The Soda Pop
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
18:36 24/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Đau thương đến chết - P2 Luân Hồi

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 8335
Tác giả: Cổ Quỷ Nữ
Thể loại: Truyện ma
Số trang: 19
.

Tư Dao không kêu lên kinh hãi nữa vì cô biết tiếng vọng lại của núi rừng chỉ càng khiến cô thêm hoảng loạn

Đi khỏi đây ngay!

Cuối cùng cô đã hiểu ra tại sao khi nhắc đến thôn quái dị, người trong thị trấn đều tái mặt đi ra sức ngăn cản cuộc viếng thăm của cô, thực ra họ không có ác ý gì với cô nhưng rời khỏi đây đồng nghĩa với việc có thể quay về còn đi tiếp có nghĩa là sẽ còn nhiều thứ nữa chưa hề biết, có lẽ là càng nhiều nỗi kinh hoàng hơn.

Cô chọn cách tiếp tục đi gấp về phía trước.

Trong hoàn cảnh này, tại nơi này, chính cô cũng không dám tin mình lại có một quyết định điên rồ như vậy, nhưng lúc này cô cảm thấy nó rất tự nhiên. Trải qua bao phen gian nan, lúc này tính cách bất khuất tiếp tục đẩy cô dấn thân vào chốn nguy hiểm hơn.

Dù chân đã hơi tê cứng nhưng cô đi còn nhanh hơn vừa nãy.

Dần dần, đường mỗi lúc một khó đi hơn. Bỗng nhiên chân cô đá vào một vật gì cưng cứng.

Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn chiếu đèn pin xuống. Khí lạnh xuyên vào tim khiến bắp chân cô co giật từng cơn.

Cô thấy nơi cỏ mọc dài phủ che trên mặt đất là một tấm bia mộ nho nhỏ. Lại là một tấm bia mộ! Một linh cảm chẳng lhưng rất mạnh trỗi dậy trong đầu Tư Dao. Cô quét đèn pin nghiêng một lượt, quả nhiên, sau tấm bia lại là một đống xương khô. Dù chỉ thoáng liếc qua nhưng cô cũng có thể thấy đây là đám xương trẻ con.

Cô đứng đờ ra một lúc, cắn chặt mu bàn tay để kìm nén nước mắt tuôn trào.

Đáng sợ hơn là cô bỗng cảm thấy không chỉ có một mình cô đang đi trên con đường này!

Giác quan thứ sáu đáng ghét, mi đến thật không đúng lúc!

"Ai?" Cô tưởng như mình đang kêu to nhưng không hề có âm thanh nào phát ra. Hai bên đều là rừng cây ken sát, chắn hết tầm nhìn.

"Suỵt..." Một âm thanh dường như vang lên trong đầu, nhắc cô hãy khe khẽ một chút, đừng làm kinh động những vong hồn hai bên đường.

Rồi cô nhìn thấy bóng đen phía trước vụt biến đi trong nháy mắt. Một bóng đen quen thuộc.

Chiếc áo mưa dài, mũ dựng lên nhòn nhọn, căn nguyên của những cơn ác mộng của cô.

Cô không nghĩ ngợi, đuổi theo về hướng bóng đen vừa biến mất nhưng dường như cô đang chạy vào trong bóng tối vô tận, đuổi theo một thứ hư không.

Đây lẽ nào lại là trò chơi do tử thần thiết kế? Liệu có phải là ảo giác của cô không? Bác sỹ Lượng từng nói cô cần được điều trị.

Nhưng bước chân cô không dừng lại, dù biết thứ mình đuổi theo có thể chỉ là một ảo ảnh. Cô chạy mãi cho đến khi bị vấp, ngã nhào xuống đất. Tay và mặt đều bị xây xước nhưng Tư Dao hoàn toàn không cảm thấy vì cô nhận ra bên cạnh, gần như nằm sát cô là một bộ xương.

Cô run rẩy đứng lên, nhìn thấy cạnh chân cô lại là một tấm bia

Cô nên làm thế nào đây?

Quay đầu là bờ (2)

Cô nghe thấy tiếng của lý trí gọi cô quay trở lại.

