Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
11:04 28/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Cô Là Dân Chơi Hả

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 32989
Tác giả:vitconxauxi1995ct
Thể loại: Truyện teen
Số trang: 32
., giá như lúc đó tôi kịp thời cứu anh ấy lên, nếu tôi nắm lấy tay anh ấy anh ấy sẽ không chết, giá như tôi không nghe lời anh, không trao cho anh cái quý giá nhất của con gái thì…thì anh ấy đã không đến can ngăn tôi và đã không…đã không…bị anh…oaa..aaa..hự..hự..huhu _nó gụt ngã xuống đất, nó đã không đứng vững được nữa, mọi thứ như đang vỡ òa trong lòng nó, nước mắt càng ngày càng nhiều, mọi đau khổ, buồn bực, mọi ám ảnh, lo sợ không thể nói rõ cùng giờ đã được với đi một ít, nhưng vơi đi trong hoàn cảnh này, có nên thanh thản trong lòng 1 chút không, (chắc là không rồi) vì người đang đứng trước mặt nó, nhìn tất cả những biểu hiện của nó, nhìn dáng vẻ “liễu yếu đào tơ” mà nó đã dấu kín rất lâu, càng làm nó tức điên lên, nó khẽ ngấn giọng, cố ngăn “cơn” khóc lại.


_Anh đã nói lần đó là anh vô ý mà, sao anh có thể cố ý *** hại người bạn chí cốt của anh chứ, là do nó quá bất cẫn nên trược chân xuống thác suối thôi, chứ anh không liên quan gì, anh không có *** hại, hay cố ý giết hại ai hết!_Nam cũng đang hoảng loạn về hồi tưởng vụ tai nạn 3 năm trước.


_Anh nói anh vô ý, anh nói anh tôi bất cẫn, nhưng tại sao lúc anh tôi ngoi lên thoi thóp xin cứu giúp mà…mà anh thì vẫn dửng dưng như không, anh vẫn đứng đó nhìn anh tôi dần dần bị thác nước cuốn đi, cuốn đi đến nơi nào mà xác anh ấy vẫn chưa được thấy đươc, người ta còn bảo có lẽ là đã bị cá tôm rỉa sạch, người khác lại nói là đã làm mồi cho thú dữ, anh biết lúc đó cảm xúc thế nào khi mất một người thân mà mình yêu quý nhất không hả? hả? hả?_nó nắm lấy cổ áo Nam giựt giựt làm anh sút nghẹt thở.


_”Nam vội ôm chặt lấy nó” khẽ giọng than trách_Đúng, đúng mọi việc là lỗi của anh, anh sai rồi, anh biết mình đã phạm phải 1 sai lầm quá lớn, bây giờ em muốn xử phạt anh thế nào cũng được, anh sẽ làm tất cả để khiến em vui vẻ, hồn nhiên trở lại.


_Anh định dụ tôi đến khi nào đây, cũng là câu “anh biết mình đã phạm phải 1 sai lầm quá lớn, em muốn xử phạt anh thế nào cũng được” tôi đã quá quen với những lời đường mật của anh rồi, bây giờ tôi là Hạ Gia Hân, chứ không còn là cái con Băng ngu ngốc, yếu mềm lúc nào cũng bám theo đuôi anh như xưa nữa đâu, anh đừng có mà lừa gạt tôi, với lại tôi nói cho anh biết, 3 năm trước tôi đã không làm đúng nghĩa vụ của người em gái đối với anh trai mình, còn bây giờ tôi sẽ thực hiện nghĩ vụ ấy, anh cứ nhởn nhơ ở đó mà chờ cảnh sát đến còng tay anh đi là vừa._nó thoát nhanh khỏi vòng tay của Nam, trừng mắt nhìn anh nói bằng giọng răn đe nhất là nhấn mạnh 2 từ “CẢNH SÁT”.


