Polaroid
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
18:14 29/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Cô Ấy Là Của Tôi

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 58523
Tác giả: ???
Thể loại: Truyện teen
Số trang: 53
.chị đang quen anh Hải, nhưng có bữa tôi nghe chị đang quen anh Minh, hôm nay tôi lại nghe chị quen anh Phong, thế chị quen ai?
Nó phụt liền miếng kem nhưng hên là không túng ai để bị nói là mất vệ sinh:
- Cậu nghe ai nói thế?
- Mấy bà tám trường chị.
- cậu đi tin mấy bà tám à?
- Ừ thì...biết đâu lại đúng.
- Không đúng, tôi đâu có quen ai.
Bảo lại nhìn nó xăm xoi:
- Nói chị không quen anh Phong hay anh Minh đi, nhưng mà...chẳng phải chị đang quen anh Hải hả?
Nó ngưng ăn:
- Chia tay rồi.
Bào há hốc mồm:
- Cái gì? Hồi nào?
- Lâu rồi.
- Thật không?
- Không tin thì thôi.
Im lặng...

1 lúc sau...

- Gì đấy? - Nhi đang có điện thoại, người gọi là Hy.
- Huhu chị ơi...
- Cái gì?
- Ngoại..ngoại...
- Ngoại làm sao?
- Ngoại dầm mưa về giờ sốt cao lắm, xíu nữa chị về nhớ mua thuốc nhé!
- Cái gì? - nó bật người dậy - sao lại dầm mưa?
- Em không biết, em hỏi nhưng ngoại không nói.
- được rồi.

Nó cúp máy, khuôn mặt lo lắng " Đã yếu rồi mà còn dầm mưa sao?"

- sao thế? - Bảo thấy nó như thế cũng hỏi.
- Không có gì, tôi về đây. - nó đứng dậy thì bị Bảo kéo lại:
- Còn mưa mà.
- dầm mưa tôi cũng có chết đâu.

 

Về tới nhà...

- Mày cho ngoại ăn gì chưa? - Nhi hỏi Hy, ném cái cặp qua 1 bên.
- Anh Tài nấu chao cho ngoại ăn rồi.
- Tài?
- Ừm...anh ấy thấy người ngoại ướt từ dưới cầu thang nên đưa lên đây.
- Thế à?
- Anh ấy đi mua cái gì cho ngoại rồi ý.
- Có ai hỏi đâu?

Rồi nó quay sang bà, bà vẫn còn ngủ:
- Sao lại dầm mưa chứ? Lỡ có chuyện gì thì sao, thật là...
Trong giấc ngủ, không biết bà mơ thấy gì nhưng bà lại khẽ kêu lên, trước mặt Hy và Nhi, 1 giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt nhăn nheo của bà:
- Phương...Phương à...Phương...đừng *****....đừng đi...
Nhi giật mình, lòng thắt lại:
- Phương sao? sao ngoại lại kêu tên mẹ chứ?
- Ngoại..đã gặp chuyện gì sao? - ở phía sau Hy khẽ nói nhỏ.
Nhi quay phắt người lại:
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Em không biết nhưng trước đây...chỉ có những lần ngoại có chuyện mới ngủ và gọi tên mẹ Phương thôi.
Nhi ái ngại quay sang nhìn ngoại nó, ngay cả khi mơ nó còn chưa bao giờ mơ đến ba mẹ mình, đơn giản vì nó đã chẳng cần tình thương của ba mẹ từ lâu rồi, bây giờ người nó cần để ở cạnh nó chỉ có bà mà thôi, nó không dám chắc sẽ như thế nào nếu ngoại cũng đi giống như ba mẹ nó...

- Chờ ngoại tỉnh, tao sẽ hỏi xem đã có chuyện gì với ngoại...

 

 

Tối...

Ngoại vẫn trong tình trạng ngủ li bì.

Tài bưng tô cháo tới bên bà, lấy tay đặt lên trán của bà:
- Không ổn rồi, sốt cao hơn hồi trưa, phải đem ngoại lên bệnh viện thôi.
- Gì cơ?
- Có thể không phải ngoại ngủ mà là đang hôn mê, nhanh đi.

 

 

Trong bệnh viện, Hy sốt sắng đi qua đi lại. Nhi thì ngồi yên 1 chỗ, Tài ngồi cạnh Nhi.

