80s toys - Atari. I still have
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
15:16 28/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Ma - Hồ tuyệt mệnh - Phần II

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 15099
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Truyện ma
Số trang: 21
. Vì anh luôn phản đối Vũ Hân đi sâu tìm hiểu, nên cô ấy không nói với anh, chỉ muốn cho tôi biết một đầu mối quan trọng nào đó, muốn tôi – một cô gái ngờ nghệch, không bị anh ghét – sẽ tiếp tục điều tra vụ án năm xác chết. Tiếc rằng hiện nay chúng ta không thể biết đầu mối mà Vũ Hân định nói với tôi là gì. Chúng ta chỉ còn cách tự mình điều tra phát hiện.”

“Tại sao ta phải bắt đầu với những người quen của Lý Viễn Hâm?”

“Tôi nói thật, những người bạn thân cùng đi làm công với anh ta là đối tượng duy nhất mà tôi tin chắc anh có thể tìm ra và tiếp xúc. Còn hai cao thủ bơi lặn Trảm Quân và Tịch Đồng, tôi đã gặp bạn gái ngày trước của Trảm Quân, cô ấy cũng đã tìm hiểu nhưng không có kết quả. Còn Tịch Đồng, anh ghi chép rất ít về anh ta, hình như anh ta không mấy chan hòa với xung quanh, hai người bạn anh ta mà anh từng gặp cũng không thấy đâu nữa. Cho nên Lý Viễn Hâm là hướng đột phá duy nhất. Sẽ đột phá ra sao, còn tùy vào sự tận tâm dốc sức của văn sĩ viết truyện kinh dị là anh.”

Tần Hoài mỉm cười, nụ cười đầy cám dỗ các cô gái trẻ: “Đột phá ra sao à? Tôi có cảm giác cô đã nghĩ hộ tôi cả rồi!”.

“Tôi nói ra, cấm anh cười.”

“Được, tôi cố nhịn.”

“Tôi muốn anh đến công trình xây dựng của Kiện Lực Bảo làm công, hòa nhập vói các bạn của Lý Viễn Hâm. Vì nếu một người lạ như anh gọi điện đến xin phỏng vấn họ về một đề tài nhạy cảm liên quan đến người đã chết, thì họ sẽ có rất nhiều điều không nói ra vì sợ bị phiền hà, kể cả cảnh sát họ cũng không cho biết. Cho nên chỉ còn cách anh phải gắn bó, kết thân với họ, thì tự nhiên họ sẽ thổ lộ những lời tâm tình vốn dĩ khó nói.”

“Cô bảo tôi đi làm một đảng viên hoạt động bí mật à?” Anh ta nghĩ ngợi một hồi, có vẻ lưỡng lự.

Na Lan: “Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tần Mạt. Quân Quân đã báo tôi một vài bí quyết, tôi cũng sẽ vận dụng một số tri thức nghiệp vụ nữa để giúp em gái anh.”

“Đây chính là điều tôi đang định nói.” Tần Hoài nhìn Na Lan bằng ánh mắt có nét u buồn.

Na Lan nhỏ nhẹ: “Tôi đảm bảo sẽ tự chăm sóc được mình.”

Tần Hoài vốn có sức chịu đựng hơn phần lớn nam giới, nhưng chuyến xe lửa đường dài này vẫn làm anh ngán ngẩm, không ngớt oán trách tại sao Giang Kinh – Trùng Khánh lại không có tàu cao tốc. Trước khi đi, anh hỏi Na Lan tại sao không thể đi máy bay, cô nói đi xe lửa thì chậm một chút những sẽ có thời gian để anh tiêu hao bớt vẻ ngoài ẻo lả. Anh cúi nhìn đôi tay thô nháp vì dãi dầu nắng mưa, bơi lặn và trèo hẻm đá ghềnh ven đảo, anh hiểu rằng Na Lan nói “ẻo lả” chỉ là nói đùa.

Tiếp xúc càng lâu, Tần Hoài càng thấy hiểu biết của mình về Na Lan là chưa đủ. Người đẹp hơi băng giá lúc ban đầu, thực ra lại rất hài hước, hóm hỉnh tinh nhanh. Giống Diệc Tuệ.

Anh khẽ thở dài.

