Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
13:50 20/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp Giang Hồ Tứ Quái

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 7594
Tác giả: Cổ long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 25
. Hắn hỏi :
- Mạnh giỏi? Không từng quen biết, một câu hỏi thật khó thông lỗ nhĩ nhưng Yến Thất vẫn đáp như không :
- Nhờ trời cũng kha khá. Quách Đại Lộ tiếp luôn :
- Uống vài ngụm chơi cho ấm? Yến Thất nhướng mắt lên :
- Uống thì uống. Quách Đại Lộ quăng bầu rượu qua cho Yến Thất. Hắn muốn nhìn thấy rượu phun ra đằng mũi thử xem có lạ không. Nhưng không có chuyện đó, Yến Thất vẫn treo dộng đầu và chỏng bầu. Rượu chảy òng ọc vào họng hắn, không một giọt rớt ra ngoài. Quách Đại Lộ nhìn sững :
- Đã có uống bằng cách này rồi à? Yến Thất đáp :
- Có một đôi lần. Hắn chợt cười và nói tiếp :
- Vì tôi muốn thử xem cách uống này có thể uống được như thường không vậy mà. Một con người mà luôn đến cách uống rượu này cũng đã thử qua thì chắc trong đời những chuyện hắn không làm có lẽ là ít lắm. Và nụ cười nơi vành môi đẹp của hắn làm cho Quách Đại Lộ cũng cười theo :
- Còn có thử những chuyện nào khác nữa không? Yến Thất đáp :
- Những chuyện nào mà anh có thể nói ra là những chuyện đã thử qua Quách Đại Lộ hỏi :
- Vậy trên đời, chuyện gì đáng gọi là khó chịu nhất? Yến Thất đáp :
- Chuyện khó chịu nhất có lẽ là chuyện bị người tôi bỏ vô quan tài, đóng nấp rồi chôn xuống đất Ánh mắt Quách Đại Lộ sáng lên :
- Vậy chuyện ấy anh đã có thử qua chưa? Hắn nghĩ hỏi như thế sẽ làm cho Yến Thất bí, thế nhưng Yến Thất trả lời một cách tự nhiên :
- Có vài lần. Quách Đại Lộ tung mình nhảy dựng lên. Hắn đứng sát trước mặt Yến Thất và nhìn sửng sốt.. Gương mặt Yến Thất vẫn như không. Thật lâu, Quách Đại Lộ mới thở ra :
- Nếu không phải tự thổi phồng thì con người của anh quả là... quái vật. Vương Động vụt nói :
- Quái vật chứ còn gì nữa. Yến Thất cười :
- Nói người ta nhưng có thấy mình không đã chứ? Quách Đại Lộ vỗ tay :
- Đúng! Tất cả đều là quái vật. Và hắn vụt nói luôn thật nhanh :
- Lần thứ nhất tôi định đến đây làm cường đạo. Thế còn anh? Yến Thất đáp :
- Tôi không muốn định làm cường đạo vì tôi đã là cường đạo từ lâu. Quách Đại Lộ dòm hắn từ đầu đến chân :
- Cường đạo mà như anh thì nhất định là thứ cường đạo ngốc. Yến Thất nói :
- Không phải ngốc mà là mạt vận. Quách Đại Lộ hỏi :
- Mạt vận nghĩa là đã kiết xác rồi à? Yến Thất nói :
- Nếu không kiết xác thì đâu đến nỗi này và nếu không mạt vận thì đâu đã đến đây. Quách Đại Lộ hỏi :
- Đến đây định làm gì thế? Yến Thất nói :
- Không định làm gì cả, chỉ đi tìm chỗ trốn. Quách Đại Lộ hỏi :
- Tôi? Sao lại phải trốn? Yến Thất nói :
- Bởi vì có người muốn bỏ tôi vào quan tài, đóng nắp rồi chôn xuống đất. Quách Đại Lộ hỏi :
- Nhưng họ là ai? Yến Thất đáp :
- Mã Nghị. Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Cái gì? Mã Nghĩ? Hứ! Mã Nghị là một giống kiến, luôn cả kiến mà anh cũng sợ nữa à? Yến Thất thở ra :