Bác sĩ đi ra...

- Bà tôi sao rồi ạ? - Hy chạy tới bên bác sỉ, lo lắng hỏi.
- Theo kết quả cho thấy, bà đã bị tai biến.
- Dạ?

*******

- Bà đã bị tai biến mạch máu não, sẽ bị liệt nửa người, bây giờ cần phải để bà ở lại đây 1 thời gian để theo dõi. - bác sĩ vẫn ôn tồn nói.
- Không phải chứ, không phải chỉ là sốt bình thường thôi sao? - Nhi chạy lại, khuôn mặt sốt sắng.
- Không, cô bé ạ! - ông bác sĩ vỗ vai nó rồi cùng 2 cô y tá ở phía sau đi khuất cuối dãy hành lang.

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì khiến ngoại phải như thế chứ?" nó cùng Hy bước vào căn phòng nơi bà vẫn nằm đấy, có lẽ là Hy đang khóc.

Nó đi ra ban công, bầu trời hôm nay rất đẹp, có nhiều sao nữa.
Cơn gió rít qua khiến nó rùng mình vì lạnh.

- Ngày mai cậu nghỉ học chứ? - Tài đứng sau lưng nó, lấy cái áo khoác đặt lên bờ vai mỏng manh.
- Có lẽ thế!
- Cậu ổn chứ?
- Có gì đâu mà không ổn.
- Cậu...với cô bé Hy kia...khác nhau nhỉ?
Nó không nói gì, chỉ cười.

- Chị ơi, ngoại tỉnh rồi! - giọng Hy ơi ới ở trong.

- Ngoại thấy sao rồi? - Nhi khẽ hỏi.
Bà lắc đầu rồi nhìn xung quanh:
- Ta đang ở đâu đấy?
- Bệnh viện.
- Sao lại ở bệnh viện?
- Ngoại không biết hay sao mà còn hỏi, tự nhiên đi dầm mưa làm chi vậy hả?
- Hả?
Nó thở dài rồi tiếp:
- Ngoại muốn ăn gì không?
- Không, mình về nhà đi!
- Ơ...
Bà hất cái chăn trên mình định bước xuống nhưng sao...tại sao cái chân không cử động được?? Bà ngước lên nhìn 3 người cháu đang đứng đấy.
- Ngoại bị tai biến, bị liệt nửa người. - Nhi không cần giấu diếm làm gì, kiểu gì sau này bà chẳng biết nên nó nói thẳng luôn.
Bà hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trùng xuống, bà nằm lại xuống giường, phẩy tay:
- Mấy đứa ra ngoài đi, ta muốn yên 1 chút.
- Vậy...ngoại nghỉ đi, khi nào cần thì gọi con.
Rồi 3 đứa đi ra ngoài.
Bà kéo chăn lên lại, nước mắt bà lại lăn khi nhớ về lúc sáng.

Trên đường đi chợ về nhà thì đột nhiên trời mưa lớn, bà trú mưa trong 1 cái hiên cách chợ không xa.
Chợt bà nhìn thấy 1 bóng dáng rất quen, cái mái tóc đó trong mưa, cái khuôn mặt ướt át trong mưa đó thật sự...thật sự rất quen, phải chăng đi dường mệt quá nên bà mới bị hoa mắt, mới nhìn thấy cái dáng của đứa con gái đã mất xuất hiện ở đây và đang dầm mưa.
Đúng, sự thật là như thế, bà đã đi nhanh theo cái dáng đó mặc dù trời đang mưa, người bà đã ướt sũng, bà gọi tên "Phương", cô gái đi trước cũng đứng lại, quay qua nhìn bà nhưng nào đâu phải, vì trời mưa to quá nên làm con đường trước mắt bà trở nên hư ảo, khiến bà nhìn thấy đứa con gái có cái dáng nào đó giống người con tên Phương của mình cũng lầm tưởng.
Tại sao bà lại không tin vào cái sự thật đó, cái sự thật mà cách đây 16 năm người con gái đó cùng người con rể của mình đã chết thật rồi???
Thất vọng, bà lê từng bước về, đầu vẫn đội mưa mặc kệ sức khỏe của mình ra sao.
Có lẽ trong suốt bao nhiêu năm nay bà đã quá nhớ về người con của mình.

