Old school Swatch Watches
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
04:35 28/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Ma - Hồ tuyệt mệnh - Phần II

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 15071
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Truyện ma
Số trang: 21
.”

“Là mấy chữ số? Có một số người thích dùng số di động của mình làm email.” Tần Hoài chuyên tâm vào việc lái xe, nhường nhiệm vụ suy nghĩ cho Na Lan.

“Nhưng ở đây không có vẻ là số máy di động lẽ ra nên bắt đầu 13… hoặc 8 gì gì đó, đây lại có 8 chữ số. À tôi dốt thật! Tám chữ số tức là số điện thoại…”

“Cố định! Cô đọc xe nào?”

Na Lan đọc, Tần Hoài nghĩ ngợi rồi nói: “Đúng là có vẻ quen quen.”

“Số máy của một ‘fan tình’ nào đó à?”

“Ha ha…” Tần Hoài giả vờ cười.” Đó là cảm giác hài hước cũ của cô! Thôi không tán nữa! Hình như hơi quen quen.”

Một ý nghĩ lóe lên, Na Lan mở ví lấy ra tờ khăn giấy nhàu nát trên đó viết một lô họ tên và số điện thoại, là những đối tượng mà Tần Hoài bảo cô nên phỏng vấn. Cô nhìn vào Điền Uyển Hoa – bạn gái cũ của Trảm Quân – một trong năm người đã chết.

Có một hàng chữ số 62793571 tương ứng với đối tượng phỏng vấn là “bà Tiền”. Tức bà nội của Tiền Khoan.

Chẳng rõ Tiền Khoan có phải một hiếu tử không, nhưng ít ra khi còn sống anh ta vẫn thường đến thăm bà nội. Nghe nói cha mẹ anh ta chuyển ra ở trong một tiểu khu bên ngoài vành đai, khá xa, cho nên Tiền Khoan nhận nhiệm vụ thăm nom. Cảnh sát đương nhiên nắm vững, nên Tần Hoài biết tình hình cũng không khó gì. Tuy biết số điện thoại của bà Tiền nhưng Na Lan quyết định không tốn sức vào đó, bởi lẽ Tiền Khoan là dân Giang Kinh thứ thiệt, tất nhiên cảnh sát đã đào sâu triệt để rồi, lúc này cô nên đặt trọng tâm vào ba công nhân đi làm thuê kia.

“Tại sao Phùng Triết lại dùng số điện thoại của bà nội thay cho tên người để làm Email?” Na Lan tự hỏi mình.

“Nhưng ai dám khẳng định đó là Email của Phùng Khiết?” Tần Hoài bỗng quay xe. Na Lan hiểu rằng hai người sẽ chuyển hướng, không về đảo Hồ Tâm, mà đến nhà bà Tiền.

Bà Tiền ở trong tiểu khu Khang Định, là khu vực có một lô nhà cao tầng nho nhỏ xây vào những năm 90. Địa chỉ đã lưu trong notebook của Tần Hoài, họ dễ dàng tìm đến khu nhà 8. Họ đỗ xe ở sân, không phải chiếc Odysseia ngồ ngộ nữa mà là chiếc xe thể thao Chery xinh xắn. Để đảm bảo không bị ai bám đuôi. Tần Hoài đã diễn lại vở cũ: hẹn một ông bạn nhà văn lái xe đến tần hầm để xe và đổi xe cho nhau.

Na Lan lúc trên xe đã gọi điện cho bà Tiền ba lần mà không thấy ai nhấc máy. Cả hai bàn bạc, bà già tuổi ngoài 80 có thể đi đâu xa, nên họ sẽ đứng cửa chờ vậy.

Hai người lên tầng 3, bấm chuông căn hộ. Không ai lên tiếng. Tần Hoài gõ cửa thật mạnh, vẫn không ai ra mở cửa, nhưng căn đối diện có một bà lão bước ra.

“Bà Tiền đi lâu rồi!” Bà lão nói ta, chắc tai bà rất kém.

“Đi rồi? Ý bác là ‘ra đi’…?” Na Lan lo sợ tia hy vọng mong manh sẽ biến mất.