- Anh không biết gì cả. Đã từng qua lại giang hồ mà anh không biết Mã Nghị là gì à? Quách Đại Lộ cười :
- Cần gì phải qua lại giang hồ. Hồi mới khoản ba bốn tuối, tôi đã biết Mã Nghị là giống gì rồi mà Yến Thất hỏi :
- Vậy nó là giống gì? Quách Đại Lộ nói :
- Tôi đã nói rồi. Mã Nghị là một giống kiến, cũng như người tôi gọi châu chấu là Đường Lang vậy đó, biết chưa? Yến Thất thản nhiên :
- Tôi không có nói Mã Nghị là một giống kiến, tôi đang nói họ là người. Đôi mắt của Quách Đại Lộ tròn xoe :
- Người? Mã Nghị là tên của người? Yến Thất nói :
- Bốn người, bốn người xưng là Mã Nghị Vương, dưới tay họ còn nhiều Mã Nghị nhỏ. Thấy Quách Đại Lộ hãy còn sửng sốt, Yến Thất nói luôn :
- Bốn người đó là Kim Mã Nghị, Ngân Mã Nghị, Hồng Mã Nghị và Bạch Mã Nghị. Quách Đại Lộ bật cười :
- Đã có Hồng Bạch Kim Ngân thì đáng lẽ phải có Hắc nữa mới đúng bộ. Yến Thất nói :
- Quả có như thế nhưng nay thì Hắc đã chết. Quách Đại Lộ hỏi :
- Đã là người thì tại sao gọi là Mã Nghị? Yến Thất nói :
- Ai cũng có ngoại hiệu, có nhiều người có ngoại hiệu.. Quách Đại Lộ nói :
- Thiếu gì ngoại hiệu mà lại đi lấy hiệu là Mã Nghị? Yến Thất nói :
- Bởi vì họ rất nhỏ con, họ giống như con nít Quách Đại Lộ cười :
- Cái thứ người nhỏ bé ấy thì tôi? Làm sao anh lại sợ? Yến Thất nói :
- Những con người nhỏ nhít ấy không thể nói là sợ không mà đủ, phải nói là rất đáng sợ. Trên đời này những kẻ đáng sợ như họ e rằng không có được bao nhiêu Quách Đại Lộ hỏi :
- Sao? Những người ấy bản lãnh dữ dằn lắm à? Yến Thất nói :
- Mỗi người của họ đều có một công phu đặc biệt, luôn cả cao thủ của phái Nga My cũng chết về tay họ. Quách Đại Lộ nói :
- Đã đáng sợ như thế thì tại sao anh còn chọc ghẹo họ làm gì? Yến Thất thở ra :
- Bởi vì gần đây tôi túng quá, đã túng mà lại còn gặp cơn mạt vận. Trong vòng nửa tháng mà đã thua luôn đến mười lăm sòng, luôn cả đế giày cũng phải tháo ra đem bán để trả nợ.. Quách Đại Lộ cau mặt :
- Anh thiếu hết bao nhiêu? Yến Thất nói :
- Khoảng bảy tám ngàn lượng. Quách Đại Lộ hỏi :
- Thế cái đế giày của anh bán được bao nhiêu? Yến Thất nói :
- Cộng chung được một ngàn ba trăm lượng. Hắn nói riết rồi hình như toàn là nói chuyện tầm phào như Quách Đại Lộ cũng cứ vẫn để hắn nói cho đến tận cùng, thử xem hắn còn bịa đến mức nào nữa, nên cười hỏi :
- Như vậy nghĩa là còn phải thiếu đến sáu ngàn lượng nữa? Yến Thất gật đầu :
- Chính vì thế nên tôi mới nghĩ ra cách khác Quách Đại Lộ hỏi :
- Đã là cường đạo, thế thì tại sao anh không đi ăn cướp? Yến Thất nghiêm mặt :
- Anh tưởng rằng cứ hễ là cường đạo thì bất cứ ai cũng cướp cả à? Quách Đại Lộ bật cười :
- Đã ăn cướp thì không lẽ lại còn chọn lựa? Yến Thất nói :
- Chẳng những chọn lựa mà phải nói là tôi phải chọn lựa thật kỹ càng. Nếu không phải tham quan thì không cướp. Nếu không phải là gian thương thì không cướp. Nếu không phải cường đạo thì không cướp. Không đúng người không cướp, mà không đúng chỗ cũng không cướp. Quách Đại Lộ cười :
- Cường đạo cũng cướp của cường đạo nữa à?