Bà khóc, khóc rất nhiều, khóc vì nỗi nhớ con, khóc vì bây giờ mang bệnh tật không thể lo cho 2 đứa cháu gái...

 

Sáng hôm sau...

- Ngoại ăn cháo nhé, con đi mua. - Nhi vừa nói vừa đỡ ngoại ngồi dậy.
Bà khẽ gật đầu.
- Ở đây có gì thì ngoại nói với con Hy nhé! - nói rồi nó đi ra ngoài.

- Sao lại như thế hả ngoại, mấy ngày trước ngoại còn khỏe mạnh lắm mà. - Hy vừa gọt táo vừa phụng phịu nói.
Ngoại lại không nói gì, lại cười.

- Dì Như, phải dì không ạ?
Phía trước là 2 người 1 nam 1 nữ đứng tuổi trung niên, bước vào căn phòng bệnh của bà.
- Ơ...
- Thật sự là dì đúng không ạ?
Hy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó hết nhìn ngoại nó rồi lại nhìn 2 con người xa lạ kia.
- Ai đấy? - tay bà run run.
- Con là Vân với anh Huy nè, dì không nhận ra sao?
Bà sững người 1 lát, rồi cười chua chát:
- Thì ra là 2 người à? Tôi già rồi nên chẳng nhớ được ai.
- Ai vậy ngoại? - sự tò mò khiến Hy không chịu được nên đành mở miệng.
- Người quen cũ thôi.
- Cháu của dì ạ? - ông Huy hỏi.
- Ừm...cháu nuôi thôi nên đừng có hỏi nhiều. - bà lạnh lùng.
- Lâu rồi không gặp dì, hồi đó, dì chuyển nhà đi đâu thế?
- Sao tôi phải trả lời cho anh chị?
- Sao dì lại như thế với tụi con chứ?
- Tôi...thật sự không muốn mắc nợ gì với 2 người cả, con Phương chết rồi nên tôi và 2 người nên tỏ ra không quen biết thì tốt hơn.
- Nhưng...tại sao dì lại ở đây, dì bị bệnh gì ạ? - bà vân vẫn hỏi tiếp mặc cho khuôn mặt chồng mình đang bị áp đảo bởi vẽ buồn rầu và mệt mỏi.
- Tôi không có gì để nói với cô cậu cả, mong 2 người về cho.

 

- Ngoại ơi, ăn đi cho nóng nè! - vừa lúc đó, Nhi chạy đi mau cháo về tới, hớn ha hớn hở chạy vào rồi đứng khựng lại như bức tượng.

- Ơ..cháu...cháu là...bạn gái thằng Phong hôm bữa đúng không? - bà Vân thoáng nét ngạc nhiên.
Nhi không nói gì, nó nhìn xung quanh cảnh tượng đang diễn ra.
- Nhưng...cháu vừa gọi bà này là gì nhỉ...ngoại?

- Nhi, Hy...đi ra ngoài đi, ngoại cần nói chuyện.

2 đứa không hiểu gì nhưng vẫn lững thững bước ra ngoài và đóng của lại.

Vừa ra đến nơi thì cũng là lúc bọn bạn nó có mặt đông đủ trước mặt khiến nó giật mình:
- Sao lại tới đây? Cúp học hả?
- Ừ thì lâu lâu cúp 1 bữa. Tài nói ngoại có chuyện gì hả? - Linh ngó nghiêng vào phòng bệnh.
- Ngoại đang nói chuyện, chúng ta xuống dưới kia ăn gì đi.
- Chuyện gì?
- Mày nhiều chuyện quá.

Rồi tất cả lại quay gót xuống dưới, có lẽ Minh không biết người đang nói chuyện trong đó lại là ba mẹ mình...

-------------------------

-------------------------

- Cô bé đó, không phải là con của cô ấy chứ? - ông Huy lên tiếng.
- Phải!
- Dạ? Chẳng phải dì nói nó đã chết cùng với anh chị ấy rồi sao? - tới lượt bà Vân ngạc nhiên.
- Tôi nói như thế để không cần phải mang ơn anh chị nữa, tôi có thể tự nuôi nó đến giờ này mà.. ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
18