Tối hôm nọ sau khi bị Na Lan khám phá ra mọi bí mật, Tần Hoài cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Bí mật là thứ vô hình nhưng lại nặng nề như Thái sơn. Sau khi Diệc Tuệ mất tích, anh thề sẽ khép chặt tâm hồm, phong tỏa mọi tình cảm, chỉ thả hồn ngao du muôn nẻo trong tiểu thuyết, bề ngoài tỏ ra là một gã trai lơ phóng đãng với tai tiếng cực xấu để không một cô gái nào dám tiếp cận nữa. Đương nhiên tác dụng phu của nó cũng thật đáng sợ, từng có tin những “fan tình” sang đảo tìm anh chỉ vì một đêm cuồng daih, nhưng họ suýt nữa ngồi ngoài cửa mà hưởng cuồng phong.

Sợ nhất là gặp phải những tấm lòng vàng. Trước tiên là Ninh Vũ Hân, sau đó là Na Lan, chẳng rõ lâu nay mà năm nào mà họ cứ theo nhau tìm đến. Vũ Hân không phát hiện ra hang động bí mật kỷ niệm Diệc Tuệ nhưng chỉ sau vài tháng cô ấy đã nhận ra nỗi đau sâu kín và vẻ ngoài giả tạo trước mọi người của Tần Hoài. Cô yêu Tần Hoài nhưng không gian lòng anh vẫn chưa đủ rộng để đón nhận tình cảm mới. Thế là Vũ Hân ra đi, và đã đi rất xa.

Hiện giờ Na Lan thế nào? Mình sẽ thế nào với cô ấy? Anh bỗng nhiên nhận ra rất lâu rồi mình không bối rối như bây giờ.


Tần Hoài tìm đến công trường mà công ty Kiện Lực Bảo đang thi công, lúc này mới hơn 2 giờ chiều mà công trường không một bóng người. Anh không ngạc nhiên, vì nhiệt độ ngoài trời Trùng Khánh hôm nay ngất ngưởng 40 độ, nếu họ làm việc thì chẳng khác nào một thứ giáo trình phản diện về dự phòng cảm nắng. Đeo chiếc va-li nhếch nhác mà Na Lan cố tình bố trí cho, anh đi quanh công trường một vòng, cuối cùng nhìn thấy một ông già đang ngồi trong lều tranh hóng mát. Ngày trước Tần Hoài từng thấy những cái lều tương tự ở nông thôn, cực đơn giản, dựng hơi cao, nếu xung quanh thoáng đãng thì nó có thể vừa đón giá lại vừa che nắng.

Thấy ông già lim dim mắt như đang lơ mơ ngủ, anh do dự không dám gọi.

“Tìm ai à?” Ông già hỏi, mắt vẫn lim dim.

Tần Hoài nói: “Xin lỗi đã làm bác tỉnh giấc. Cháu là Tần Hoài, đang muốn tìm việc làm.”

Ông già mở mắt nhìn Tần Hoài từ đầu đến chân khiến Tần Hoài vốn tự tin mà cũng cảm thấy hơi bất an. Lẽ nào ôgn ta có cặp mắt phù thủy, nhận ra vẻ “ẻo lả” của mình?

“Xuống dưới kia mà gặp ban nhân lực.”

Tần Hoài ngớ ra không hiểu: “Dưới kia?”

Ông già phì cười, chỉ về phía không xa có cái cửa nhỏ một nửa nhô lên mặt đất, nói: “Trời nóng, họ đều nấp dưới đó cho mát. Tôi sợ hơi đất bám vào người nên mới ở ngoài này.”

Tần Hoài nhìn cái cửa ấy, thấy cũng hay hay, nói: “Chui xuống đất để tránh cái nóng, thật là khôn ngoan. Lại triệt để lợi dụng được nhận tố địa lý của vùng đất kề bên núi nữa.”

Ông già nhíu mày: “Anh đến tìm việc làm thật không?”

“Thật ạ.” Tần Hoài biết mình đã nói năng không đúng cách, hơi bị “lộ vở”.

“Chìa tay ra tôi xem. Nói đi, anh có thể làm việc gì?”

