06:28 | 31/01/25 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 7828 |
Hồi 13 Quan tài và bài vị
Trời đã về chiều. Bóng hoàng hôn chưa phai hẳn, rải rác trên đầu núi hãy còn ánh ráng pha. Cây cỏ tàn thu nhuộm ửng một màu vàng chói, khắp mặt đất cũng trải ngát ánh vàng. Con đường lát đá mát rượi bây giờ cũng vàng, thứ vàng xen ngọc thạch. Gió thổi, chim kêu, cành lá thì thào tạo thành một ban nhạc mà khúc điệu êm êm như ru ngủ của núi rừng trong buổi chiều sắp tắt. Quách Đại Lộ cười cười :
- Bây giờ tôi mới thấy rằng nghèo xơ nghèo xác cũng là một mối khoan khoái vô cùng. Yến Thất nhăn mặt :
- Khoan khoái thật à? Quách Đại Lộ nói :
- Chứ sao, người có tiền làm gì được hưởng cái cảnh đẹp như thế này? Làm gì họ hít được cái hương khí ngạt ngào như thế này? Họ chỉ hít toàn hơi “đồng” không thôi. Yến Thất bật cười... Quách Đại Lộ chợt thấy nụ cười của y như ánh tịch dương rạng rỡ, bất giác hắn nói luôn :
- Xem anh càng lâu càng... không thấy chỗ nào xấu cả, chỉ hiềm một điều là thỉnh thoảng anh lại cứ ở dơ. Yến Thất không cười mà cũng không trả miếng như mọi khi. Hắn cúi mặt làm thinh, hình như hắn hơi ủ rũ... Đây là một chuyện bất thường. Không có việc gì, không có người nào, không có một lời nào có thể làm cho hắn ủ ê như thế cả... Nhưng lần này thì khác, lần này hình như hắn bị xúc động quá nhiều. Vì cảnh êm dịu nên thơ của bóng chiều trải vàng trên rừng núi hay là vẻ mặt tươi sáng của Quách Đại Lộ làm cho hắn xúc động? Vương Động vụt nói :
- Có tiền cũng chưa hẳn là điều xấu. Quách Đại Lộ hỏi :
- Chứ cái gì mới xấu? Vương Động nói :
- Cái gì cũng không xấu cả, xấu hay không là do anh biết hưởng thụ cuộc sống đầy đủ hay không mà thôi. Quách Đại Lộ lầm thầm lập lại lời của Vương Động và hắn chợt nhận ra hiện tại thật quá đầy đủ rồi... Hắn cảm thấy đầy đủ là vì hắn đang sống, con người chỉ cần sống là quá đủ. Tuy nhiên, cái sống đó không cần giàu nghèo gì cả, chỉ cần biết sống, sống mà không có gì thắc mắc với lương tâm. * * * * * Vì thế cho nên trong tình bằng hữu, quyết không thể vì có tiền mà sinh phiền hà và cũng không thể vì nghèo khó mà sinh chuyện mất vui. Và cứ như thế mà sống, sống cho trọn vẹn, đến một ngày nào đó, nếu có chết, cũng sẽ chết một cách thỏa tình. Quách Đại Lộ suy nghĩ miên mang cho đến khi cỗ xe ngừng lại. Họ dẫn nhau lên núi. Họ đi rất chậm bởi vì họ biết có đi chậm cách mấy rồi thì cũng sẽ đến nơi. Và bây giờ thì trời đã lần xẩm tối. Thế nhưng bọn Quách Đại Lộ không khi nào lo lắng, bởi vì tối đối với họ cũng không khác gì sáng cả. Họ cùng có một tâm trạng vui vẻ, cả Lâm Thái Bình bây giờ đôi mắt cũng sáng lên. Cuối cùng là họ thấy tòa nhà của Vương Động. Tòa nhà tuy cũ kỹ nhưng trong giờ giao thừa của buổi chiều và buổi tối, từ trên từng mây ánh sáng hãy còn vàng, làm cho tòa nhà cũ như phản chiếu vô cùng đẹp mắt. Dưới mắt của bọn Quách Đại Lộ, tòa nhà bây giờ y như cung điện nguy nga. Ấy vậy mà có người tìm cả đời cũng không thấy được. Vẻ mặt khắc khổ của Vương Động chợt thấy khoan hoà, hắn nói trong tiếng cười cởi mở :
- Các anh đoán xem, khi về đến nhà, chuyện thứ nhất của tôi là gì? Quách Đại Lộ và Yến Thất tranh nhau nói :
- Lên giường nằm ngủ. Vương Động gật gù :
- Khá, đáp đúng. * * * * * Thế nhưng trên đời, có những lúc nhiều chuyện lại xảy ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Họ còn chưa đến sân thì chợt thấy ánh đèn le lói bên cửa sổ. Bắt đầu, họ thấy ánh đèn tưởng chỉ có một cửa sổ nhưng sau đó họ thấy tất cả những cửa sổ đều có ánh đèn. Lạ chưa? Rõ ràng khi họ đi thì đâu có đốt đèn. Nếu nói rằng họ đốt rồi lơ đễnh quên không tắt thì cũng không có lý, nhà họ không khi nào có một nhểu dầu. Yến Thất nói :
