Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
21:33 28/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Ma - Hồ tuyệt mệnh - Phần II

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 15104
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Truyện ma
Số trang: 21
. Sáng sớm hôm nay cả hai xuất phát, đến gần cửa sổ 4 ga tàu điện ngầm đại lộ Nhân Dân, sớm trước giờ hẹn ít ra nửa tiếng rồi bắt đầu quan sát. Đã giao hẹn điện thoại: Phùng Cát sẽ mặc áo phông Kappa màu trắng, quần ngắn màu tro, đeo tai nghe; Na Lan sẽ mặt áo sơ-mi cộc tay màu vàng nhạt, quần bò. Lúc này cô khoác thêm chiếc áo chẽn màu trắng, đứng sau quầy bán sách báo và bánh trái để quan sát.

Phùng Cát đến sớm mười phút, ăn mặc giống như đã hẹn, trông không khác gì Lý Thân đã miêu tả, tuổi chưa đến 40, mặt hóp, cằm nhọn, đôi mắt to hơi lồi, anh ta rất cảnh giác. Vẻ mặt thì trên cả mức căng thẳng, nên nói là căng như mũi tên trên dây cung, tuy đeo tai nghe nhưng rõ ràng là nghe nhạc lúc này chẳng hay ho dễ chịu gì.

Na Lan và Tần Hoài kiên nhẫn quan sát thêm vài phút nữa, chỉ thấy Phùng Cát tỏ ra sốt ruột chứ không ra hiệu thông báo gì với ai khác, chứng tỏ anh ta đến một mình. Na Lan nói nhỏ với Tần Hoài: “Được rồi! Anh yểm hộ tôi!” Cô cởi áo chẽn ra đưa cho Tần Hoài rồi đi về phía Phùng Cát.

Đôi mắt Phùng Cát vẫn không ngừng nhìn khắp, và nhanh chóng hận ra Na Lan, anh hơi sững người. Na Lan nhớ rằng anh ta đã nói, sau khi Vũ Hân chết, anh ta từng bám theo cô, khi đó cô để tóc dài, hiện nay sau đợt “chăm sóc sắc đẹp” lại đeo kính râm nữa, anh ta thấy ngờ ngợ là phải. Phùng Cát đã chắc chắn đây là Na Lan, vẻ mặt anh ta đã nhẹ nhõm hơn.

Có một người vẫn căng mắt nhìn Na Lan đi trong biển người, rồi người ấy cũng rảo bước nhan hơn. 

Hai mục tiêu, cá và tay gấu (1).

Tuy nhiên có thể khẳng định điều này: Na Lan đang đi vào chỗ chết.


Cả hai rảo bước giữa đám đông đang vội đi làm, nên tạm thời lọt khỏi tầm mắt của người ấy. Khi Na Lan nhìn lại Phùng Cát thì hỡi ôi!

Phùng Cát tay ôm ngực, lảo đảo, một vết máu trên áo trắng đang loang rộng khắp, một con dao cắm trên người anh.

Na Lan đã từng tự chọn học môn giải phẫu, dù không chuyên nghiệp cô cũng nhận ra vết dao đâm trúng tim Phùng Cát.

Cấp cứu!

Xung quanh la hét inh ỏi, Na Lan gọi Tần Hoài: “Mau gọi 110!” rồi chạy đến đỡ Phùng Cát.

Lập tức có cả trăm ngàn người vây quanh, xôn xao bàn tán.

Tại sao lại thế này? Ai đã để lộ thông tin? Có phải “chúng” ra tay không?

Đầu óc Na Lan rối loạn cùng đám đông đang rối loạn, cô cố trấn tĩnh. Đôi mắt hơi lồi của Phùng Cát dần mờ đi. Cô hỏi: “Là kẻ nào?”.

Phùng Cát cố mấp máy, anh bỗng hộc ra hàng vốc máu. Na Lan đoán rằng mũi dao đã xuyên qua phổi cắm vào tim, Phùng Cát đang thập tử nhất sinh.

Anh ta cố nói một điều gì đó nhưng rồi chỉ lắc đầu, môi vẫn động đậy. Na Lan ấp tai nghe, không nghe rõ. “Anh nói lại được không?”.

