Snack's 1967
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
00:02 27/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Tân Nguyệt Truyền Kỳ Full

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 28893
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 21
.
- Tại sao tôi lại không thể nào chết được? Hồ Thiết Hoa lớn tiếng nói :
- Chỉ cần có mỗi cái gã họ Bạch kia thôi là đã đủ lấy cái mạng già của tôi rồi, tại sao tôi sẽ không thể nào chết được? Hoa Cô Ma ngọt ngào hỏi y :
- Hiện tại ngươi đã chết chưa vậy? Hồ Thiết Hoa sững sờ. Y còn chưa chết, còn đang sống nhăn ra đây, y nghĩ không ra tại sao bọn người đó lại buông tha y ra, không những vậy còn biến thành rất là khách khí.
- Cái vị Bạch tướng công kia quả thật là một người vô cùng đáng sợ, ngay cả ta cũng sợ ông ta, không những vậy còn sợ muốn chết luôn. Hoa Cô Ma nói :
- Vũ công của ông ta như vậy nếu có giết ai, thật còn dễ dàng hơn cả đao cắt xuống đậu hủ, nhưng nhất định là ông ta không giết ngươi.
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi là Hồ Thiết Hoa, bởi vì ông ta cũng biết người đưa Ngọc Kiếm công chúa đi làm vợ Sử Thiên Vương chính là cái vị Hồ đại hiệp đây. Giọng của Hoa Cô Ma không còn ngọt ngào nữa :
- Hạng người tốt lành như ngươi, sao ông ta nỡ nào giết cho được, huống gì, ông ta tấu xảo lại là con nuôi của Sử Thiên Vương. Hồ Thiết Hoa không nói gì nữa, cái người nãy giờ đang ngủ mê mệt là Hắc Trúc Can bỗng rên lên nói nhỏ :
- Đưa cái chân của ta trả lại đây, đưa ngay bây giờ đây. Đây chính là câu đầu tiên của Hắc Trúc Can lúc mới tỉnh dậy, người khác nghe y nói vậy, nhất định sẽ cho là y vẫn còn chưa tỉnh trí. Chân của mỗi người vốn là dính vào thân hình người đó, tại sao y lại nói đưa cái chân của y trả lại cho y? May mà Hồ Thiết Hoa hiểu y muốn nói gì, y lập tức lấy nửa cái chân đã bị chặt đi đưa lại ngay cho Hắc Trúc Can. Chân có bàn chân, bàn chân có giày. Hắc Trúc Can quờ quạng, dùng bàn tay còn lại rút ra một tờ ngân phiếu trong chiếc giày. Một tờ ngân phiếu mười vạn lượng, tờ ngân phiếu Đại Thông thông dụng khắp cả mười ba tỉnh nam bắc.
- Đây là tiền bà trả cho ta, hiện tại ta trả lại cho bà. Hắc Trúc Can nói với Hoa Cô Ma :
- Tuy đây là lần đầu tiên ta phải trả tiền lại cho người ta, nhưng ta cũng biết, đã lấy tiền người ta là không nên trả lại, muốn trả phải đưa thêm tiền lời. Giọng nói của y vẫn còn vô cùng lạnh lẽo tàn bạo :
- Nửa cái chân này có thể xem là lợi tức được không? Hoa Cô Ma rất thích cười, lúc nên cười dĩ nhiên là bà ta biết cười, lúc không nên cười, bà ta cũng cứ cười. Bởi vì bà ta biết đa số đàn ông đều cảm thấy cái dáng điệu lúc bà ta đang cười trông rất quyến rũ. Có điều hiện tại bà ta cười không muốn nổi.
- Ta đã đánh giá Sử Thiên Vương quá thấp, vì vậy mới đi nhận tiền của bà, đây là cái lỗi của ta, đáng lý ra ta phải trả cho bà chút tiền lời, nếu bà cảm thấy ta trả lại còn chưa đủ, bà cứ việc lấy luôn mạng của ta đi là xong. Hắc Trúc Can nói :
- Bởi vì ta không có tiền trả cho bà, chắc bà cũng biết rằng, hạng người như ta thường thường hay đem tiền phung phí đi chỗ nào đó không biết được.
