.
Na Lan đánh chữ tíu tít: “Anh cho rằng tôi là học viên lớp dạy bơi của Tiểu Châu à? Tôi thừa sức làm cô giáo thì có!”.
DadaShasha: “Bạo mồm nhỉ?”
Na Lan: “Hít một hơi có thể bơi đến tận chân trời.”
DadaShasha: “Hít một hơi nói một tấc đến trời!”
Na Lan: “Không tin thì thôi.”
DadaShasha: “Chiều thứ Bảy hàng tuần, bọn này tập trung ở một chỗ bên sông Thanh An, cùng bơi lặn thám hiểm. Nếu bạn thấy thích thì có thể gia nhập. Chơi xong, thường kéo nhau đến một quán bình dân uống rượu trò chuyện.”
Na Lan: “OK, lần này ở đâu?”.
DadaShasha: “Tôi sẽ gửi tin nhắn cụ thể cho bạn. Ngoại thành, giao thông không tiện lắm, phải tìm xe, cứ cho tôi biết.”
Na Lan: “Cảm ơn thiện chí. Chắc tôi sẽ kiếm được xe.”
DadaShasha: “Không cho anh đây một cơ hội à?” Sau đó là một lô

.
Na Lan mỉm cười. Ít ra anh chàng này cũng thẳng thắn, chân thành. Cô tiếp tục gõ:
“Anh đã nhắc tôi, tôi đoán các anh là một hội rất quậy, nhưng có ba gai bát nháo không đấy? Tôi không nhát gian nhưng chưa to gan đến nỗi nộp mình cho yêu tinh đâu.”
DadaShasha: “Yên tâm đi, trong đám người ưa bơi lặn cũng có kẻ thiểu năng nhưng không được chơi với vọn anh. Mấy thằng bọn anh đều rất háu gái nhưng lại rất lịch sự.”
Na Lan bật cười.
DadaShasha là một anh chàng Cự Vô Bá, từ đầu đến chân cơ bắp cuồn cuộn, ngồi trên cái ghế tre của bán bình dân luôn có nguy cơ “bật hãi”. Đúng là anh ta không khoác lác, mấy người bạn cùng đi bơi sau đó ngồi uống rượu, đều có vẻ chất phác. DadaShasha và Bế Tiểu Châu là người Giang Kinh, còn mấy anh kia sau khi tốt nghiệp đại học thì bám trụ Giang Kinh để kiếm sống. Sau lần bơi lặn này Na Lan đã khá quen vớ họ. DadaShasha tên thật là Giải Quýnh, tấm danh thiếp anh ta đưa cô thì in là Giải Cảnh. Cách nói năng khi ăn nhậu giống hệt phong cách anh ta “chấp chính” trên diễn đàn: vô đoán nhưng lại rất hài hước.
“Nào, mời bạn Na Lan nâng cốc! Thật to gan, dám đến nghịch nước với bọn anh, và cũng bạo mồm nữa, nhưng đúng là có bản lĩnh bơi lặn, hơn hẳn các người đẹp mới biết bơi, còn phải cố thêm nữa. Bọn anh có thể gọi em là ‘cô’ được rồi…”
Một anh cười cười, xen vào: “Thế thì ai là thầy?”.
Giải Quýnh nói: “Hỏi vớ vẩn! Cậu không nhìn thấy ‘thầy’ lái chiếc xe Land Rover đưa bạn Na Lan đến à, đúng không?”
Na Lan biết họ đang muốn “khai thác” cô. Các anh không biết à? Em ra đường làm bộ thiểu não đáng thương, thế là vẫy xe đi nhờ được. Người tốt trên đời này vẫn rất nhiều.”
Thấy cô không đụng đến rượu, Bé Tiểu Chây nói: “Giải Quýnh đừng ép nữa, nếu Na Lan không biết uống rượu thì để bạn ấy uống cô-ca.”
Na Lan nâng chén rượu: “Tôi không uống được nhiều, chỉ uống cùng các bạn một chén, rất vui vì được làm quen với các bạn cũng đam mê bơi lặn như tôi.”
Mọi người đều cạn chén. Na Lan nói: “Bây giờ tôi xin uống cô-ca.”
Môt anh hỏi: “Này, bạn phát tài ở nơi nào?”.