_Như ý thức được chuyện không hay sắp diễn ra, Nam nói vọng theo khi nó đang vững bước tiến đi_Em làm gì anh cũng được, nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều là “Anh rất yêu em, anh thật sự rất yêu em, thế giới này nếu không có em đối với anh cũng chẳng là gì cả, em cứ làm mọi việc em thích, dù có tổn hại hoặc chết vì em anh sẽ làm tất cả, anh thật sự không muốn chuyện này sẽ xảy ra với chúng ta đâu, Zenny à!_Nam dần khụy xuống, ôm mặt “ khóc” nức nỡ.


Chân nó bước càng nhanh vì nó không muốn phải ở đây thêm giây phút nào nữa, nó đang lung lay với lời nói quá ư sâu lắng, ngọt ngào của Nam, nó không muốn mình phải phạm phải 1 sai lầm nào nữa, nhất là đối với anh nó, nó đã sai và anh nó đã ra đi mãi mãi, cho nên sai không nên càngsai thêm. Nó chạy ngay đến bàn mấy cô y tá đang tám phét, giọng diềm tĩnh nói:


_chị làm ơn đem những thứ này lên phòng 302 dùm em được không ạ!


_Ưm! Các chị còn đang bận rất nhiều việc, em đem qua phòng khác đi nhé!_cô y tá không them nhìn khuông mặt đang đen sì của nó mà vẫn ngồi tán dốc với cô bạn nào là anh này đẹp trai anh kia đẹp lạ v.v… (thế mà nói bận “rất” nhiều việc mới ghê chứ).


_axxx….như vậy thì tiếc quá, mình thấy chị này đẹp đẹp mới chọn cho cậu chủ đẹp “zai” (nói lớn) nhà mình, thế mà chị

ấy lại không chịu, thôi thì đi tìm chị y tá kute nào khác thôi!_nó lắc đầu, rồi lại chặc chặc lưỡi.

_à khoan đã em ơi! Chị làm xong việc rồi nè, mới có chút thời gian rãnh, thôi thì đưa đồ cho chị, chị đưa đồ lên cho, em cứ về trước đi_cô y tá mỉm cười và nói với giọng yểu điệu đến nó cũng phải nổi da gà (haha còn tui nổi da vịt nà).


_vậy làm phiền chị rồi, em đi trước nha!_nó nhanh tay chào rồi cũng nhanh chóng dọt ra ngoài vì nó biết trong phòng 302 có người mà nó không bao giờ muốn gặp.


Đúng như dự đoán, 5’ sau cô y tá lên đến lầu 6, cô đang loay hoay tìm các phòng VIP (thông cảm, chị nì toàn ở tầng trệt loại thường thui nên hok biết là phải), à rồi, dãy phòng 300, 301 và trước mặt cô một anh chàng cao to, tóc sịt keo, tai đeo chiếc bông đính kim cương đỏ sáng lấp lánh, mắt có màu nâu nâu, làng da rám nắng nhưng không thiếu phần baby và anh đang định…mở cửa (trời, zậy cũng làm hết hồn).


_à, anh ơi, có phải đây là phòng 302 không ạ!_cô y tá mắt tròn xoe nhìn Nam, chút nữa là chảy cả nước miến.


_Nam nhìn từ trên xuống dưới trên người cô gái, biết ngay là y tá “hám trai” anh giả vờ nói_nhìn qua, chắc cô là y tá, mà lại không biết phòng bệnh nhân ở đâu à, ngốc thế, hay có muốn anh dẫn đến tận chỗ không hả cô em!_Nam cười 1 nụ cười đểu cán, đưa tay sờ sờ lên mặt cô y tá, làm cô y tá tá hỏa, mặt đỏ như gấc, đứng như trời tròng.


_ờ em, a tôi…tôi lên đây là có người nhờ tôi đưa đồ lên, thôi tôi đi đây! Chào anh!_cô y tá chạy ngay xuống thang máy, khẽ ôm đầu nhớ lại cảnh vừa nãy và bắt đầu mơ mộng (bà này mê trai chắc NO.1 lun oy).


“Cốc, cốc”


_ơ anh Nam, sao anh biết mà đến đây_Bảo khó hiểu hỏi.


_mày còn không biết à, bà chị tao đi đâu cũng kéo theo anh Nam theo hết á, cứ như hình với bóng nhìn mà phát khiếp._Minh nói xong, còn diễn tả cảnh ói như thế nào làm bà Thanh tức học máu.


