XtGem Forum catalog
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
19:16 29/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Cô Ấy Là Của Tôi

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 58530
Tác giả: ???
Thể loại: Truyện teen
Số trang: 53
.nếu như tôi nói nó còn sống thì chắc là 2 người sẽ nhận nó làm con nuôi vì tình cảm đối với con Phương nhà tôi chứ gì?
Bà Vân khẽ ngước lên nhìn chồng mình, bà đã chịu đựng trong suốt bao nhiêu năm qua về người chồng không hề yêu mình. Bà đã rất yêu ông Huy, nhưng ông lại đem tình yêu cho 1 người con gái tầm thường tên Phương, nhưng rồi người con gái đó lại đi yêu người bạn học của mình và kết hôn cùng người đó khiến ông vô cùng sa sút về tinh thần.
Nhưng rồi cuộc hôn nhân của ông Huy và bà Vân cũng được tổ chức, đơn giản chỉ vì gia đình 2 bên đã đính ước từ nhỏ. Và 2 người đã hạ sinh ra 2 đứa con đẹp trai, mặc dù thế nhưng có lẽ ông Huy vẫn không thể nào quên được hình bóng đó.

- Được rồi chứ, con Phương chết rồi và bây giờ tôi với 2 người không liên quan đến nhau nữa. Tôi mệt rồi, 2 người về đi.

- vậy..tụi con xin phép. - 2 người cũng đi ra ngoài, lòng nặng trĩu.

 

Trong thang máy đi xuống lầu dưới...

- Nhiều người quá! - Linh khẽ kêu lên.
- Ơ...Nhi với Minh đâu?
- 2 người đó đâu?
Cửa thang máy đã đóng lại rồi mà không thấy Nhi và Minh đâu cả.
- Chắc thích đi bộ bằng cầu thang đây mà. - Phong cười nửa miệng.

Hồi nãy khi bọn chúng vào thang máy rồi tự nhiên Minh lại thấy Nhi đi đâu đó, mặt bất thần ( nó đang buồn vì chuyện của ngoại nó đó mà) nên hắn đi theo nhưng không 1 tiếng động.

Được 1 lúc, nó dừng lại:
- Ơ...mình đang đi đâu vậy?
- Cậu đang hỏi ai đấy?
Nó giật mình quay người ra đằng sau:
- Cậu đi theo tôi à?
- Cậu nghĩ gì mà mấy đứa kia đi vào thang máy rồi cũng không biết thế hả?
- Hả?
- Cậu tính đi bằng cầu thang bộ sao?
- Gì chứ? Tôi đâu có điên.
Rồi nó 3 chân 4 cẳng chạy lẹ đến chỗ cầu thang máy, chờ.
Hắn vẫn đứng sau nó:
- Bộ ngoại cậu bệnh nặng lắm hay sao mà cậu bơ phờ thế?
Nó không nói gì, bước vào thang máy, hắn bước theo.

ax...thang máy có 2 người.

Hình như nó cũng không để ý thì phải.
Cứ 1 chút hắn lại quay sang nhìn nó mà nó lại chẳng biết gì.
Cho đến khi nó nhận thấy là có ai đó đang nhìn mình thì nó mới quay qua, Minh giật mình.
Nó lại tiếp tục không nói gì, quay về tư thế cũ, chợt nó lại quay phắt người qua:
- Trán cậu sao lạ sưng 1 cục thế?
Thấy nó nhìn mình với ánh mắt lo lắng, hắn cũng đưa tay lên trán xem thử, không biết hắn bị gì mà sao giờ mới thấy đau nhỉ?
- à...chắc hồi sáng đập đầu vào tường đấy mà.
- HẢ? - nó ngạc nhiên.
- Có gì đâu mà há mồm to thế?
- Đưa tôi coi! - nó rướn mình lên sờ vào quả ổi trên trán hắn, tim hắn đập thình thịch rất nhanh.
Như 1 phản xạ tự nhiên, hắn nắm lấy tay nó trước khi để cho nó chạm vào mình.
- Sao thế? - Nó ngu ngơ hỏi.
Hắn không nói gì, nhìn nó chăm chăm làm nó đỏ chín mặt.
Nó ra sức rút tay về nhưng hắn lại nắm chặt hơn.
Và hắn cúi người xuống...khi môi cách môi khoảng 2cm thì...

