại hiệp nên thêm vào bốn chữ nữa là "từ xưa tới nay" ạ.

Bảo Thụ "hừ" một tiếng, cười nhạt:

-Hừm! Kinh Phật có nói, năm Phật tổ Thích Ca Mâu Nhi giáng thế, vừa chào đời đã tự xưng là "Trên trời dưới đất chỉ một mình ta là dộc tôn". Vậy thì câu này sánh đôi được với biệt hiệu "Ði khắp thiên hạ không địch thủ" cũng nên!

Tào Vân Kỳ hiểu ngay ý châm biếm trong lời của Bảo Thụ, nên bật cười. Người trung niên tức giận nhìn hắn:

-Xin quí khách hãy tỏ ra tôn trọng cho!

Vân Kỳ ngạc nhiên:

-Sao?

Người trung niên nói tiếp:

-Nếu Kim Diện Phật biết ông diễu cợt, e rằng quí khách không được yên thân đâu!

Vân Kỳ đáp:

-Võ học rộng lớn vô cùng, nên biết là ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác,người tài còn có người tài hơn. Ông ta cũng là người bằng xương bằng thịt thôi, dù bản lĩnh cao cường đến mấy, sao đã vội xưng là "Ði khắp thiên hạ không địch thủ"?

Người trung niên đáp:

-Tiểu nhân kiến thức còn nông cạn, không thấu mọi lẽ đời. Chỉ biết chủ nhân tại hạ nói là xứng đáng, thì hẳn là xứng đáng!

Tào Vân Kỳ thấy người này nói năng khiêm tốn, song vẻ mặt rất ngạo mạn, thì cơn giận bốc lên, nghĩ bụng: "Ta là chưởng môn của một phái, sao chịu nổi sự khiêu khích của tên đầy tớ thấp hèn này được?" bèn cười nhạt:

-Chắc hẳn ngoài Kim Diện Phật ra, chủ nhân của nhà ngươi là số một trong thiên hạ chứ gì?

Ha ha . Thật tức cười!

Người trung niên đáp:

-Không dám đâu ạ.

Và giơ tay vỗ nhẹ vào lưng ghế Vân Kỳ đang ngồi. Vân Kỳ thấy lưng ghế chấn động, người giật nảy lên. Hắn đang cầm chén trà, trong lúc bất ngờ, chén trà tuộc khỏi tay rơi xuống, chắc hẳn phải vỡ tan dưới đát. Song người trung niên nọ cúi người quơ tay đỡ luôn được cái chén, nói:

-Quí khách hãy cẩn thận!

Vân Kỳ đỏ mặt, nghoảnh mặt đi không đáp. Người trung niên tự tay đặt lại chén trà lên bàn.

Bảo Thụ hình như không thấy sự việc trên, nói với người trung niên cổ dài nọ:

-Ngoài Kim Diện Phật ra, chủ nhân của ngươi còn hẹn ai tới giúp sức nữa?

Người ấy đáp:

-Trước lúc đi, chủ nhân tôi có dặn là trong ngày hôm nay, sẽ có các vị Ðạo trưởng Huyền Minh Tử của phái Thanh Tạng, Linh Thanh Cư Sĩ núi Côn Lôn,

Trưởng lão quyền sư môn Thái Cực ở Hà Nam tới đây chúng tôi phải tiếp đón chu tất. Ðại sư là người đến đầu tiên, đủ thấy thịnh tình của ngài. Nếu chủ nhân tôi biết được, hẳn sẽ rất cảm kích.

Bảo Thụ được chủ nhân nơi đây mời chỉ nghĩ hễ mình đến thì dẫu việc khó khăn đến đâu cũng giải quyết dễ như trở bàn tay. Không ngờ ngoài ta ra chủ nhân còn mời thêm khá nhiều nhân vật có tên tuổi khác nữa. Tuy hầu chưa gặp mặt họ bao giờ, song ta cũng đã từng nghe tên tuổi, tất cả đều là những cao thủ hàng đầu. Nếu sớm biết thế này thì ta chẳng đến làm gì. Cái tay Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng lánh cho xa thế mà hay! Vả lại, ta lặn lội đến đây mà chủ nhân lại không ở nhà tiếp, thật là thiếu tôn trọng quá đỗi.

Bảo Thụ không vui, bèn nói:

-Bần tăng cố nhiên không đắc dụnh rồi, nhưng Kim Diện Phật đến, có việc gì không giải quyết nổi đâu? Hà tất phải mời thêm ai nữa?

Người trung niên đáp:

-Chủ nhân chúng tôi nói muốn nhân dịp này để cùng họp mặt với các anh hùng,Phạm bang chủ ở Hưng Hán Cái Bang cũng sẽ đến nữa đấy ạ!

Bảo Thụ thấy ớn lạnh hỏi:

-Phạm bang chúa cũng đến à? Còn Tuyết SơnPhi Hồ hẹn bao nhiêu người đến giúp?

Người ấy đáp:

-Tiểu nhân nghe nói anh ta không mời ai, chỉ có một mình thôi.

Bọn Nguyễn Sĩ Trung, Ân Cát, Ðào Bách Tuế đều là người từng trải trên chốn giang hồ, nghe nói chỉ có một mình Tuyết Sơn Phi Hồ đến gây sự, mà chủ nhân ở đây ngoài việc phải bố trí bao nhiêu cao thủ hàng đâu, còn mời thêm Kim Diện Phật và Phạm bang chủ của Cái Bang thì đều nghĩ rằng Tuyết Sơn Phi Hồ dầu có ba đầu sáu tay thì cũng chẳng cần nhiều người đối phó với y đến thế. Riêng một mình nhà sư Bảo Thụ với võ công thượng thặng như thế cũng đủ cầm chắc đối phó dược y rồi, huống hồ còn có chúng ta trên đỉnh núi này, khi lâm sự cố nhiên không

khoanh tay đứng xem. Chẳng qua chủ nhân lúc trước không nhờ có thêm nhiều khách không mời mà đến như thế.

Trong số đó có Lưu Nguyên Hạc là thấp tha thấp thỏm trong lòng. Hoá ra Cái Bang xưa nay đấu tranh dữ dội với triều đình, bọn họ dùng thêm hai chữ "Hưng Hán" vào tên bang mình thành "Hưng Hán Cái Bang", rõ ràng là có ý chống nhà Thanh.

Tháng trước, Tại tổng quản là quan Tổng Quản Ngự Tiền Thị vệ đã đích thân chỉ huy mười tám cao thủ thị vệ của Ðại Nội để bắt sống Phạm bang chủ vào đại lao.

Việc làm này rất bí mật, rất ít kẻ giang hồ biết được ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
3