Tiếng quá nhỏ không thể nghe thấy, nhất là khi đang ở giữa đám đông huyên náo.

“Tôi không nghe rõ.” Na Lan áp tai vào miệng anh, chẳng khác gì đôi nam nữ đang đắng cay vĩnh biệt. Phùng Cát gắng hết sức để nói, nhưng cô chỉ nghe được hai tiếng “hộp thư”.

Hộp thư. Đó là hai tiếng cuối cùng của Phùng Cát.

Chú thích
(1): Cá và tay gấu: ý một câu của Mạnh Tử “cá và tay gấu đều là món ngon, không được cả hai, chỉ có thể chọn một.”

Chương 33

Hộp thư, và hộp thư

Ánh mắt Ba Du Sinh nói lên tất cả.

Anh hiếm khi tỏ ra sôi động, cháy bỏng. Nhưng những người thông minh và những ai biết rõ về anh đều có thể nhận ra ánh mắt ấy sau cặp kính, và cũng đoán được những thay đổi của tâm trạng anh nữa. Na Lan chưa giao lưu với anh quá nhiều lần song lúc này cô cũng nhận ra nét trách móc trong ánh mắt Ba Du Sinh. Nhân viên y tế chạy đến hiện trường lập tức kết luận Phùng Cát đã chết; người chứng kiến thì nhiều nhưng không ai có thể nói rõ kẻ nào đã đâm Phùng Cát. Có người nói đó là một gã cao to, có người nói gầy gò, có người nói hung thủ đã chạy ra đám đông đang chờ vào cửa ga, lại có người bảo hắn đã trà trộn vào dòng người đi vào ga. Thậm chí có người đến sau xúm lại xem rồi nói Na Lan là hung thủ.

Cao nhân ở ẩn nơi đông đúc, thế rồi nơi đông đúc lại là điều kiện tốt đối với kẻ ác. Hình như Phùng Cát có ý lựa chọn nơi kết thúc đời mình.

Trước lúc chết anh ta cũng không kịp cho Na Lan biết tên thật của mình. Sau đó Ba Du Sinh cho cô biết trong ví anh ta có chứng minh thư với tên thật là Phùng Triết (1)

Anh ta không tin bất cứ ai.

“Anh ta đồng ý gặp em với điều kiện là không để cho cảnh sát can dự…” Na Lan đánh bạo chủ động giải thích trước khi Ba Du Sinh hỏi cô.

Có thể thấy Ba Du Sinh đang cố nén thất vọng, anh ngắt lời: “Nhưng cô nên tin ở trực giác của mình, ít ra cũng nên báo với tôi…”

“Trực giác của em là trước hết nên nghe xem anh ta có điều gì muốn nói, em muốn anh ta tin em.” Na Lan nói: “Khi mới liên lạc với anh ta, em đã khuyên anh ta hãy gặp công an nhưng anh ta lại phản ứng rất mạnh. Em sợ nếu em báo với anh, thì anh ta sẽ dứt khoát không liên lạc với em nữa.”

Nhưng giờ đây anh ta đã chết, cô và họ hợp tác với nhau vui quá nhỉ?!

Cũng may, Na Lan biết Ba Du Sinh không bao giờ nói những câu như thế.

Đúng vậy, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Lúc sắp chết, anh ta đã nói những gì?”.

“Lúc đó rất ổn, anh ta cũng sắp nguy đến nơi nên em nghe không rõ, hình như nói là ‘hộp thư’…


Tại sở công an, sau khi đã chính thức làm thủ tục trình bày, Na Lan thẫn thờ bước ra cửa, nhìn không gian tươi sáng bên ngoài, cô có cảm giác như ở đâu đây đang có một thế giới khác. Dưới ánh nắng rực rỡ nhường này mà lại xảy ra những tội ác như thế.

Cái chết không ngớt đeo bám con người, trước tiên là Ninh Vũ Hân, rồi đến Phùng Triết, đều chết ở ngay bên cô. Cô bỗng cảm thấy cô vẫn đang “nhởn nhơ” trên cõi đời, nếu không phải là chuyện thần kỳ thì là “bọn chúng” đang muốn lợi dụng cô để đạt được ý đồ gì đó. Có lẽ, khi cô khám phá ra mọi sự thật thì cũng là lúc thần chết ban cho cô một nụ hôn nồng nàn.