- Sao lại không?
- Vì thế nên anh mới tính chuyện làm một vố của những tên Mã Nghị? Yến Thất lắc đầu :
- Chưa, chỉ tính tới mượn thôi.
- Họ có cho mượn không?
- Cho thì cho, nhưng họ giao điều kiện.
- Điều kiện có khó lắm không?
- Khó thì cũng không khó lắm. Họ bảo phải chịu khó ngủ trong quan tài và để cho họ chôn xuống đất hai ngày xem thử có chết không.
- Chuyện ấy hình như anh đã thử rồi mà? Yến Thất gật đầu :
- Đã có làm rồi nhưng cái thứ ấy khó chịu lắm. Quách Đại Lộ hỏi :
- Vì cảm thấy khó chịu nên anh không bằng lòng?
- Bằng lòng chứ sao không? Bởi vì nợ nào cũng có thể giật, chỉ có nợ cờ bạc thì không nên.
- Anh đã bằng lòng theo điều kiện nhưng lại không làm nên họ rượt anh?
- Đúng như thế! Quách Đại Lộ vụt hỏi :
- Anh tên là gì?
- Yến Thất. Quách Đại Lộ hỏi luôn :
- Anh là con thứ bảy trong nhà?
- Không!
- Chứ sao lại tên là Yến Thất?
- Bởi vì đã chết bảy lần rồi.
- Vậy nếu chết một lần nữa thì có lẽ anh sẽ tên là Yến Bát? Yến Thất lắc đầu :
- Cái tên Yến Thất nghe cũng tàm tạm rồi nên tôi không định sửa. Quách Đại Lộ ôm bụng cười sặc sụa, cười ra nước mắt :
- Anh không phải là quái vật mà là vua nói khoát.
- Anh không tin lời tôi đã nói à? Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Không tin được một tiếng, những đứa trẻ lên ba cũng không thể nào tin nổi. Yến Thất thở ra :
- Tôi vốn không muốn nói thật vì những lời nói thật rất khó tin hơn những lời nói khoát.
- Nếu anh nãy giờ nói là sự thật thì tôi xin tình nguyện bò bằng bốn chân dưới đất..
- Hãy bò đi! Có tiếng người vụt nói lên. Không phải tiếng của Vương Động, của Yến Thất, cũng không phải của Quách Đại Lộ.. * * * * * Giọng nói hơi nhỏ nhưng bén ngót như một mũi dao. Giọng nói tuy không lớn nhưng như xói vào tai thiên hạ. Quách Đại Lộ ngẩng mặt lên và bắt gặp một người. Người ấy đứng trên khung cửa sổ nhưng vẫn không đụng đầu vào khung phía trên, trong khi cửa sổ chỉ khoản tới rún một người có tầm vóc trung bình. Người ấy cao lắm cũng không quá nửa sãi tay, nếu đo suốt từ chân lên tới đỉnh đầu. Trên mình hắn vận bộ quần áo vàng lóng lánh. Nếu như hắn không có chòm râu, trên da mặt đừng có những đường nhăn thì nhất định ai cũng nói hắn là một đứa bé không hơn ba tuổi. Quách Đại Lộ sửng sốt một hồi lâu mới nói :
- Các hạ là Kim Mã Nghị? Người áo vàng gật đầu :
- Đúng Quách Đại Lộ nhướn mắt :
- Kim Mã Nghị đã đến thế thì còn Ngân Mã Nghị đâu? Trên khung cửa sổ có thêm một người. Người này hình như có cao hơn Kim Mã Nghị đôi chút, nhưng cái cao ấy rất khó phân biệt, vì cũng chỉ xấp xỉ mà thôi. Hắn bận chiếc áo màu bạc, mới nhìn qua y như một con người, không, một tượng người bằng bạc. Hai con người mà trông giống như hai con quỷ, không phải mặt họ như quỷ mà do hình dáng thật dị kỳ. Quách Đại Lộ thoáng nghe rởn óc. Thật lâu lắm hắn mới lẩm bẩm :
