pacman, rainbows, and roller s
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
08:06 29/03/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...
Tải clip sex về cho điện thoại

Đệ Nhất Nông Trại Game Đột Kích Mobile
Tải ngay game đột kích miễn phí về cho điện thoại có chế độ bắn quái cực chất

Truyện Ma - Hồ tuyệt mệnh - Phần I

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 12322
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Truyện ma
Số trang: 19
.

“Tớ đã đọc tin nhắn của cậu, cậu đã tìm được việc làm sạch sẽ, tình hình như sau.” Giọng Đào Tử hơi khàn, chắc là hay đi uống rượu với đám bạn học cấp 3. “Tình hình như sau” là cách nói riêng của cô, tức “nói cụ thể đi?”

Na Lan: “Đừng sốt ruột. Hẵng trả lời tớ một câu. Cậu đã nghe giai điệu này chưa, dương cầm... tớ thấy quen quen mà không nhớ ra.” Cô “là lá la” cái nét nhạc chuông di động của Tần Hoài.
Hình như cho rằng “xú danh” nữ hoàng sắc đẹp vẫn chưa đủ tiếng vang, từ khi học năm thứ hai, Na Lan và Đào Tử còn cùng mê nhạc cổ điển, khiến đám nam sinh trong lớp càng thêm choáng ngợp.

Tất nhiên là ngoại trừ Cốc Y Dương.

Cốc Y Dương đáng ghét, ngươi cứ việc ngâm mình ở hồ Côn Minh đi, đừng bao giờ gặp lại tôi nữa.

Na Lan “là lá la” một lượt. Đào Tử nói: “Đúng là đã từng nghe nhưng tớ chưa thể nhớ ra... À, chờ đãn, nhớ ra rồi, hình như là của Satie...”

Na Lan chỉ chờ một gợi ý nho nhỏ, cô lập tức nhớ ra: “Bản Người đẹp kỳ quái!”

“Chương Một!” Đào Tử cũng nhớ ra.

“Thật đáng ghét!” Na Lan hậm hực.

“Sao thế?”

Na Lan đáp: “Chuyện dài lắm.”

“Chuyện dài thì nói dài. Đang nghỉ hè, tớ rất sẵn thì giờ.”

Na Lan nói: “Đoạn nhạc này là nhạc chuông di động của Tần Hoài.”

“Thế thì sao? À, cậu nói Tần Hoài, là Tần Hoài sao?”

“Tớ không rõ cậu có nghe về Tần Hoài chưa, nhưng người này là văn sĩ tương đối hot, hay viết tiểu thuyết tình cảm lai kinh dị. Tớ mới nhận việc là trợ lý cho gã.”

Đào Tử kêu lên: “Trời ơi, thế là cậu đã đi tàu cao tốc rồi. Chúc mừng! Cậu có biết trợ lý nghĩa là gì không?” Na Lan có thể hình dung Đào Tử đang nằm phài ngồi bật dậy.

“Đương nhiên là biết. Đã có không ít nụ cười tủm tỉm, những cái nháy mặt dạy cho tớ hiểu rồi. Thực ra tớ bị oan, tớ chỉ làm chân đầu sai giục bản thảo, chủ nhà xuất bản thuê tớ. Quảng cáo họ dán tận ký túc xá, văn phòng khoa, và cả hòm thư điện tử, chỉ chưa gửi đến mạng chat của tớ mà thôi.

“Nhà xuất bản chọn cậu vào đảng Bàn tay đen mỹ nhân à? Chắc cậu chưa nghe thiên hạ nói Tần Hoài ra sao?”

“Không cần là dân Histeria (bệnh lý của nữ giới = cuồng tình) cũng biết: đó là nhà văn sưu tầm tem, mọi người mến mộ.”

“Thế vẫn còn dễ nghe. Hắn là ‘Trần Quán Hy trên văn đàn’! Cậu thấy thế nào? Tập hợp các trò mèo của hắn lại cũng đủ để viết một cuốn truyện kinh dị diễm tình. Cậu đoán xem các fan của hắn tự nhận mình là gì trên mạng?”

“Chắc là Cần Phấn, Hoài Phấn?”

“Là Tơ Tình.”

Na Lan chép miệng: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, kẻ bát nháo thì có các fan bát nháo.”