_mày có phải là em tao không hả, mày toàn nói xấu chị mình mà thôi, à mà tao đâu có làm gì sai trái đâu, chỉ có nũng nịu với bạn trai thôi, vậy là sai à!_Thanh chống nạnh nói.


_em bó chân với chị luôn_Minh hết nói nổi, thấy bọc đồ ăn trên tay Nam, cậu hỏi_à anh Nam, hồi nãy anh có thấy bạn em không, cái bạn lần trước đi khu vui chơi với mình ấy, cái bạn có đeo mắt kiếng ý.


_em nói Băng hả? à không, em hỏi cái bạn gì tên Hân Hân đó, đúng không?


_À! Đúng vậy, anh có gặp bạn ấy ở ngoài không, bạn ấy đi mua đồ ăn nãy giờ mà vẫn chưa thấy về, “em thấy hơi lo”._Minh nhìn Nam nói, nhưng càng về sao càng nói nhỏ.


_Em ấy đưa cho anh bọc đồ ăn này này, rồi em ấy nói không khỏe nên cũng về trước rồi._Nam giải thích cặn kẽ rồi đặt bánh lên bàn, quay sang ôm bạn gái mình.


Căn phòng VIP 302 vẫn toàn là những câu chào hỏi khách khí, phải chăng căn phòng trở nên trống trãi, heo húc vì không có nó.

Trong căn phòng mỗi người ngồi một chỗ tuy chỉ có cặp Nam và Thanh cười cười nói nói với nhau, nhưng có hay biết tâm hồn của nhân vật nam chính (Nam) đang thả hồn về tận âm ti địa phủ nào rồi, anh đang nghĩ…(cái nì thì tui “cấm” nói, tự đoán đê).


Như và Hoàng có chung ý nghĩ về thân phận thật sự của Nam, phải chăng chỉ là bạn trai của bà Trang chị họ của Minh thôi không? Nhưng tại sao lại quen biết nó, cả cái tên nó câm ghét không cho gọi mà anh ta cũng biết, chắc chắn không hẳn là 1 người, phải điều tra thôi!


Minh và Bảo thì đâu còn suy nghĩ gì ngoài nó, không biết nó có sao không mà lại về sớm thế, còn không vào cả phòng để nói với mọi người nữa! Mai đi học chắc phải dò xét xem sao mới được.


Nó thì sao nhỉ, không bận tâm đến những chuyện rắc rối, chuyện đời thì mai hẳn tính, bây giờ nó chỉ biết có “ngủ..nghỉ..phẻ” mà thôi. Đời còn dài, phải tận dụng cơ hội để gia tăng công lực nếu không đến lúc nguy cấp không có đủ sức đâu mà phản công thì nguy mất thôi. (câu nì là ẩn ý đấy nhé, càng về sau càng có nhiều phiền phức xảy ra cho nó đó, cho nên các bạn thông cảm để nó “tu luyện” công lực nhá, tui cũng đi “tu luyện” trên giường đê, kaka)

6h sáng,


Nó đi dài trên hành lang trường, bây giờ còn rất sớm nên chưa thấy 1 bóng ma nào (huống chi là người), nó với khuôn mặt rầu rĩ, lo lắng suy nghĩ bâng quơ về những chuyện tối hôm qua, có lẽ nó quá mù quáng trong tình yêu chăng? Ngoài mặt nó trách móc Nam như thế, nhưng thật ra nó là người đau khổ nhất, không biết phải giải quyết làm sao cho trọn nghĩa trọn tình, giữa 1 người anh trai luôn yêu quý, quan tâm đến nó và người mà nó thầm thương trộm nhớ, dành cho người đó đến cả trái tim lẫn thể xác của mình, đúng thật là rất khó xử, phải không!


Lớp 11a2 đã hiện ra, nó nằm dài trên cái bàn thân yêu không chút tì vết của nó, nó nằm yên lặng lắng nghe

tiếng chim chít hót véo von ngày nắng sớm, tiếng người xôn xao nhộn nhịp để đón bình minh, nắng chiếu qua ô cửa kính long lanh những ánh sương mai làm lòng nó cũng diệu mát hẳn đi.