- Cứ như thế này thì Hồng Mã Nghị chắc chắn mặc áo màu hồng.. Một giọng lanh lảnh vang lên :
- Khá, nhận xét giống như... thầy bói Giọng cười, tiếng nói đều trong và cao, mặc dù không lớn. Đúng là tiếng của một người con gái. Nhất định không ai lầm lẫn được khi nghe tiếng cười đó. Tiếng cười đủ nói lên chủ nhân của nó là một cô gái đẹp Quả thật, Hồng Mã Nghị đẹp kinh người. Giống người lùn thường thường là rất khó coi, nhưng những con người này thì không khó coi chút nào cả. Nhất là Hồng Mã Nghị, thân hình thật cân đối, những chỗ cần eo thì không ai có thể cho là con người ốm, những chỗ đáng nổi thì không ai có thể nói là mập. Chỗ đáng nổi và nổi rất ưa nhìn. Eo đáng co là co trông không chán mắt. Với đôi mắt bồ câu đen láy, với khuôn mặt trái xoan hồng mịn, giá cứ như thế mà lớn lên khoảng ba lần thì nhất định đó là một cô gái đáng gọi là... đệ nhất mỹ nhân. Nếu thân người đó mà to lớn hơn thì e rằng có không ít nam nhân sẽ mất hồn khi đối diện với nàng. Vì tuy thân hình nàng vẫn nhỏ bé mà đôi mắt của Quách Đại Lộ đã sững sờ. Cặp mắt như nước hồ thu của nàng cũng đang nhìn Quách Đại Lộ, nàng cười thật đẹp :
- Con mắt của các hạ hình như không được thật thà? Quách Đại Lộ thở ra :
- Bản chất của tôi vốn đã không thực thà từ nhỏ. Hồng Mã Nghị cười hăng hắc :
- Chẳng lẽ các hạ là con quỷ háo sắc?
- Tuy không hoàn toàn như thế nhưng cũng chẳng sai là bao, chỉ tiếc có điều.. Gương mặt của Hồng Mã Nghị chợt đanh lại :
- Chỉ tiếc cái gì?
- Chỉ tiếc con người không thể làm cho rút nhỏ lại được, chứ nếu không thì tôi sẽ tình nguyện biến thành Hoàng Mã Nghị. Hồng Mã Nghị cắn môi, khoé miệng nàng chớm nụ cười thật đẹp :
- Các hạ dám ghẹo ta thì quả là lá gan khá lớn đấy, không sợ phu quân của ta ghen à? Quách Đại Lộ hỏi :
- Phu quân của cô nương là ai? Có phải là Bạch Mã Nghị chăng? Nghe nói hắn biết bay.. Hồng Mã Nghị cười hăng hắc :
- Các hạ đoán đúng rồi, khen đấy nhé. Trong tiếng cười chưa dứt của Hồng Mã Nghị thì từ ngoài cửa sổ đã có một vật bay vô. Cái vật ấy bất luận nhìn về mặt nào cũng không giống con người, vì nó bay xẹt xẹt nhẹ nhàng như chiếc lá, cũng gần giống như một áng mây, một áng mây trắng toát và chỉ nghe một cái vù là nó bay xẹt ngang đầu của Quách Đại Lộ. Quách Đại Lộ cảm thấy da đầu mình hơi lạnh, giá như hắn không né kịp thì có lẽ cái đầu của hắn đã bị rời đi. Nhưng lại một cái vù kế tiếp, cái vật trắng ấy lại có thể bay nhanh trở lại.. Đúng là không phải là người vì người làm gì lại có thể bay nhanh như một con chim? Nhưng hắn vẫn là người, hắn là Bạch Mã Nghị ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
2
XtGem Forum catalog