Tần Hoài chìa tay cho ông già nhìn, nói rất tự tin: “Trước đây cháu đánh cá, chèo thuyền trên sông khá lâu, chưa làm công trưởng xây dựng bao giờ nhưng cháu có sức vóc, học việc cũng khá nhanh…”

Anh nhanh chóng nhận ra rằng chỉ cần mình không đòi trả lương cao thì rất dễ được nhận vào làm.

Và đặc biệt là ông già này chính là giám đốc công ty xây dựng Kiện Lực Bảo.

Công trường đang có hơn trăm công nhân đang làm việc, chủ yếu là thi công mặt nền, san phẳng hoặc đào sâu, đổ móng bê-tông, lắp đặt giàn giáo… Tần Hoài muốn mấy chén trà đắng, ăn vài bát chè đậu xanh, ngay chiều hôm đó anh bắt đầu theo một ngừoi thợ cả và làm việc luôn.

Người thợ cả này tên là Lý Dũng Hoa, tuổi mới chỉ ngoài 30, gầy gò nhưng sức khỏe rất tốt, khiến Tần Hoài là người quanh năm rèn luyện thân thể cũng phải kính nể. Anh chân thành nói: “Chắc anh đã làm lâu năm rồi, nên làm việc gì cũng dễ dàng nhẹ nhõm.”

Lý Dũng Hoa “Thế hả?” rồi lại nói: “Đã làm vài năm và cũng có chút mẹo mực. Làm nghề này thật không dễ, tôi lúc đầu hàng ngày làm từ sáng đến tối, cứ như sắp chết đến nơi, nay đã quen. Tuy quen việc rồi nhưng vẫn mắc một số lỗi nho nhỏ.”

Tần Hoài nhận ra giọng anh ta giống giọng cụ già lúc nãy, bèn hòi: “Anh người ở đâu?”.

“Người Hồ Bắc, Ngạc Châu… anh có nghe nói đến hồ Lương Tử không?”

Tần Hoài thầm nghĩ “Quá hay”, mình làm bài tập của Na Lan rất khá, trong đám thợ xây quả nhiên có đồng hương của Lý Viễn Hâm. Anh nói: “Có! Tôi có nghe nói.”

“Bọn tôi đều là dân Chiểu Sơn, chắc anh chưa nghe nói… ông chủ của chúng ta cũng là người Chiểu Sơn? Thợ làm ở đội này vốn toàn là dân Chiểu Sơn nhưng nay chỉ còn ít thôi. Chúng tôi ra muộn. Một số người cùng ông ấy ra từ đầu, nay đã làm đội trưởng.”

Tần Hoài nhận ra cơ hội tốt, bèn hỏi: “Chỉ còn ít? Họ đi đâu rồi?”

“Một vài anh thạo nghề nên cũng bắt đầu đi làm cai thầu. Một số không trụ nổi thì chuyển nghề khác, sơn vôi nhà cửa, hoặc làm ở quán ăn. Có một số…” Anh ta hơi ngập ngừng, do dự.” Phần lớn anh em thợ xây dựng vẫn còn ở lại. Ông chủ nể tình đồng hương, đối xử với bọn tôi rất tốt, chứ không như một số ông chủ khác ở bên ngoài, tệ lắm.”

Tần Hoài định hỏi ngay về chuyện Lý Viễn Hâm, nhưng anh nhận ra làm thế là rất “không chuyện nghiệp”, và dễ ảnh hưởng đến việc nghe ngóng sau này nữa.

Vào những ngày cực nóng, công trường làm việc từ 6 giờ đến 11 giờ, buổi chiều từ 4 giờ đến 8 giờ. Hết giờ làm, họ ăn ngay trên công trường. Cơm xong, Tần Hoài kéo Lý Dũng Hoa và ba anh đồng hương nữa ra quán gần đó uống rượu và ăn thêm.

Ba người thợ bạn với Lý Dũng Hoa cũng mang họ Lý, khiến Tần Hoài chú ý.

“Có lẽ công trường này chỉ có mình tôi không phải họ Lý?” Tần Hoài cười, hỏi.

Dũng Hoa nói: “Đâu phải thế…”

Người thợ có tên là Lý Gia Quân cười nói: “Đương nhiên không phải, vì ngoài anh ra còn có hai người nữa, một người họ Mộc, một người họ Tử.”