Lúc này cô mới nhận ra mình không hề cứng cỏi gì hết, hình như cô đang bước vào chốn đầm lầy ngập ngụa chướng khí, chân mềm nhũn, đầu choáng váng mụ mẫn. Cô bám vào bức tường rồi hít thở thật sâu.

Không rõ Ba Du Sinh đã đứng bên cô từ lúc nào. “Cô sau thế?”. Anh tỏ ra rất quan tâm.

“Lúc này chẳng có ai khác, anh cứ mắc nhiếc em đi!” Na Lan gượng cười, tỏ ý mình vẫn ổn cả.

Ba Du Sinh cũng cố mỉm cười: “Có gì mà phải mắng mỏ? Nhưng hình như tâm trạng cô không tốt lắm, nên về nhà nghỉ ngơi. Tôi đã bố trí, kể từ nay cô và Tần Hoài phải được bảo vệ, nhất là cô, cô đã bị lộ tung tích.”

“Nhưng em cảm thấy các anh không cần lãng phí cho em như thế, trước mắt, tạm thời không có ai đe dọa bọn em cả.”

“Sao cô lại nghĩ thế?”

“Trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua, em hồi tưởng lại tất cả các sự việc xảy ra ở cửa ga tàu điện ngầm sáng nay, nhận ra rằng, kẻ sát hại Phùng Triết biết rất rõ hành tung của anh ấy và em, chúng đủ mánh lới giết Phùng Triết mà không để lại mảy may dấu vết thì chúng cũng có thể nhân tiện giết em luôn, nhưng chúng đã không ra tay.” Na Lan rất thấm thía cảm giác “cá nằm trên thớt” là gì. Cảm giác này khiến Na Lan thấy rợn người, mặc dù cô đã từng vào phòng giải phẫu mà vẫn bình thản như không.

Ba Du Sinh im lặng hồi lâu, rồi anh hỏi: “Không phải cô đang nói đùa đấy chứ?”.

“Hôm nay em chẳng còn bụng dạ nào để nói đùa. Nhưng em có thể khẳng định một điều: chỉ khi nào giải tỏa được mọi mối nghi hoặc thì em mới có được tự do thật sự.” Cô bỗng cảm thấy câu này rất quen.

À, lần đầu tìm ra cô, Đặng Tiêu đã nói câu này nhằm tác động đến cô.

Máy di động cho biết có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn hỏi thăm, đều là của Đặng Tiêu. Anh ta đã biết tin, muốn liên lạc gấp với Na Lan, muốn bảo vệ cô và cùng cô đi “ở ẩn chốn đông đúc”.

Ba Du Sinh nói: “Có cẩn bảo vệ hay không, không phải do cô hoặc tôi toàn quyền quyết định….”

“Em không muốn nhìn thấy thêm người vô tội gặp nguy hiểm, anh ạ.” Na Lan nhìn Ba Du Sinh bằng ánh mắt nài nỉ.

“Nhưng ít ra cũng nên cử người… đưa… cô… hai người…” Anh lúng túng không biết nên nói sao.

Na Lan hiểu cả. Cô nói: “Em nghĩ mình vẫn nên cùng Tần Hoài về đảo. Gần đây em đã thử giao lưu với Tần Mạt, cảm thấy có chút tiến triển.” Thực ra cô biết đó không phải là nguyên nhân duy nhất. “Nếu các anh giải được câu đố về ‘hộp thư’ hoặc hiểu được thêm nhiều về Phùng Triết thì phải cho em biết với!”

“Kỹ thuật viên của chúng tôi đã vài lần mở hộp thư của Phùng Triết, không có gì cả, nó cũng trống trơn như máy di động của anh ta. Chúng tôi đang liên hệ với nhà mạng, xem xem có thể khôi phục các dữ liệu đã bị xóa vĩnh viễn không. Nếu có kết quả tôi sẽ cho cô biết. Tôi vẫn muốn… cô tiếp tục giữ liên lạc với chúng tôi.”