- Ngươi có biết ngươi đang kiếm tiền bằng chính mạng sống của mình?
- Ta biết. Hắc Trúc Can lạnh lùng nói :
- Chính vì ta biết vậy, mà ta tiêu càng lẹ hơn nữa. Hồ Thiết Hoa bỗng quay ngoắt đầu đi, quay ngoắt đầu thật mạnh, làm như cái đầu đó không phải là cái đầu của y. Bởi vì y không muốn nhìn thêm. Y biết, tiền có thể tiêu mất đi, mười vạn lượng lại càng có thể làm người ta tiêu choáng váng, tiêu vòng vòng, tiêu đến quý tính đại danh của mình cũng quên sạch, y cũng biết người đưa ra mười vạn lượng đó không phải là Hoa Cô Ma. Có điều thật tình y không nỡ nhìn Hoa Cô Ma thò tay ra lấy lại tờ ngân phiếu mười vạn lượng trong tay Hắc Trúc Can. Y lại nghe Hắc Trúc Can đang nói với Hoa Cô Ma :
- Ta thu bà mười vạn lượng, bởi vì ta trị giá mười vạn lượng, nếu ta đã không xong, người khác lại càng không xong, trừ ta ra, người khác nhất định không thể lại gần được y, Hoàng Bệnh Phu còn chưa vào tới đại sảnh là đã chết ngay trước thềm, ta thấy lúc y chết, ngay cả ta cũng không tin y chết nhanh như vậy. Giọng của y đã biến thành cái bi thương của con chồn thấy con thỏ chết :
- Ta thu bà mười vạn lượng, bởi vì ta trị giá mười vạn lượng, nếu ta đã không xong, người khác lại càng không xong. Hắc Trúc Can nói :
- Ta khuyên bà tuyệt đối đừng nên đi tìm ai khác để ám sát Sử Thiên Vương.
- Tại sao ngươi đi khuyên ta làm gì?
- Bởi vì bất kể bà tìm ai, cũng đều vô dụng cả, thiên hạ tuyệt đối không ai có thể đụng được tới sợi lông của y. Hắc Trúc Can rầu rầu nói :
- Ta thấy tận mắt những người đi theo ta lần này, từng người từng người một đều bị chết thê thảm, thật tình ta không muốn để cho người cùng nghề với mình sẽ chết về tay của y. Hồ Thiết Hoa trong lòng bỗng dưng cũng cảm thấy thật là khó chịu. Y hiểu được tâm tình của Hắc Trúc Can đang cảm thấy như thế nào, một tay hảo hán cứng cỏi như Hắc Trúc Can, vốn không phải là người nói ra những điều như vậy. Nhưng hiện tại, y chảy máu quá nhiều, nhìn người khác chảy máu cũng quá nhiều. Cả đời y hình như là một chuỗi dài vô số những ác mộng dính liền với nhau, những người như vậy, đời sống của họ sẽ bi thương đến thế nào! Trong lòng Hồ Thiết Hoa đang than thở, nhưng ánh mắt của y đang rực sáng lên. Bởi vì y vừa thấy một cái bóng đang lướt qua, lướt qua trước mặt y như một ngôi sao xẹt, chớp mắt là đã biến đi đâu mất. Thân hình mặt mũi người này ra sao, Hồ Thiết Hoa không hề thấy rõ ràng, nhưng y đã nghĩ ra được người này là ai. Bởi vì thân pháp, tốc độ, và cái tư thái lướt qua thật xảo diệu linh động và bay bướm của y, đều không có người thứ hai nào bì kịp. Hồ Thiết Hoa không đuổi theo, bởi vì y biết trên thế giới này, không ai có thể đuổi theo kịp Sở Lưu Hương.