Mọi người đều hiểu ý nên phì cười (1). Dũng Hoa thât thà nói: “Hiện nay họ Lý là thiểu số rồi. Không như lúc đầu bảy phần mười là họ Lý. Ở vùng bên cạnh quê tôi, họ Lý là họ lớn.

Một anh khác nói: “Nói như đúng rồi. Họ Lý là họ lớn trong cả nước.”

“Cố nói lấy được!” Dũng Hoa lừ mắt nhìn anh ta. “Ở quê tôi thì không phải thế, nhà này với nhà kia ít nhiều đều có quan hệ họ hàng, họ Lý chiếm ưu thế tuyệt đối.”

Tần Hoài rót rượu cho từng người, anh biết sớm muộn gì tự nhiên sẽ phải đề cập đến Lý Viễn Hâm.

Vậy là sau bữa nhậu đã có được một chút thu hoạch: Lý Viễn Hâm vẫn còn vài anh bank chí thân đang làm ở đây, hai trong số đó Tần Hoài hồi trước đã từng gọi điện tim hiểu nhưng không có được mấy thông tin. Dịp này sẽ thử lại lần nữa.

Chương 31

Hãy trở về thôi

Với thời tiết như thế này, trong các lần dựng tạm bên cạnh công trường, dưa hấu luôn được hoan nghênh. Vào giờ nghỉ, Tần Hoài ra ngoài công tường vẫy chiếc xe nhỏ chạy điện ắc-quy đang chở dưa hấu, mua tất tần tật, với điều kiện người chủ hàng phải nhận mình là người nhà Tần Hoài, và giúp bưng dưa hấu đến từng gian lán trại.

Một trong số đó là gian có sáu anh họ Lý đang cởi trần trùng trục ngồi xem ti-vi. Tần Hoài tươi cười bưng hai quả dưa hấu vào, anh chủ dưa cũng bưng vào hai quả nữa. Các anh họ Lý đang ngủ gà ngủ gật vì bộ phim truyền hình nhạt nhẽo, bống thấy dưa hấu như từ trên trời rơi xuống, đều xúm lại ngay.

Chia dưa xong xuôi, Tần Hoài quay trở lại gian lán họ Lý, tay bưng quả dưa cuối cùng. Bởi gian này có người mà anh định phỏng vấn. “Vẫn còn một quả nữa, các anh ăn mạnh lên! Trời quá nóng, e không để dành được.” Một anh trong số đó hỏi: “Anh là lính mới à?”.

Tần Hoài gật đầu, hỏi lại: “Nghe nói các anh là anh em với nhau?”.

Sáu anh mỉm cười, một anh nói: “Họ bịa đấy! Bọn tôi là họ hàng với nhau, tôi là hàng cháu, cũng là cháu họ xa.”

Tần Hoài nói: “Thì ra họ nói linh tinh, họ còn bảo là có anh Lý Tân gì gì đó, về sau không thấy nữa.”

Không khí trong gian nhà bỗng ngột ngạt chẳng khác gì ngoài trời. Tần Hoài quan sát tỉ mỉ, thấy nét mặt hò đều như chùng xuống, kể cũng phải thôi. Một trong số đó, sau khi ngẩn ra thì hơi có vẻ thấp thỏm thậm chí tức tối. Rồi anh ta nói: “Đứa nào thối mồm thế? Thiếu gì chuyện để nói, sao lại bới ra cái chuyện cũ rích đã mấy năm rồi?”.

Một anh khác khuyên nhủ: “Kìa, Lý Thân (1)! Anh ta chẳng qua chỉ hiếu kỳ thôi, chuyện trôi đi đã mấy năm, sao cậu phải căng thẳng làm gì?”.

Anh chàng tên là Lý Thân không nói gì nữa, lẳng lặng trút đám vỏ dưa vào thùng rác rồi đi ngủ.


“Anh nói lại xem, anh và tay Lý Thân uống rượu à?”. Na Lan không hiểu có phải Tần Hoài đang cố làm ra vẻ ly kỳ không.

“Đúng! Rượu nếp cái hoa vàng, anh ta rất mê. Chỉ 42 độ thôi ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
23