*******

Ting
Cánh cửa thang máy chợt mở ra, 2 con người ở bên trong giật thót tim né sang 2 bên, mặt đứa nào đứa nấy đỏ như gấc.

- Xin lỗi, 2 người tiếp tục đi. - giọng của 1 phụ nữ đứng ngoài vang lên, kế bên là 1 người đàn ông, 2 người quay mặt sang chỗ khác, ngượng nghịu, rồi lại cùng đồng lòng quay ngoắt 180 độ:
- Trần Huy Minh! - đồng thanh gớm, đúng là vợ chồng có khác, nhưng mà sao ông bà nhà này phản xạ chậm thế nhỉ?
- Ba...ba...ba mẹ...
Minh lắp bắp, Nhi nhìn kĩ 2 người trước mặt, là 2 người vừa mới nói chuyện với ngoại nó đây mà.

Ông Huy cùng bà Vân bước vào trước khi cửa thang máy đóng lại.

Ông nhéo tai hắn:
- Cho mày ăn học mà mày lại đi cúp cua như thế này đây hả?
- Á...á...bỏ ra...đau quá... - hắn la lên, nắm lấy cái tay ba mình.
- Nhưng mà...2 đứa có quan hệ gì thế? - ngẫm nghĩ lại cái hiện tượng đáng lẽ không nên nhìn hồi nãy, bà Vân nheo mày hỏi.
- Dạ? - nó và hắn tròn xoe mắt, bất ngờ với câu hỏi của bà.
- À...ba mẹ đi đâu qua đây thế? Bệnh gì sao ạ? - tên Minh sau khi thoát khỏi bàn tay của ba mình, toe toét cười nhằm mục đích đánh trống lảng.
- Ờ...dạo này mẹ hay bị đau đầu nên bảo ba đi khám chung.
- Nhưng mà...2 đứa trả lời đi chứ!
- Chỉ...chỉ là...chỉ là bạn bè thôi ạ! - Nhi ấp úng, cuối cùng cũng thành câu.
Hằn có lẽ hơi thất vọng nhưng chỉ cười nhẹ ra vẻ đồng ý với câu nói đó của nó.
- Bạn bè? - tới lượt ông Huy nghi ngờ.
- Dạ!
- Vậy...hồi nãy...2 đứa làm trò gì thế? - không thể bỏ qua dễ dàng được, nhất định bà Vân phải hỏi cho tới khi biết được kết quả.
- Trò gì cơ? - ngây thơ như nai tơ.
Ông bà nhíu mày nhìn 2 đứa.
- Cậu...cậu ấy nói ó gì trong mắt cháu nên xem thử ấy mà. - lục tung cái đầu, lùng xục cái óc, cuối cùng nó cũng đưa ra 1 lí do hết sức là...vô lí.
- Nhưng...mắt cháu có gì đâu. - bà Vân nhìn sâu vào đôi mắt nó, còn ông Huy thì không dám nhìn, vì chỉ cần nom sơ sơ thôi cũng thấy ánh mắt đó...giống lắm rồi.
- Haha...thì có gì đâu...
Bà Vân đăm chiêu " Cô bé này...với thằng Minh nhà mình...?"

- Mày...đi tới trường liền cho tao! - ông Huy tức giận quát.
- Đâu phải chỉ có mình con cúp đâu chứ, tụi kia cũng cúp đấy thôi.
- Tụi nào?

Ting
Cánh cửa thang máy 1 lần nữa lại mở ra, phía bên ngoài là 1 đám loi choi mặc đồng phục trường bạch Dương đứng đấy.

- Thì ra bọn này rủ nhau cúp đấy hả?
- cô...cô chú sao lại ở đây? - tên Phong ngạc nhiên.
- Thế còn mấy đứa?
- À...bà Nhi bị bệnh nên bọn cháu tới thăm thôi, bạn bè mà.
- Thế có xin phép thầy cô không?
Tất cả im lặng...nhìn nhau.
- Mấy đứa làm gì thì làm, tháng này mà rớt hạnh kiểm là coi chừng đó.

*******

- Con Hy đâu? - Nhi ngó qua ngó lại.
- Nó nói để quên cái gì đấy trên phòng nên lên lấy rồi.