Đào Tử cười nói: “Có bẻ như cậu không dám lấy lòng Tần công tử? Tớ thử đoán nhé: hắn khác xa với cái danh văn sĩ, hình thức và nói năng đều là hạng giẻ rách, các ảnh từng đăng báo đều đã qua photoshop mông má, đúng không?”

Na Lan: “Cậu ít khi nhầm, nhưng lần này thì cậu đã nhầm: anh ta trông rất được, nói năng bóng bẩy, có thực chất, háu gái là bệnh mãn tính, suốt ngày tớ phải đối phó với ngôn từ quấy rối tình dục của anh ta, cho nên lúc này tớ thấy quá mệt mỏi.”

“Nghe cứ như là cậu đang tiếp tục vào trại giam phỏng vấn tù nhân?”

“Vào trại giam còn có cảnh sát bảo vệ tớ.” Na Lan thở dài. “Anh ta liên tục liếc mắt, tớ thì luôn phải lừ mắt. Thế là anh ra bày trò thay đổi nhạc chuông di động, lúc sáng là Nhạc buồn Chopin, trưa là Người đẹp kỳ quái. Anh ta đang ngầm chế nhạo tớ.”
Đào Tử im lặng hồi lâu.

“Kìa, nghĩ gì thế?”

“Có thể là cậu sắp trúng kế.”

“Trúng kế ai, Tần Hoài à? Anh ta là thế rồi, tớ không thể trúng kế nhưng chắc sẽ trúng độc.”

“Cậu nghĩ thêm đi, hắn là thợ săn thứ thiết đấy! Cậu học khoa tâm lý chứ gì?” Khi Đào Tử hỏi một câu đương nhiên, thì đó là khúc dạo đầu cho một bài thuyết giảng. “Chàng thợ săn họ Tần đang dùng vài chiêu tâm lý học, hắn biết cậu đã mang sẵn ấn tượng, đã nghe đồn đại về tình sử nặng mùi của hắn, cố che đậy cũng vô ích, cho nên hắn liều nói trắng ra cái ngưỡng sàn tồi tệ của mình, để rồi sau đây cả hai quen nhau hơn, hắn sẽ tỏ ra cải tà quy chính, dần nâng mình lên, cậu sẽ dần có cảm tình với hắn sau mỗi lần hắn ‘tiến bộ’. Một người luôn muốn vươn lên thì ai chẳng mến? Rất có thể hắn sẽ nói ‘vì Na Lan xuất hiện, được tiếp xúc với em nên anh mới tiến bộ thế này’...”

“Tớ xin cậu đừng nói cái chữ tiếp xúc nữa, trời thì nóng, nghe mà phát ốm.” Na Lan cảm thấy Đào Tử phân tích có phần quá “thấu triệt”, không thể đồng tình nhưng cũng không phải là vô lý.

Đào Tử nói tiếp: “Ít hôm nay tớ ngồi nhà rỗi quá đâm chán, nên hay lướt web lá cải, cậu có viết scandal mới nhất của Tần Hoài không?”

“Tớ đang định gọi điện cho bọn paparazzi đây. Cậu đoán xem tớ đã gặp ai?” Chỉ khi ở bên Đào tử, Na Lan mới có thể trút hết lớp vỏ để được thật sự vui vẻ.

Đào Tử kêu lên: “Trời ạ, chắc không phải... lẽ nào là Ninh Vũ Hân?”

“Tóc dài, váy ngắn, dáng tuyệt đẹp, trông rất buồn.”

“Cô ta công bố trên blog rằng mình và Tần Hoài đã yêu nhau ba tháng, kèm theo cả ảnh và video hẳn hoi, nhưng gần đây Tần Hoài bỗng ruồng rẫy nên cô ta mới phải dùng hạ sách là phơi bày trên blog. Đó là một kiểu dồn ép đối phương...”

“Cảm ơn cậu đã thông báo, tớ rất may mắn, vi không tốn thì giờ đọc blog của cô ta.”

Đào Tử lại im lặng. Na Lan lại phải nhắc thì cô mới nói: “Cậu không cảm thấy vào lúc này cậu biến thành trợ lý thì hơi nguy hiểm à?”