Chịu đựng mọi kinh hoàng đúng là đáng sợ nhưng đáng sợ hơn là cô sẽ ngày càng cách xa sự thật. Nếu bây giờ cô trở về thì khác gì quay lưng lại với sự thật? Quay về để lặng lẽ đón nhận định mệnh "Đau thương đến chết" hay sao? Huống hồ con đường kỳ quặc đến thôn quái dị này lại dự báo cô sẽ biết được nhiều thông tin bổ ích.

Vậy là cô lại mạnh dạn dấn bước.

Cô không chạy thục mạng nữa, mà đi chậm rãi, đèn pin quét xung quanh.

Đi một đoạn chưa xa lắm, quả nhiên cô lại trông thấy một tấm bia không có chữ, trong bụi cỏ gần đó là một đống xương khô. Cô để ý đếm, trên con đường khoảng mười dặm, hai bên đường tổng cộng cả thảy 203 tấm bia trơn.

Cô nghĩ, nhìn bia mộ và xương người mỗi lúc một nhiều, sẽ dần dần 'trơ' lì, không phát hoảng như trước nữa. Nhưng trên đường mỗi khi nhìn thấy một tấm bia mới, dường như tim cô lại đập nhanh hơn. Nỗi sợ hãi về con đường phía trước càng sâu thêm, cảm giác tuyệt vọng về số mệnh đã an bài của cô lại càng rõ rệt.

Đi mười dặm đường mà cô cảm thấy dài như đã đi cả mười năm.

Lâm Nhuận, nếu giờ này anh có thể ở bên em thì tốt biết bao.

Cứ đi thế này có thể tới thôn quái dị được không? Liệu cuối cùng cô có trở thành một bộ xương, đợi người hảo tâm qua đường lập cho một bia trơn hay không?

Sao cô lại có ý nghĩ kỳ quái thế này? Cô rùng mình, đung đưa đèn pin theo bản năng, dù thân đang thấm lạnh nhưng rõ ràng cô vẫn ở trần gian. Mưa dần dần tạnh, trời hơi sáng lên một chút, ánh sáng đủ để cho Tư Dao bước tiếp mà không cần chiếu đèn.

Có lẽ, phía trước vẫn còn ánh sáng?

Mấy chục căn nhà hiện ra, phần lớn là gạch xanh, ngói biếc, rải rác trên sườn núi, bìa rừng, ven đường. Trời nhá nhem tối, khói bếp bay lên, cả thôn nom yên tĩnh và vẫn có sinh khí. Nếu không phải vì đoạn đường vừa qua đủ khiến Tư Dao nhiều đêm về sau liên tiếp gặp những cơn ác mộng thì cô sẽ không tin đây chính là "thôn quái dị" khiến người nghe phải tái mặt.

Tư Dao không biết nên bắt đầu hỏi han thế nào, đành phải gõ cửa một nhà đầu thôn. Người ra mở cửa là một cô bé như học sinh trung học, khuôn mặt trắng trẻo, nét mày tinh tế, chỉ hiềm dưới mắt có một quầng đen rất đậm, Tư Dao vừa nhìn đã thấy hơi sợ.

"Người lớn nhà em có ai không? Chị muốn hỏi một việc, muốn tìm một người... "

Nghe thấy tiếng nói rồi một phụ nữ trung niên từ trong sân bước ra, chắc là đang làm dở việc nhà, mặc tạp dề, tay áo xắn lên, lộ ra hai cẳng tay trắng bệch gầy như que củi. Chị ta nhìn Tư Dao vẻ cảnh giác, mãi không nói một câu.

"Chị à, tôi muốn hỏi thăm chị về một người... một ông già không kể thời tiết tốt xấu thế nào, luôn mặc áo mưa – có phải người ở đây không? Chị đã từng trông thấy chưa?" Tư Dao hỏi thẳng, hai mắt không rời khuôn mặt phụ nữ, hy vọng có thể nhìn thấy một thoáng kinh hoàng, một nét gì đó mất tự nhiên để đoán xem chị ta biết được bao nhiêu về nhân vật bí hiểm đó.