- Thì ra y không phải là con rùa đen thụt đầu vào cổ. Hồ Thiết Hoa khoan khoái thở ra nói :
- Ở ngoài kia nhìn ta uống rượu, mà mình không có rượu uống, cái chuyện đó làm sao y chịu cho nổi, còn không mau mau chạy đi uống tý rượu làm sao mà cho được? Y lẩm bẩm nói tiếp :
- Chỉ tiếc là hôm nay ta không thể hầu rượu với ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi tìm được cô nào xinh xinh uống với ngươi. Nhưng y còn chưa biết, Sở Lưu Hương tối nay không những đã gặp được một người đàn bà xinh đẹp, y còn gặp hơn cả một người. Khách sạn Phú Quý là cái khách sạn rất lớn, trừ những căn thượng phòng ở lầu chính ra, phía sau còn có rất nhiều khu, mỗi khu đều có rất nhiều phòng, đặc biệt để dành chuẩn bị cho các thương khách đem theo gia đình quyến thuộc, có lúc cũng cho những tay vũ sư, tiêu khách lại ở tạm. Tối nay có một đám tiêu khách đã giao hàng xong lại, bao hết các gian phòng ở hai khu phía sau nhất, sau khi đã trải qua bao nhiêu ngày gian nan nguy hiểm đó, bọn họ cũng cần phải thoải mái phóng túng một chút. Hạng người như bọn họ trước giờ chưa hề ngại ngùng giá tiền mắc mỏ ra sao, trong cặp mắt người giang hồ, tiền tài vốn là thứ bên ngoài, chẳng ai nghĩ đến chuyện muốn đem vài đồng tiền vào chung quan tài với mình. Lúc Sở Lưu Hương đi theo Hồ Thiết Hoa lại khách sạn, hai khu phòng đó đã rất nhộn nhịp, gà thui, vịt quay, từng con từng con đang được đem vào bên trong, các cô gái ăn mặc rất diêm dúa đi vào đi ra nườm nượp như bướm, rồi thỉnh thoảng lại có mùi rượu thơm phưng phức đưa lại, làm cho Sở Lưu Hương đã có bề ngứa ngáy khó chịu quá chừng, thật tình y đã muốn vào đó tham gia lắm. Những tay tiêu sư này đều là người của Thường Thắng tiêu cuộc, dựa vào cây cờ có chữ Thắng đó qua lại hết cả hai miền nam bắc Giang Nam, bọn họ đều là những tay hảo hán thật hào sảng thật khẳng khái, trong đó còn có nhiều người quen biết với Sở Lưu Hương, nếu y vào gia nhập với bọn họ thật, những người đó nhất định sẽ sung sướng muốn chết đi được. Chỉ tiếc là Sở Lưu Hương không thể làm vậy, cho dù y có vào đó, bọn họ sẽ không có ai nhận ra được cái gã thương gia vừa thô tục vừa nhà quê kia là Sở Hương Soái. Vì vậy y đành phải đem theo một thùng rượu, nằm khoèo trên mái nhà, mũi thì ngửi mùi thịt từ trong nhà bay lên, tai thì nghe các cô gái đang ca hát, tuy cảm thấy thật chẳng có mùi vị gì, nhưng có chút gì cũng còn hơn là không. Lúc Hồ Thiết Hoa lại là đã trễ lắm rồi, lúc y bắt đầu ngồi trong phòng uống rượu, Sở Lưu Hương cũng đang uống, nằm trên nóc nhà uống, cái bóng của mái ngói vừa đủ để che lấp hoàn toàn thân hình của y. Vì vậy y có thể thấy được một người mặc áo đen bó người đang lướt lại, nhưng người đó không hề thấy y. Người này thân hình rất nhỏ bé, mặc một bộ đồ dạ hành cũng rất kỳ quái, đầu tóc mặt mũi đều bao kín bằng tấm vải đen, chỉ lộ ra cặp mắt lớn sáng rực như mắt mèo. Khinh công của y cũng rất cao cường, thân pháp và