“Không ở đây nữa.” Bà lão nói. “Sau khi đứa cháu nội mất, không có ai chăm sóc, cô con dâu đã đón bà ấy về ở cùng.”

“Còn căn hộ này…”

“Cho thuê! Hai vợ chồng họ đi làm chưa về.”

“Bác có biết địa chỉ con trai bà Tiền không?”

“Không.”

Na Lan hỏi Tần Hoài: “Chắc anh có số điện thoại của cha mẹ Tiền Khoan?”

Tần Hoài gật đầu. Họ cám ơn bà lão rồi rảo bước đi xuống. Đi dọc hành lang, Na Lan bỗng nói: “Khoan đã, nhìn kìa!” Cô chỉ vào cái “hộp thư” trên tường. Khu nhà 3 tầng này cả thảy có 12 hộ.

“Thì sao?” Tần Hoài không hiểu.

“Hộp thư. Ý tôi là chúng ta không nên loại trừ bất cứ khả năng nào.”

“Nhưng hộp thư này đang khóa.” Tần Hoài bước đến gần tường. Anh cũng tán thành ý kiến của Na Lan.

“Thế mà đòi viết truyện kinh dị!”

Tần Hoài cười: “Tôi chỉ giả vờ thật thà một chút thôi.” Anh lần túi áo lấy ra con dao quân dụng mi-ni của Thụy Sĩ.

Hộp thư của nhà họ Tiền treo ở hàng giữa, cao ngang ngực. Tần Hoài lách lưỡi dao vào khe cửa hộp thư xọc vài nhát, mở ra được. Anh lẩm bẩm: “Cảm ơn cái khóa cổ lỗ sĩ của khu nhà cổ lỗ sí. Nếu là khu nhà hiện đại phải quẹt thẻ từ hoặc lắp các loại khóa điện tử khác thì tôi xin chào thua.”

Hộp thư khá sâu nhưng trống không.

Tần Hoài nói: “Loại trừ được, cũng tốt.” Anh định đóng cửa lại thì Na Lan bỗng nói: “Khoan đã. Tôi chưa thật tin đâu.”

Cô thò tay vào sờ kỹ, rồi mỉm cười.

Vì các mặt của hộp thư đều có gờ khung, nên cánh cửa thực tế chỉ chiếm 2/3 diện tích mặt hộp. Ở mặt trong của nóc hộp, là chỗ không ai nhìn thấy. Na Lan sờ thấy một vật tròn thon dài như cây bút, dùng vài lớp băng keo bọc kín.

Bóc băng keo ra, thì đúng là một cây bút.

Bút ghi âm


Chú thích
(1): Hai chữ “cát” ghép lại được chữ “triết”

Chương 34

Ra đòn
“Ngồi đi! Uống trà nhé?”

“Thôi, cám ơn.”

“Đừng căng thẳng, anh không phải căng thẳng gì cả. Tôi đâu phải đại ca xã hội đen, tôi cũng chỉ là một nhân viên, một người làm ăn đứng đắn nghiêm túc.”

“Tôi không căng thẳng, nhưng tôi lấy làm lạ tại sao anh lại tìm đến tôi?”

“Kìa, đã nói rồi mà, tôi được biết anh lặn rất giỏi.”

“Cũng tàm tạm, tàm tạm. Nhưng tôi vẫn ngạc nhiên, vì ở Giang Kinh các anh đâu phải không có người thạo sông nước? Nơi này có sông, có hồ, chắc chắn phải có cao thủ bơi lội.”

“Có, có nhiều. Nhưng việc này không tiện nhờ người ở đây, vì sẽ còn trông thấy nhau, lỡ quan hệ kém vui thì sẽ bất tiện. Nhờ anh, coi như chuyện làm ăn sòng phẳng, công việc là công việc.”

“Ý anh là, tốt nhất là nhờ người tỉnh ngoài?”

“Thậm chí có người nay đâu mai đó chuyên đi làm thuê đều được. Chỉ cần lặn giỏi, thật thà chân chất. Nếu ranh mãnh láu cá thì không chấp nhận.”

“Anh cần mấy người?”

“Ít thôi. Anh là một. Và thêm ba bốn người nữa là được. Ông chủ của tôi ưa kín đáo, không muốn gây chú ý.”