Trên mặt người phụ nữ chỉ lộ ra một vẻ ngớ ngẩn.

"Cô từ đâu đến? Người mà cô hỏi rất kỳ lạ, nếu tôi từng gặp chắc chắn nhớ ngay". Tiếng phổ thông của chị ta cũng tạm được.

"Vậy chị từng nghe nói "Đau thương đến chết" chưa?

Mặt chị ta biến sắc, hỏi lại "Cô nói gì? Đau thương làm sao?"

"Đau thương đến chết"

"Cô nghe được câu này ở đâu?"

"Tôi từng đến một sơn động, trong đó có ba cỗ quan tài treo... "

Cơ mặt người phụ nữ bắt đầu méo mó, mặt cô bé đứng bên thì càng trắng nhợt, đôi môi tím tái không còn giọt máu. Người mẹ đột nhiên gọi con gái, toàn những câu tiếng địa phương Tư Dao nghe không hiểu, cô biết người này không muốn cho cô hiểu. Trước tiên, cô bé lắc đầu thật lực, rồi vặc lại người mẹ. Cuối cùng, người phụ nữ tức giận, bước lên định đánh cô con gái, giơ tay lên nhưng lại hạ xuống, giận giữ nhìn cô bé, rồi bất chợt bỏ chạy.

Tư Dao kinh ngạc vì cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, co đứng đờ ra, không biết mình đã nói sai hoặc làm gì sai, chỉ cảm thấy có khúc mắc ở đâu đó.

Cô bé đột nhiên goi Tư Dao: "Chị mau đi, mau đi đi, kẻo bọn họ kéo đến, chị sẽ không đi nổi đâu!"

"Ai? Bọn họ là ai?"

"Mau đi đi, bây giờ không kịp nói cho chị rõ được! Lần sau đừng nhắc đến sơn động chị đã từng đi! Ở thôn này sẽ không có ai trả lời chị, không ai giúp chị đâu!"

"Tại sao..." Tư Dao thấy cô bé tỏ ra cực kỳ hốt hoảng. Cô biết, dù nhất quyết mong tìm hiểu tận gốc sự việc nhưng việc trước mắt - bảo toàn tính mệnh còn cấp bách hơn cả việc đó.

Tư Dao không đợi cô bé trả lời; cô nhìn xung quanh, đột nhiên co chân chạy vào trong thôn, nghe cô bé gọi từ phía sau: "Chị chạy đi đâu thế? Quay lại, quay lại, chạy về phía con đường chị đã đi đến đây!"

Tư Dao nghĩ bụng, lại đi đến đám bia mộ vàương khô ven đường hay sao?

Dần dần không còn nghe thấy tiếng gọi của cô bé nữa. Tư Dao chạy một hồi, cảm thấy vừa mệt vừa đói. Chai nước khoáng mang theo đã uống hết, cô thật sự mong có thể ngồi xuống để ăn uống nghỉ ngơi một lát.

Cửa hàng nhỏ bán cháo trước mặt đường dường như được chuẩn bị riêng cho cô.

Tư Dao bước nhanh đến trước cửa hàng cháo, lại do dự. Lúc này mình giống như một tội phạm đang chạy trốn dù biết mình chẳng mắc tội gì. Nán lại đây, liệu có phải là đợi nguy hiểm đến không?

Chủ nhân của căn nhà nhỏ hình như nghe thấy tiếng bước chân, bèn ló ra. Tư Dao giật mình kinh hãi: một người đàn ông dáng vẻ thư sinh, ngoài ba chục tuổi, khuôn mặt trắng bệch, như đã từng gặp ở đâu đó.

Trắng bệch giống hệt hai mẹ con mình vừa mới gặp.

Đây quả thực là "thôn quái dị" chỉ vì nước da trắng bệch này thôi ư?

Người đó trông thấy ánh mắt ngạc nhiên nghi hoặc của Tư Dao, hỏi: "Cô từ vùng khác đến phải không?" Anh ta nói tiếng phổ thông cực chuẩn.

Tư Dao nhớ lời cô bé dặn, không nên nói mình đã đến hang quan tài, nên gật đầu: "Vâng, tôi đến tìm một người, tìm một người luôn mặc áo mưa, anh đã từng trông thấy chưa?"