tư thái lại vô cùng lạ kỳ, có lúc cũng dùng tay trợ giúp chân của mình tăng gia tốc độ, xem ra giống hệt như một con mèo, cũng có bốn chân. Nhưng y cử động không những nhanh nhẹn vô cùng, mà còn không hề để phát ra một tiếng động, làm cho người ta không những không cảm thấy tư thế của y buồn cười, ngược lại còn có cái gì đó thật ngụy bí khủng bố không sao nói được. Sở Lưu Hương chắc hẳn cũng có cái cảm giác đó. Bởi vì y đã nhận ra được, người này là một tay “Nhẫn giả”, một tay nhẫn giả tới từ Đông Doanh Phù Tang Y Hạ sơn cốc, thân pháp mà y đang thi triển đó, chính là một thứ “Miêu độn” trong nhẫn thuật. Bọn họ là những người không bao giờ thấy mặt trời, từ nhỏ đã bắt đầu được huấn luyện rất nghiêm ngặt rất gian khổ, sống trong một đoàn thể cực kỳ vô nhân đạo! Đã không được phép có nhà, cũng không được có vợ có con, bởi vì sinh mệnh của nhẫn giả vốn đã không thuộc về họ, chỉ cần sinh ra làm nhẫn giả, cuộc sống cả một đời của người đó đã được chủ định sẵn. Đợi đến khi bọn họ trưởng thành rồi, bọn họ sẽ bắt đầu nhận mệnh lệnh của người khác, bán đứng mạng sống của mình cho người khác, bất cứ nhiệm vụ gì có gian khổ nguy hiểm đến đâu đều không thể không chấp nhận. Nhiệm vụ của bọn họ thường thường chỉ có ba thứ: đâm người, dò thám và mưu sát. ... Một tay nhẫn giả xứ Đông Doanh, tại sao lại đến Giang Nam làm gì? Nhiệm vụ của y lần này là gì?

Hồi 6Quân Tử Trên Rường Nhà

Gã nhẫn giả như con mèo đó cũng lại trú ở khách sạn này, hình như là trú ở khu phòng ngoài cùng bên trái, bởi vì y rất quan tâm đến khu vực đó an toàn ra làm sao. Y đã nhìn kỹ càng khu phòng đó từ trước ra sau, từ trái qua phải, bốn bề tra xét một lượt, không những vậy còn kỹ lưỡng vô cùng. Trong khu vực đó có năm gian phòng, ba gian sáng, hai gian tối, chỉ có một gian trong phòng không để đèn, cửa sổ của gian phòng đó hướng thẳng ra cửa bên hông của khách sạn. Trong cửa sổ không có ánh đèn cũng không nghe có tiếng người. Sở Lưu Hương quyết định thử thời vận, đánh cuộc có phải mình đoán đúng, mình may mắn lắm hay không. Bởi vì cái vị nhẫn giả này hình như bỗng nghe có chút động tĩnh gì đó, y lại vòng qua phía bên kia. Thân hình của Sở Lưu Hương cũng bay lướt qua, lướt ngang sát dính vào mái ngói, từ chỗ bóng tối ở mái ngói này lướt qua một chỗ bóng tối ở mái ngói khác. Song cửa được khóa lại từ bên trong. Sở Lưu Hương chỉ dùng tí công phu một ngón tay, đã mở bật cánh cửa sổ ấy ra. Thêm một cái búng tay nữa, song cửa lại được khóa lại kỹ lưỡng từ bên trong, người của y thì đã lên giường nhà trong gian phòng. Chính ngay lúc đó, cánh cửa sổ vừa mới bị y khóa lại, bỗng nhiên lại bị mở ra, một người nhảy vào như một con mèo. Sở Lưu Hương cảm thấy rất thỏa mãn với chính mình. Gian phòng này quả nhiên là nơi trú ngụ của kẻ nhẫn giả thần bí, y không hề nhìn lầm, không những vậy hiện tại y đã chuẩn bị hoàn toàn đâu vào đó ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
4