“Anh lại còn có ông chủ nữa?”

“Tôi vừa nói rồi, tôi chỉ là nhân viên bình thường.”

“Nếu tìm được người, thì tôi sẽ nói gì với họ? Tiền nong hay gái gú gì đó à?”

“Ha ha… Anh cứ nói thế này, nói là nếu dự án này thành công thì họ sẽ không phải đi làm thuê cho ai nữa. Tôi chắc anh thừa biết cách nói ngon nói ngọt.”

“Nhưng chắc chắn họ sẽ hỏi là dự án gì.”

“Tôi nói thật nhé, anh chẳng hiểu đâu! Nhưng ai lớ ngớ nhất mà không đoán ra ít nhiều. Tìm người lặn giỏi để làm gì? Đương nhiên là để đi mò, vớt. Vớt cái gì? Tôi nói đây: ngày trước Trung Quốc có cuốn sách “Thiên công khai vật”, anh biết không?”

“Tôi chưa từng nghe nói đến.”

“Viết về sự phát triển khoa học của nước ta, trong đó có nói đến lặn. Đoán xem, những thợ lặn ấy đi làm gì?”

“Chịu không biết.”

“Mò ngọc trai, ngọc trong các con trai! Hiểu chưa? Dự án này hệt như việc lặn tìm ngọc trai.”


Na Lan và Tần Hoài đeo tai nghe, ngồi trong xe ô-tô bật điều hòa hết cỡ, nghe xong đoạn đối thoại. Người nêu câu hỏi là Phùng Triết. Anh ta được họ nhờ đi khắp nơi tìm cao thủ lặn, cộng với anh ta nữa, tập hợp thành một tổ lặn, đi tìm ngọc trai.

Đương nhiên, “tìm ngọc trai” chỉ là cách nói bóng gió. Na Lan gỡ tai nghe xuống, nói: “Xem ta chúng ta đã đoán đúng, có lẽ vụ án năm xác chết có liên quan đến kho báu Bá Nhan.”

Không hiểu sao, điều hòa trong xe bật tối đa mà Tần Hoài vẫn vã mồ hôi trán. Anh nghèn nghẹn nói: “Và, chắc chắn cũng liên quan đến vụ Diệc Tuệ mất tích.”

“Tại sao?”

Tần Hoài không đáp, chỉ lẳng lặng về số rồi quay xe.


Khi trời đã tối mịt, Tần Hoài và Na Lan lên đường. Cả hai cùng ông bạn nhà văn của Tần Hoài ngồi ăn cơm tối rồi đổi lại xe. Hai người lại phóng về bãi đỗ xe của khu Lục Ô Thế Gia kề bên bờ hồ.

Họ im lặng suốt dọc đường.

Chiếc xe Odysseia máy vốn rất êm, khiến sự im lặng trong xe càng trở nên khó chịu. Nếu lúc này mở cửa kính nghe tiếng gió vi vu thì sẽ tự nhiên hơn.

“Xin lỗi.” Lúc sắp ra khỏi đường cao tốc, Tần Hoài bỗng mở miệng.

“Anh lại làm chuyện xấu gì à?” Na Lan hiểu cả, nhưng giả vờ hỏi.

“Thêm nữa là thừa…” Tần Hoài ngắc ngứ, hình như không biết nên nói thế nào. “Ví dụ, cứ im lặng, rồi thả cô xuống đây, không nói gì nữa…”

“Anh cũng biết rồi: Phương Văn Đông lần đầu gặp tôi đã nói rằng tính tình Tần Hoài đôi khi kỳ quặc một chút, nhưng bản chất rất tốt.” Na Lan cười cười. “Nhưng… chuyện như thế này anh đâu cần xin lỗi gì? Nếu là người khác cũng gặp cảnh ngộ như vậy chắc đã suy sụp rồi.”

Tần Hoài: “Tôi luôn cảm thấy mình rất cứng cỏi.”

Na Lan: “Trái lại, tôi thường hay có cảm nhận sai lệch về mình.”