Nó vẫn nằm đó, không ngước mặt lên nhưng nó cũng biết có ai đó đang đi đến lớp, chắc mấy đứa bạn đến sớm để trực nhật đây mà, nó nghĩ thế.


Tiếng chân ngày một gần nhưng chẳng phát ra tiếng nói nào, rồi dừng lại gần bàn nó, vẫn không có 1 động tĩnh nào, lạ thật nó ngước mặt lên.


Lại là hắn ta, người làm mình mất ngủ hằng đêm vì gặp ác mộng, người làm mình đau tai nhức óc vì phải suy nghĩ cách đối phó, tại sao hắn lại tới đây, hay là hắn đến tìm mình.


_Tối qua em ngủ có ngon không? Anh trông em xanh xao quá. Em có ăn sáng chưa, chúng ta cùng đi ăn nhé!_Nam cười nhẹ nói với nó.

_....._nó vẫn cứ như thế, thẳng lưng nhìn anh, à không phải, nó nhìn cảnh sân trường, nó xem anh như không khí.


_Hay em mệt rồi, em ngồi nghỉ đi, anh xuống căn tin mua cho em bô gô cá và lon nước cam nhé!_anh cứ thế mà tựbiên tự diễn, đi đến gần cánh cửa anh chợt quay mặt lại, cười tươi với nó nói_à, chắc phải mua thêm 1 cây kem dâu chứ nhỉ, hay là 2 cây ta, chắc là 2 cây rồi, anh nhớ rất kĩ là em rất mê kem dâu, lúc trước em còn tranh cây kem dâu của anh nữa cơ mà, lúc đó trông em thật nghịch nha, ăn tới quần áo dính tèm lem làm cho anh khi về nhà bị 2 bác la quá trời luôn!


_Anh nói đủ chưa, nói đủ thì cút ra khỏi tầm mắt của tôi ngay, tôi không muốn thấy anh nữa, anh đừng tưởng đến đây dùng lời ngon tiếng ngọt để làm tôi siêu lòng mà không báo cảnh sát để điều tra anh, anh nên nhớ những thứ có liên quan đến anh tôi điều quên hết rồi, bây giờ tôi đối với anh chỉ có hận và hận mà thôi, tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra, nếu không khi bấn loạn không biết tôi sẽ làm gì anh nữa đâu!_nó trừng mắt nhìn Nam.


_Em nào có như vầy, đâu có bao giờ biết hâm dọa người khác đâu chứ, có phải là tại anh đã làm em ra thế này không, anh thật đáng chết mà!_Nam quỳ xuống 1 chân, 1 chân đứng chống, mặt đầy thành khẩn.


Nó đang đau, phải, tim nó đang rất rất đau, không biết phải xử sự thế nào hay là bỏ qua cho Nam và quay lại như hồi xưa, một cuộc sống không buồn đau, không lo nghĩ.


Chợt tiếng ồn ào, xì xầm ở sân trường làm nó ngưng ngay cái suy nghĩ điên rồ này, nó hất tay Nam ra khỏi cánh tay nó, không thèm nhìn anh một cái, nó bước ngay xuống sân trường, xem chuyện gì đang xảy ra.


_________Sân trường lúc này_____


Người nào người nấy chen lấn, xô đẩy nhau làm nó không thở được, nhưng vì muốn tìm hiểu thông tin một cánh yên bình thì không nên làm loạn, nó cố gắng chen lấn vào trong.


Nó nghe thấy tiếng nói của một đứa con trai, vì chen lấn quá chưa kịp nhìn rõ mặt:


_Anh nói anh là trưởng bối, tôi phải biết kính trên nhường dưới, nhường đường cho anh đi sao, đâu mà có cái đạo lí cùn như thế nhở! _nó ngước mặt lên nhìn, thì ra là Minh đây mà, hôm qua vô bệnh viện chưa đủ hay sao mà giờ lại đi kiếm chuyện rồi ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
4
XtGem Forum catalog