Na Lan: “Phát tài gì chứ? Tôi chỉ là sinh viên Đại học Giang Kinh.”
“Ngành nào?”
“Hơi buồn. Khoa học Xã hội. Tôi kể một mẩu chuyện thú vị nhé! Tối có một sư huynh, một hôm anh ấy cầm “chỉ dụ” của chủ nhiệm khoa đến ép tôi phải cùng anh ấy đến thư viện đại học Giang Kinh tìm một tài liệu cổ lỗ sĩ. Các anh biết rồi: một số tư liệu mà thư viện trường lưu giữ còn phong phú hơn cả thư viện thành phố, khiến tôi được dịp mở rộng tầm mắt. Ví dụ, thư nhà do chính Lý Hồng Chương viết, hoặc “Hồng lâu mộng” bản in đời Thanh chẳng hạn. Cả hai lục tìm khắp, tôi vô tình phát hiện ra một thứ rất hay…” Giọng Na Lan nhỏ dần, chậm rãi.
Giải Quýnh nói: “Chắc sẽ là… rất bất ngờ đây. Một chuyện tiếu lâm, ví dụ, nhìn thấy con chuột chết!”.
Na Lan cười: “Gần đúng! Các anh đã bao giờ nghe truyền thuyết đáy hồ Chiêu Dương có kho báu chưa?”.
Na Lan quan sát thấy anh thì ngơ ngác, anh thì gật gù, Giải Quýnh và Bế Tiểu Châu thì nhìn nhau, cô bèn nói: “Chuyện là thế này, nghe nói tể tướng ác ôn thời Nguyên tên là Bá Nhan suốt đời vơ vét của cải, rồi cất giấu ở đáy hồ Chiêu Dương. Không ai biết kho báu ấy chứa bao nhiêu vàng bạc, nhưng tôi nghe có người ước tính: chỉ cần lấy được một phần rất nhỏ cũng thừa sức để đọ với một số đại gia ở địa phương này, ví dụ các ông Tư Không Trúc, Trần Phẩm Chương, Vương Yên.”
Giải Quýnh nói: “Tiếp tục đi, bạn nói là tìm thấy một thứ rất hay trong đám sách cổ.”
Na Lan nhìn khắp lượt các anh chàng, rồi hỏi: “Các anh không thể đoán ra à?”.
Bế Tiểu Châu hỏi: “Chắc là bản đồ giấu của?”
“Là một mảnh da dê, trên đó vẽ bản đồ hồ Chiêu Dương, đánh dấu các vị trí giấu của.”
Tất cả im phăng phắc.
Rồi Giải Quýnh hỏi: “Cô bạn ơi, vẫn đang nói đùa phải không?”.
Na Lan cười cười không đáp, nhấp một ngụm cô-ca. Một anh hỏi: “Bạn tìm bọn tôi, là để kể câu chuyện này à?”.
Mấy anh khác lừ mắt nhìn anh ta, ngạc nhiên vì câu hỏi quá thộn. Na Lan nói: “Nếu chỉ là “kể” cho vui, thì thật là vô nghĩa!”.
Bế Tiểu Châu nói: “Bạn định kéo chúng tôi cùng đi tìm kho báu chứ gì?”.
Na Lan gật đầu.
Giải Quýnh nói: “Bạn ấy vẫn là nói chơi thôi, vì đã đọc quá nhiều sách viết về đào trộm mộ cổ. Đừng trêu bọn anh nữa. Làm gì có ai biết một kho của nhưng không ăn một mình, lại kéo một lô người khác đến để ăn chia? Và, bạn không sợ bọn anh có ý đồ đen tối, ép bạn giao nộp bản đồ giấu của, sau đó là diệt khẩu…. hay sao?”.
Na Lan cười: “Có ý đồ đen tối mà lại nói ra à? Chuyện Bá Nhan giấu của dưới lòng hồ, nói thật nhé, dù có bản đồ rồi tôi cũng không thể tìm ra. Vì các ký hiệu trên đó không chính xác, địa hình đáy hồ nơi gần đảo Hồ Tâm lại rất phức tạp, có nước mọc chằng chịu, lại có rất nhiều đá ngầm. Đã có lần tôi bị vướng chân vào cỏ nước, suýt chết, suýt nữa không còn ngày hôm nay ngồi đây uống cô-ca. Cho nên tôi muốn có thêm vài cặp mắt, vài cái đầu khôn ngoan để cùng nhau phát tài. Các bạn nên tin rằng chỉ cần vớ được một phần rất nhỏ của kho báu thì chúng ta không cần đi bán sức cho các ông chủ nữa.”