Xe đã rẽ vào đường Long Thanh mới làm cách đây hai năm. Tiếp tục chạy lên, rồi rẽ phải là đường Lục Ô, rồi vào đến cổng chính của khu Lục Ô Thế Gia. Lúc này đã quá 22 giờ, trên đường xe cộ dần vắng bóng, lại liên tiếp gặp đèn xanh, nên chiếc xe Odysseia tha hồ phóng 60km/h.

Sắp đến đầu đường Lục Ô, Na Lan bỗng kêu lên, vì thấy phía trước có chiếc xe tải hạng nặng vừa bất ngờ sang tuyến giữa, chắc gã tài xế say rượu, xe đang lao sầm sập về phía chiếc Odysseia. Tần Hoài phản ứng cực nhanh, quay vô-lăng sang phải, tạt vào ven đường, sẵn sàng phanh lại. Đúng vào lúc này hai người nhận ra rằng, dẫu tay lái siêu hạng cũng không thể tránh nổi kiếp nạn đêm nay: từ con đường nhỏ bên phải, một chiếc xe SUV cỡ đại màu sẫm cứ như từ địa ngục ngoi lên, đang nhắm ngang sườn xe của họ lao tới.

Tần Hoài chỉ có thể làm một việc duy nhất là đạp thật mạnh chân ga để thoát khỏi tình thế bị kẹt giữa hai bên trái phải.

Nhưng đã quá muộn, hai tiếng va đập cực mạnh vang lên. Đầu óc và toàn thân Na Lan đồng thời chấn động kinh khủng.

Rồi cô không thấy gì nữa.

Na Lan rất lấy làm lạ: người cô như lơ lửng giữa mây mù, chóng mặt, đầu đau không sao chịu nổi nhưng ý thức thì vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Chắc đây là bản năng sinh tồn. Lúc này không nhìn thấy gì cả vì đầu cô vẫn đang vùi trong cái túi khí tự động mở ra khi nãy, tai tô vẫn nghe rất rõ tiếng Tần Hoài đang gọi: “Mau ra đi! Chạy đi! Nguy hiểm lắm!” Cô còn cảm thấy Tần Hoài đang lay cô rất mạnh.

Na Lan lập tức hiểu ra: hai xe vừa nãy chú tâm đâm vào họ. Dù chungs là ai, mục đích vẫn là trừ khử cả cô lẫn Tần Hoài, và chắc chắn sẽ không chỉ ra tay một lần.

Cô đờ đẫn đưa tay ra tháo đai an toàn rồi lần tìm tay gạt mở cửa xe, đẩy mạnh. Chỉ nhìn thấy trước mặt là màn đêm đen kịt, nhưng đôi chân cô vừa chạm đất đã chạy như bay.

Phía sau vang lên tiếng bước chân cũng cực nhanh và tiếng hô “đứng lại. chạy đâu cho thoát”, nhưng cô hiểu rằng tuyệt đối không thể nghe lệnh “đứng lại”, cô tiếp tục chạy như điên.

Mắt cô đã dần nhìn rõ phía trước, chạy thục mạng, nhưng vẫn nhắm về phía khu biệt thự Lục Ô. Tiếng bước chân đuổi theo vẫn vang lên phía sau nhưng Na Lan biết mình đã bứt lên khá xa, và ưu thế của cô là những ngày qua cô đã rất thông thạo địa hình khu vực quanh đây.

Cổng chính của Lục Ô Thế Gia là cửa lớn song sắt, kề nó là bức tường vây khá cao, thực ra tường vây chỉ chạy quanh già nửa, vì mặt kia của Lục Ô là hồ nước. Đường Lục Ô còn có vài nhánh nhỏ đi giữa rừng cây xanh tốt, chiều tối các vị chủ nhà trong khu này thường ra ngoài cổng chính đi bách bộ hoặc đi siêu thị.

Điều quan trọng là những con đường nhỏ này cũng chạy đến bờ hồ Chiêu Dương.

Nói chính xác hơn, các con đường nhỏ này chỉ chạy đến rừng cây bên hồ, xuyên qua rừng cây là đến bãi cát trắng ven hồ. Các con đường nhỏ này hơi giống một mê cung bát trận đồ thu nhỏ ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
6