Nói đoạn Phong quay sang ba mẹ Minh:
- Cô chú đi ăn chung với bọn cháu không ạ?
- Thôi, cô chú có việc phải về rồi, mấy đứa đi đi!
Khác với chất giọng hiền từ của bà thì ông Huy lại nói như ra lệnh:
- Chỉ được nghỉ hôm nay thôi đấy.

Rồi cả 2 ông bà đi thẳng ra phía cổng bệnh viện. Trước khi để bọn trẻ thấy mình khuất, bà Vân đã quay đầu lại và nhìn 1 trong số những đứa đang tụ tập xem mình sẽ ăn gì đây.

 

Đang ngâm nga ăn húp sùm sụp tô bún bò tại cái tiệm đối diện bệnh viện, Nhi ngước mặt lên:
- Sao con Hy lâu xuống thế?
Vừa dứt thì cái bài stronger - nhạc chuông của nó hát inh ỏi.
Nó nuốt vội miếng bún:
- Vừa nhắc là nó gọi liền nè!...A lô?
- ...
- Gì? - nó đứng phắt dậy.

- Sao thế? - Tài thấy nó lạ bèn hỏi.
Nó cúp máy vội vàng:
- Ngoại có chuyện rồi, đi nhanh thôi.
- Sao cơ, hồi nãy còn khỏe mà.

Cả đám nhanh chân chạy thẳng vào bệnh viện mặc kệ cho chủ quán bún đang cầm cái giá la hét um sùm:
- Ăn quỵt đấy hả? Trả tiền đi chứ?

 

- Ngoại sao rồi?

Lên tới nơi - phòng cấp cứu, chỉ thấy Hy đang ôm mặt khóc không khí căng thẳng đến lạ.

- Có chuyện gì thế? - Linh sốt ruột.
- Em không biết..lên là em thấy ngoại...đang ở dưới đất. - Hy trả lời trong nước mắt.
- Sao lại thế được? - Nhi hét lên.
Lần này Hy không nói gì, chỉ khóc.
- Bình tĩnh đi Nhi à! - Tài đứng sau lưng nó, đặt 2 tay lên vai nó an ủi.

 

15' trước...

Khi ba mẹ Minh ra khỏi phòng bà, được 1 lúc thì bà chợt cảm thấy khát nước.
Bà cố rướn mình lại chỗ bình nước, nhưng nó lại xa với tay bà.
1 chút nữa thôi...bà cố gắng.
Bà đã cầm được cái quai của cái bình nhưng vì 1 nửa cái thân già không thể cử động nên hơi khó khăn, khiến bà bị trượt tay và...uỵch...

 

Hiện tại....

Tất cả không biết làm gì, chỉ biết đi qua đi lại mà cầu trời khấn phật.
1 lúc thật lâu sau...
cạch...
Bác sĩ bước ra, Nhi nhanh chân chạy lại:
- Ngoại con sao rồi ạ?
Ông bác sĩ nhìn nó ái ngại, khẽ lắc đầu:
- Xin lỗi!

*******

- Xin lỗi? - sự thất vọng ê chề đợc trưng bày trên khuôn mặt nó, nhưng 1 phần nó cũng không tin lắm, nó lặp lại lời nói của ông bác sĩ.
- Chúng tôi đã cố gắng rồi, cô bé à! - 1 lần nữa ông bác sĩ lại lắc đầu nói với nó bằng sự cảm thông.
- Không thể nào, hồi nãy bà còn khỏe lắm mà. - nó dường như vẫn không thể nào tin được.
- Tai biến mạch máu não, chỉ cần té 1 lần thôi cũng khó qua khỏi rồi.

Phịch...

Khi tất cả quay lại thì chỉ thấy Hy đang nằm dưới đất.
- Hy à...tỉnh lại đi! - Tài chạy lại đỡ Hy lên.
- Đưa cô bè vào phòng cấp cứu đi! - ông bác sĩ nhanh gọn.
Tài bế xốc Hy lên và làm theo lời ông bác sĩ.
Nhi lững thững lê từng bước cùng mấy đứa còn lại vào phòng bệnh. Nó dừng lại 1 chút và nhìn về phía cái giường trắng toát. Ngoại nó đang nằm đó sao? Nó bước lại đứng cạnh chiếc giường, mắt hơi đò, nó lật tung tấm mền trắng đang phủ hết con người bà như muốn xác minh xem người nằm ở dưới đấy có thật là ngoại của nó thật không?

Nó sững người...
Tốc.. ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
25