Chủ nhân hơi sững người, sau đó hỏi: "Ý cô là một người mặc áo mưa cả khi trời nắng phải không? Một người tuổi đã cao... "

Tư Dao vui mừng: "Vâng, hóa ra anh cũng đã từng gặp!"

Người đó lắc đầu: "Tôi đâu có gặp, đấy là người ta kháo nhau vậy thôi. Để tôi đoán xem, có phải cô đã từng gặp ông ta, từng vào một sơn động?"

Tư Dao ra sức gật đầu, lập tức nhớ đến lời dặn dò ban nãy của cô bé, không được nói là đã từng vào hang quan tài, nên cô vội cải chính: "Không, không phải. Người ta kháo nhau như thế nào ạ?"

"Được, vào đây, trước tiên húp một bát cháo, tôi mời cô. Cứ ăn đi, tôi sẽ nói".

Tư Dao cảm động nhìn người đó, khẽ nói cảm ơn, đi vào trong nhà, thấy bên trong có ba chiếc bàn ăn. Cô ngồi xuống bên một chiếc bàn, lặng lẽ đợi chủ quán múc cháo cho mình.

Lúc này, còn có gì khiến cô giải tỏa được cơn đói khát hơn một bát cháo?

Bên tai vẫn văng vẳng lời cảnh báo của cô bé: ở trong thôn, giúp chị.

Múc cháo thì chỉ chốc lát là xong, tại sao lại lâu như vậy? Tư Dao nghĩ, có lẽ mình đa nghi nhưng cô vẫn không nén nổi nên đứng dậy, lẳng lặng đi đến cửa bếp. Cô lập tức kinh ngạc trợn mắt há mồm vì cảnh tượng trước mắt: người đó đứng nghiêng ra phía cửa, trong tay nặn cái gì đó treo ngay bên trên một cái bát đặt trên bệ bếp, dường như đang cố sức bóp và những giọt chất lỏng đang rơi xuống.

Anh ta đang làm gì vậy?

Một thứ còn làm cô kinh ngạc hơn là chiếc bình thủy tinh đặt trên bàn cạnh bếp, trong bình là một con thằn lằn ngũ sắc loang lổ đang ngọ ngoạy!

Người đó bỗng cảm thấy ánh mắt của Tư Dao, quay đầu lại, cái nhìn lạnh băng, Tư Dao dường như bị ánh mắt lạnh lẽo đó soi thấu đến mức rùng mình, không kịp nghĩ nhiều cô quay người chạy ra khỏi quán cháo.

Tiếng bước chân chạy thình thịch phía sau lưng cô. Anh ta lạnh lùng hỏi: "Nói thật đi, có phải cô đã từng vào sơn động đó không?"

Tư Dao biết bây giờ không phải lúc giải thích với anh ta. Cô cảm thấy đúng là không khí trong thôn này có gì đó quái dị, dường như đối tượng nhằm vào chính là mình hoặc là nhằm vào việc mình đã từng đến hang quan tài. Rốt cuộc bọn họ có dây mơ rễ má gì với cái hang quan tài kia?

Cô không biết đang chạy đi đâu, chỉ cốt chạy thục mạng về phía trước bất kể phương hướng. Bỗng nhiên phía trước cũng vọng đến một loạt tiếng bước chân. Một tốp người chạy tới, dẫn đầu chính là người phụ nữ trung niên cô đã gặp ở ngôi nhà đầu thôn, chị ta từ xa đã la hét chỉ vào Tư Dao. Tốp người đó chủ yếu là đàn ông, điều khiến toàn thân Tư Dao tê dại là trong tay mỗi người đều cầm một loại nông cụ. Trong mắt cô, đó đều là hung khí.

Bất kể ở đây có kì dị đến đâu chăng nữa cô không nên biết quá nhiều mới phải. Lúc này, cảm giác sợ hãi hoàn toàn áp đảo tính tò mò của cô. Cô gần như phát huy mọi khả năng để tháo chạy.

Phải đổi hướng, không thể tự chui đầu vào rọ của họ được ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
1