“Cậu càng nói càng xa vời... cùng lắm là tớ lại trở về trại giam.” Na Lan nhớ đến đôi mắt sau cặp kính râm ở bên tàu thủy. Có lẽ Đào Tử lo lắng không phải là thừa.

Cô vô thức bước đến bên cửa sổ, trước mặt là bầu trời xanh đen của đêm hè. Dưới sân chỉ lác đắc vài bóng người, đang kỳ nghỉ nên còn rất ít sinh viên ở lại trường.

Trong số vài bóng người ấy, cô nhìn thấy cô ta. Tóc dài, váy ngắn, toàn thân toát ra một vẻ khổ đau, đứng ở chỗ ánh sáng đèn đường không hắt đến nhưng cô ta vẫn đeo kính râm, ánh mắt oán hận xuyên thấu màn đêm, hướng lên cửa sổ tầng 7 của Na Lan.

Toàn thân Na Lan đông cứng lại, một bức tượng băng giữa tháng Bảy mùa hè.

“ Na Lan, Na Lan, cậu đãng trí hay sao?” Lần này đến lượt Đào Tử đánh thức cô.

Na Lan nhắm mắt, dụi mắt, rồi lại mở mắt ra. Dưới sân tối om làm gì có Ninh Vũ Hân? Chắc ấn tượng quá sâu về tóc dài váy ngắn mắt oán hơn, khiến cô có ảo giác?

Những ngày đau buồn sau cái chết đột ngột của cha, cô đã rất nhiều lần có cảm giác thế này: buổi tối yên tĩnh ngồi trên lớp tự học, đôi khi cô thấy cha ngồi bên, rồi ông tan biến vào làn nước mắt ướt nhòe.

“Tớ... không sao, tớ đang nghĩ, chắc Ninh Vũ Hân rất hận các cô gái có quan hệ với Tần Hoài, nhưng tớ đâu có vinh dự đó mà cô ta lại nhằm vào tớ?” Na Lan cũng không rõ mình đang kể khổ với Đào Tử hay đang tự an ủi mình.

Có người đứng trong bóng tối nhìn lên cửa sổ tầng 7. Bóng Na Lan ở ngay cửa sổ, mặc chiếc áo phông bình thường mà sao duyên dáng. Cô ta đang gọi điện. Gọi cho ai? Tần Hoài, hay mẹ cô ta, hay cô bạn thân Đào Tử?

Rồi cô ta biến sắc mặt. Cô ta đã nhìn thấy gì nhỉ?

Nhưng có thể khẳng định rằng cô ta sợ, nhanh chóng quay vào thậm chí đóng luôn cửa sổ.

Chắc chắn cô ta đã sợ hãi, nhữn cánh cửa sổ mở rộng luôn cám dỗ bi kịch xảy ra. Ví dụ, vừa này nếu có người đứng sau khẽ đẩy thì cô ta sẽ rớt xuống sân, không kịp giãy giụa.
Chương 4
Nước đục sông Tần Hoài, có thể hại ta
Đúng 8 giờ, theo thói quen, Na Lan thay trang phục rồi xuống lầu. Áo ngắn quần soóc, vai đeo túi nhỏ, đeo tai nghe MP3, cô chạy về phía sân vận động của đại học Giang Kinh. Cái túi đựng quần áo bơi, kính bơi và quần áo để thay. Ngày nào cũng vậy, cô chạy 2000m quanh sân vận động rồi vào bể bơi. Bể bơi mở cửa sau 8:30 tối dành cho đội viên và huấn luyện viên của đội bơi. Ít người, nên có thể bơi khứ hồi nhiều lượt để đạt được mục tiêu luyện tập.

Cô vừa chạy vừa nghĩ đến phần đầu ‘Lời nguyên áo tơi trong mưa gió’ chỉ đọc mười phút là xong, hai phần dẫn vỏn bẹn 5000 chữ mà Tần Hoài đã “dồn tâm huyết và tình cảm” viết suốt nửa năm!

