13:50 | 06/07/25 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 4692 |
Chương 6
John nhìn bầu trời quang đãng dần.
- Hầu như hết mưa rồi. – Cậu thông báo.
- Tốt thôi. – Henry nói. – Tớ đã chán ngấy cái quán rượu này rồi. Nó khiến tớ sởn gai ốc.
- Như vậy là cậu đã đồng ý?
- Lại đi đến đấy à? Đừng bao giờ nhắc điều ấy với tớ!
- Tớ không nói chuyện ấy mà nói chuyện buổi biểu diễn thông linh gọi hồn kìa. Henry đùa bằng cách đưa chân đẩy một đống đá thô và thạch cao.
- Cậu có chắc rằng sẽ chỉ là một trò đùa không?
- Hoàn toàn chắc chắn. – John đáp lại khi đến ngồi gần một bệ cửa sổ. – Một trò đùa, phải, không có gì khác. Cậu không muốn thử vai ông đồng, bà cốt phải không? Henry ném cho bạn một cái nhìn sắc lạnh vừa nghĩ : “Phải cẩn thận khi John đặt những câu hỏi thuộc loại đó!” Rồi cậu lớn tiếng hỏi:
- Bà cốt ông đồng ư? Là gì vậy?
- Đó là người… người nói đó mà! Và cũng là người kêu gọi sự xuất hiện của những hồn ma… Đến lượt John ném cho Henry một cái nhìn trước khi nói thêm:
- Như vừa rồi tớ đã làm trong xà lim. Nhưng điều này chỉ thành công trong bóng tối. Sao, cậu có muốn làm ông đồng bà cốt không? Henry nổ ngay :
- Trong bóng tối! Rõ ràng hôm nay cậu đã chế giễu tớ nhiều rồi. Tớ không muốn một vai nào cả!
- Thật vậy sao? – John nhếch mép cười.
- Không, không vai nào cả! Bà cốt hay ông đồng chính cậu phải làm! Ngừng một lát, Henry nói tiếp:
- Tớ sẽ bán vé.
- Trong những buổi biểu diễn thông linh, không có vé. John rời bệ cửa, đi đến giữa phòng, nhặt một cây đinh, quan sát nó và quẳng nó ra ngoài.
- Tớ biết rõ những gì cậu có thể làm! – Cậu kêu lên. – Hồn ma! Henry nhìn vào mắt nó:
- Hồn ma… hồn ma nào?
- Là hồn ma của bất kỳ ai. Chúng ta sẽ biểu diễn trong hầm rượu nhà tớ. Tớ sẽ thu xếp cho có bóng tối hoàn toàn, cậu hiểu không? Tớ sẽ nhắm mắt lại, rồi tớ sẽ đọc những gì đã ghi trên mảnh da thuộc. Lúc đó, cậu sẽ xuất hiện dưới một lớp khăn trải giường và cậu sẽ nói với giọng đầy âm hồn: “Đầu của ta đâu? Ai lấy mất nó rồi.” Hoặc là một câu gì đó thuộc loại này. Bạn bè sẽ đi đến cùng! Henry tỏ vẻ van lơn:
- Thật sao, John, tớ không thể bán vé được sao? Nhưng John cúi đầu suy nghĩ, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười.
- Tớ tìm ra rồi! Tại sao hồn ma của chúng mình không phải hồn ma của hải tặc Râu Đen? Cậu có thể gắn vào một bộ râu và… Henry kinh hãi:
- John, cuối cùng tớ phải tin là cậu trật đường rầy rồi… – Cậu bé hạ thấp giọng. – Cậu quên rằng Râu Đen đã từng ở tại chỗ này ư?
- Vậy thì sao? John tỏ vẻ khinh bỉ quay về hướng Henry và bắt đầu nói một cách kiểu cách:
- Chúng tôi rất hoan hỉ, thưa ông Râu Đen, khi đến viếng lâu đài của ông. Và chúng tôi mong rằng ông hài lòng khi biết rằng nó sẽ được thay thế bằng một trạm xăng tuyệt đẹp. Rồi sau khi ném cho Henry một cái nhìn kiêu hãnh nó cương quyết bước về hướng cửa và nói:
- Mưa hầu như dứt hạt rồi. Henry giận dữ đá vào trong một đống đá thô. Vì cậu bị đau chân khi đá nên vừa khập khễnh vừa chạy theo John và hét lên:
- Cậu không nhận thấy rằng chúng ta có thể gặp rắc rối sao? Về con ma, dù sao cũng phải tỏ ra thận trọng! Tại sao chúng ta không tìm cách sống xa nơi này? Vừa nói Henry vừa bước ra ngoài quán rượu, cậu nói thêm với một giọng hăng say:
- Thật sao, chúng ta phải sử dụng đến Râu Đen? Có cần thiết không? Không thể thiếu được à?
Chương 7
Buổi biểu diễn được ấn định vào chiều chủ nhật. Suốt cả ngày thứ bảy, hai đứa trẻ hăng hái làm việc. Chính bản thân Henry rất vui mừng làm một việc mới, tỏ ra có một tinh thần không ngừng sáng tạo. Quên đi những âu lo sợ hãi của mình, cậu lao vào việc thực hiện những kế hoạch mà cậu đã cùng John miệt mài xếp đặt. Bây giờ, chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng đã hoàn tất. Tin tức về một biểu diễn được tổ chức với sự xuất hiện của hồn ma đã được truyền đi như một mồi thuốc súng. Ai cũng muốn tham dự. Tuy nhiên, John và Henry, trong chuyến đầu tiên đi vào thế giới các linh hồn này đã quyết định chỉ chấp nhận các bạn trẻ hơn, và do đó dễ gây xúc động hơn. Sau đó, chúng sẽ tổ chức những buổi biểu diễn khác dành cho những đứa trẻ cùng trang lứa như chúng với một giá cả cao hơn. John đã quyết định mặc quần áo kiểu Ấn Độ. Thật ra cậu mặc một bộ quần áo rất buồn cười mà cậu thường mặc để biểu diễn ảo thuật. Cậu không có một khái niệm nào về bộ quần áo của các ông đồng bà cốt. Nhưng bộ quần áo của cậu có vẻ hợp với cậu trong vai trò mà cậu sắp diễn. Bộ quần áo của cậu gồm một bộ áo ngủ màu sắc chói chang đã được bà ngoại nó tặng cho ông Jones, bố của John. Ông Jones đã từ chối mặc, ông nói với vợ mình:
- Dù sao em cũng không muốn anh mặc chiếc áo này! Nếu có ai thấy anh! Và dĩ nhiên, bà Jones, ít ra trong thâm tâm, chỉ có thể đồng ý với chồng mình. John quấn quanh đầu một chiếc khăn tắm mà theo cậu hoàn toàn giống một khăn quấn đầu kiểu Ấn Độ, cậu cắm trên chiếc khăn một cái lông chim đà điểu màu hồng đã tìm thấy ở đáy một chiếc rương. Để hoàn chỉnh bộ trang phục nóng bỏng này cậu mang một cái thắt lưng to bản màu xanh ngọc bích với mực đen cậu vẽ một bộ rây ria mép và râu cằm đen. Cậu tự hài lòng. Với sự giúp đỡ của Henry, John đã sắp xếp một hầm rượu của bố mẹ cậu. Cậu treo ở một cây cột trên trần một tấm bạt và cái chăn cũ. Cậu đã tạo được một nơi khá tối tăm cho một buổi biểu diễn thông linh. Điều kiện thật tốt đẹp. Henry vén những cái chăn sang một bên và xuất hiện ...