Na Lan gật đầu rồi chào tạm biệt Ba Du Sinh. Đôi chân đã có cảm giác vững chắc như đi trên mặt đất. Ra khỏi cổng Sở Công an, bỗng thấy chiếc xe Odysseia của Tần Hoài từ đâu đó lướt đến, dừng ngay bên cạnh. Cô lên xe và ngoái lại nhìn, thấy Ba Du Sinh đang chăm chú nhìn theo, vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ ánh mắt anh sau cặp kính.

Tần Hoài lái xe đi một quãng xa, cả hai đều im lặng, cuối cùng Na Lan lên tiếng. “Có thể anh ấy sẽ bố trí người đi theo chúng ta.”

Tần Hoài nói: “Như thế cũng tốt. Hôm nay sau khi Phùng Triết bị hại, nhìn xác anh ta… tôi nghĩ rằng rất có thể sẽ đến lượt tôi và cô!”.

“Nhìn xác Phùng Triết, tôi lại nhớ đến thi thể Ninh Vũ Hân. Tôi đã hai lần nghĩ hệt như anh. Nhưng tôi lại nghĩ, càng như thế thì tôi càng không lùi bước. Anh có dám giúp tôi không?”

Nhìn nghiêng, thấy khóe miệng Tần Hoài cười bình thản nhưng kiên định: “Câu này tôi đang định hỏi cô. Mấy năm nay tôi vẫn chờ sẽ xảy ra chuyện thần thoại Diệc Tuệ bỗng xuất hiện bên tôi. Cho nên tôi vẫn âm thầm lẳng lặng điều tra, thậm chí tỏ ra đàng điếm để tự dối mình và dối người đời. Nhưng hôm nay tôi nhận ra rằng chúng ta không thể chỉ hình dung chúng ta là bọn tàn độc mà phải gọi chúng là ác quỷ khát máu…” Bỗng anh quay sang hỏi: “Nhưng, tại sao cô lại tin tôi? Chẳng lẽ cô không lấy làm lạ, lẽ nào Ba Du Sinh không hỏi câu này: việc hẹn gặp Phùng Triết chỉ có hai chúng ta và Phùng Triết biết, vậy thì sát thủ ở đâu ra?”

Có, Ba Du Sinh có hỏi câu này.

Na Lan nói: “Tôi tin rằng anh vô tội. Còn về sát thủ đâu ra, anh chuyên viết tiểu thuyết ly kỳ, chắc anh cũng có thể nghĩ ra nhiều cách giải thích.”

Tần Hoài nhíu mày: “Chúng ta nói mãi về Phùng Triết, về ‘bọn chúng’ nhưng lại chẳng biết gì về chúng, rất có thể chúng đã sớm lắp đặt kết cục của Phùng Triết rồi, khi thấy anh ta liên lạc với chúng ta thì chúng khử ngay trước mắt chúng ta, nhất cử lưỡng thiện: vừa diệt khẩu vừa cảnh cáo chúng ta. Còn một khả năng nữa là chúng vẫn đang truy tìm Phùng Triết, còn chúng ta thì ngỡ rằng tất cả đều kín như bưng, thực ra đã bị chúng theo dõi từ lâu, chính chúng ta đã dẫn chúng tim ra Phùng Triết.”

Na Lan nhận ra phân tichs của Tần Hoài hệt như cách nghĩ của cô. “Hiện nay tình hình có biến động, chúng không biết Phùng Triết lúc sắp chết đã nói với chúng ta những gì, cho nên chúng ta nên đặt trọng tâm vào hai chữ ‘hộp thư’. Lúc nãy Ba Du Sinh nói công an đã xem hộp thư của Phùng Triết nhưng không có gì hết.”

“Tôi cho rằng Phùng Triết không mong ai thâm nhập hộp thư của anh ta, cho nên hộp thư chưa chắc đã là hộp thư của anh ta…”

Na Lan lấy ra tấm danh thiếp của Ninh Vũ Hân, nhìn kỹ địa chỉ thư điện tử của Phùng Triết:62793571@163.com, cô lẩm bẩm: “Trước đây tôi không để ý rằng hộp thư anh ta đăng ký toàn là các chữ số ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
28
Pair of Vintage Old School Fru