Câu chuyện mở đầu cũng hơi hấp dẫn: hễ nhìn thấy người mặc áo tơi ôm cần câu thì tất có người chết thảm. Đạo tặc sông nước Phượng Trung Long đưa con gái thái sư bỏ nhà đi theo gã, cô ta nhìn thấy người mặc áo tơi buông cần câu. Hôm sau Phượng Trung Long lặn xuống nước tìm kho báu, rồi chết. Sang Phần dẫn 2 thì giống như chuyện có thật, liệu Giang Kinh có vụ án lớn như thế không? Xác phụ nữ mà hai cha con nhà nọ phát hiện ra, có phải là một trong hai cô gái khiếp hãi đó không?
Tại sao suốt nửa năm trời mà Tần Hoài chỉ viết được mươi trang sách? Có phải anh ta đã cạn nguồn cảm hứng nên không thể viết tiếp phần trước đã khéo léo dàn dựng?

Sau một ngày có cả ngàn người vẫy vùng quậy phá, bể bơi lúc này chẳng khác gì một nồi canh hổ lốn. Nhưng Na Lan đã quen rồi, bơi xong chỉ cần xối lại nước cho kỹ là được. Cái hay của người bơi sau cùng là không phải dùng chung vòi hoa sen với ai. Lúc này cả khu bể bơi chỉ có lèo tèo vài người.

Na Lan vừa xối nước vừa nghĩ đến ‘Lời nguyền áo tơi trong mưa gió’, có lẽ khi nào gặp đội trưởng đội trọng án Ba Du Sinh, cô sẽ nhân thể hỏi xem có vụ án năm xác chết hay không. Cô và Ba Du Sinh quen nhau trong quá trình cô làm luận văn tốt nghiệp. Một thầy giáo ở đại học Công An – thành viên nhóm đề tài - giới thiệu cô gặp Ba Du Sinh, anh ta cung cấp cho cô một số tư liệu về bối cảnh các vụ trọng án, anh ta cũng là cố vấn của nhóm đề tài của cô.

Na Lan kiên nhẫn xối cho sạch đám bọt dầu gội đầu, xoa đôi mắt đang nhắm tịt, giờ có thể mở mắt ra được rồi.

Nhưng đúng lúc mở mắt ra, cô có cảm giác mình đang bị nhìn trộm, ánh mắt ấy quen quen, đầy oán hờn.

Cô quay đầu lại thật nhanh, và nhìn thấy một bóng người cao cao, tóc dài, váy ngắn ở chỗ góc ngoặt của tường.

Cái bóng ấy biến mất rất nhanh.

Na Lan lấy khăn bông quấn quanh mình thật nhanh, bước vòng qua góc ngoặt, đó là gian thay quần áo, các tủ đựng áo xếp hàng vây lại thành nơi thay quần áo. Không một bóng người.
Lau khô người rồi thay quần áo, cô bước nhanh ra ngoài. Người phụ nữ trông cửa đã ra về, chỉ thấy hai nam nhân viên đang kéo một bao tải phèn chua đi về phía cửa bên của bể bơi. Cô vội chạy đến hỏi họ có nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc váy ngắn không, hai anh đều nhìn Na Lan từ đầu đến chân, nói: “Chẳng phải chính là cô hay sao?”

Giờ đây Na Lan có thể khẳng định mình không hề rối loạn thị giác và ý thức, Ninh Vũ Hân đang theo dõi cô thật.

Đúng vào lúc mình xuất hiện thì cô ta bị Tần Hoài cắt đứt cuộc tình, ngờ rằng mình là niềm hoan lạc mới của Tần Hoài nên theo dõi nhằm có được chứng cứ chắc chắn. Nhưng sau đó thì sao?
Cô còn phải ngày ngày đến nhà Tần Hoài ở đảo Hồ Tâm để “đi làm”, Ninh Vũ Hân có cả ngàn lý do đáng buồn cho rằng Na Lan sang đó chẳng qua là để gặp gỡ, dan díu và ăn trưa với anh ta.
Cú phôn mà Tần Hoài nhận được khi đang ngồi trong Loa Cư khiến anh ta rất sợ, không thể tiếp tục giả vờ đang hoàng, chỉ có thể là di Ninh Vũ Hân gọi đến gây rắc rối. Ngày trước đã bao lần được Tần Hoài đưa tới đó ăn hải sản, đương nhiên cô ta biết thừa cái mẹo ấy của anh. Và rất có thể là cô ta không hề lên tàu, mà trở lại đảo để quan sát Tần Hoài và Na Lan nâng cốc, nói nói cười cười trong quan Loa Cư.

Đầu Na Lan như muốn vỡ tung ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
2