Bế Tiểu Châu nói: “Tôi nói thật, tôi cũng nghe nói đến cái truyền thuyết này từ lâu, trước đây cũng từng có người dựa vào tấm bản đồ nào đó đi tìm của, nhưng hình như chẳng thấy ai được khá lên.”
“Có lẽ họ không có được bản đồ chính xác. Tất nhiên tôi chỉ ‘giả sử’ bản đồ tôi đang có là chính xác.” Na Lan biết mình chỉ có tờ photo bản đồ. Nếu tấm bản đồ da dê ghi chuẩn xác các vị trí thì e nó đã bị người ta tranh cướp, xé nó thành trăm mảnh rồi. Nó có phải bản đồ giấu của không, không quan trọng, thậm chí dù không có nó cũng chẳng sao, nó chỉ là một đạo cụ trong kế hoạch của cô mà thôi.
Được! Giả sử bản đồ bạn vớ được là đồ thật, bây giờ bạn định thế nào?”
“Trước hết ta phải giữ bí mật. Tôi muốn có người hợp tác thật nhưng tôi không muốn một người dân Giang Kinh nào chạy đến đòi chia chác. Mấy chúng ta ngồi đây đều không phải dân chuyên nghề đi tìm kho báu, ta chỉ có thể dùng những ngày cuối tuần, trước hết phải tập luyện ở gần hồ Chiêu Dương, nhân đó thăm dò cho quen địa hình đáy hồ, nhằm giảm thiểu các xác suất xảy ra sự cố. Khi đã chuẩn bị tương đối rồi, ta sẽ chọn một buổi tối thời tiết thuận lợi, chính thức hợp tác sục tìm kho báu, ta sẽ lật từng tảng đá quanh khu vực khả nghi đã được đánh giấu trên bản đồ.” Na Lan giả bộ chợt nhớ ra điều gì đó, cố ý hỏi: “À quên chưa hỏi, các bạn có thật sự hứng thú hay không?”
Một anh nói: “Câu này mới thật sự là nói đùa! Bọn tôi đâu có mất mát gì? Kể cả không tìm thấy gì hết thì coi nó như một chuyến tập lặn chứ sao?”.
Giải Quýnh hỏi: “Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao bạn không đi tìm người ở quanh hồ Chiêu Dương, mà lại đi tìm bọn tôi?”.
Na Lan nói: “Dân Giang Kinh kỳ cựu như anh đều biết sông Thanh An với hồ Chiêu Dương tuy thông với nhau, nhưng hai bên lại gần như hai thế giới. Nếu tôi tìm người ở gần hồ, dân cư hai bên sẽ giao lưu bàn tán, thông tin lan nhanh, lúc đó sẽ có hàng tỷ người đến tìm kho báu.”
“Thế thì anh em ta phải giữ miệng cho kín mới được!” Giải Quýnh tổng kết.
“Nhưng còn điểm này nữa, chúng ta phải chuẩn bị tư tưởng: coi chừng tai vách mạch rừng, nếu người khác biết chuyện thì có nguy cơ ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn’. thậm chí xảy ra hậu quả tấn công giết chóc như nickname DadaShasha (1) của Giải Quýnh.
Bế Tiểu Châu đưa ra câu hỏi mà anh ta định hỏi từ lâu: “Giả sử mèo vù vớ cá rán, chúng ta tìm thấy kho báu rồi sẽ thế nào?”.
Na Lan nói: “Ở đây có sáu người, sẽ chia thành sáu phần đều nhau.”
Mọi người dường như không tin nổi Na lan lại hào phóng như thế, nên đương nhiên không ai thắc mắc gì hết, họ chỉ nhìn Na Lan bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Và, tôi cũng đã nghĩ đến việc đặt tên cho nhóm chúng ta rồi.”
Gọi là “Thả con săn sắt”.
Chú thích:
(1): DadaShasha nghĩ là đánh giết