- Trong nhà có người. Quách Đại Lộ hỏi trổng :
- Chẳng lẽ có bằng hữu đến thăm? Vương Động nói :
- Về trước thì cũng có nhưng từ cái ngày mà tôi bán nốt cái bàn thờ cuối cùng thì sau đó bằng hữu không còn thấy nữa. Hắn cười cười nói tiếp :
- Có lẽ họ cũng như tôi, cũng đều là một đám lười, họ sợ đến rồi không có ghế để ngồi mà cứ ngồi dưới đất thì họ sợ dơ quần áo. Hắn cười, vẫn bằng một giọng cười cởi mở, hình như hắn rất thông cảm cho tất cả con người trong bất cứ hoàn cảnh trái ngược nào. Và chính vì thế nên đối với bất cứ những ai, hắn không khi nào có một yêu cầu. Lúc hắn đưa ra thì tuyệt không khi nào trong lòng hắn có ý nghĩ sẽ thu lại, có lẽ chính vì thế mà cuộc sống của hắn không hề có thắc mắc. Yến Thất cau mày :
- Thế thì ai đốt đèn? Quách Đại Lộ cười :
- Chuyện chi phải đoán mò cho mệt, cứ vào đến là biết ngay. Câu nói của Quách Đại Lộ thật là xác đáng, nói là một thái độ rõ ràng và đơn giản hơn cả nhưng... Thực tế vẫn khác, họ đi vào nhà mà vẫn không giải đáp được điều thắc mắc. Vì trong nhà không hề có một ai. Hình như những cây đèn tự nó... đốt lấy. Những cây đèn thật mới, nước đồng của chân đèn sáng choang trông như vàng ròng. Những cây đèn mới toanh đặt trên những chiếc bàn bằng gỗ cẩm lai cũng mới toanh và những chiếc bàn mới này lại dược đặt trên những tấm thảm, thứ thảm trải nhà quí giá của nước Ba Tư cũng mới toanh. Thêm vào đó, bên cạnh những chiếc đèn đều có những bình hoa thật đẹp, thật tươi. Nói chung là những cái gì cần thiết trang hoàng cho một tòa nhà đúng danh “Phú Quí” tất thảy đều có. Nếu ai đó bước vào nhà, nhìn vào chỗ nào với ý nghĩ rằng cần phải có một vật gì đặt vào đấy cho đầy đủ... tiện nghi thì y như là có người đoán trước ý nghĩ đó, họ đã sắp sẵn những thứ cần thiết và hơn nữa, còn có những món “phụ trội” mà có thể chủ nhân không cần thiết nên không nghĩ đến, những thứ chỉ có tính cách trang hoàng làm cảnh ấy, cũng có thật đầy đủ. Tòa Phú Quý sơn trang bây giờ không những đã quá đúng với danh phú quý mà lại còn là một kỳ quan nữa. Chỉ có một vật không hề cải biến, đó là chiếc giường của Vương Động. Hình như bọn “nô bộc” vâng lệnh trang trí nhà cửa này vẫn không dám đá động đến món gì thuộc về “sở thích” của chủ nhân. Nhưng không thể để y cái thứ mền nệm dính đầy dầu mỡ hôi rình như thế. Họ có bổn phận phải thay. Họ đã thay bằng những cái mền nệm thật mới, thật đắt giá, trên những tấm mền nệm mới toanh ấy lại còn có thêu hoa. Quách Đại Lộ đứng ngay giữa cửa nhìn vào, mắt hắn muốn đứng tròng và miệng hắn lẩm bẩm :
- Có phải mình đã đi lạc nhà không nhỉ? Yến Thất cười :
- Không, làm gì lạc được, nhà nào khác thì làm gì có chiếc giường của lão Vương? Quách Đại Lộ thở phào :
- Như vầy thì đã có thần tiên chiếu cố nhưng không biết là tiên nam hay tiên nữ. Yến Thất nói :
- Xem chừng Vương lão đại y như Đổng Vĩnh ngày xưa, lão ta vì lòng hiếu để cho nên làm cảm động đến thần tiên... Quách Đại Lộ nói :
- Không chừng thần tiên đến tìm tôi đấy, vì tôi cũng là một hiếu tử đây mà. Yến Thất nói :
- Không biết anh là hiếu tử hay là ngốc tử nữa. Ngoài miệng thì họ nói thế nhưng trong lòng họ hiểu rất rõ ràng, họ biết người mang đồ vật đến đây trang hoàng, người đó có thể là người đã trả tiền ăn tại Khuê Nguyên quán. Sở dĩ họ nói liền miệng như thế cốt ý là để che dấu một sự kinh hoàng đang đốt nóng trong lòng họ. Bởi vì họ biết không phải thần tiên như họ nói, nhưng họ không biết người ấy là ai và tại sao lại làm cái chuyện vô duyên vô cớ như thế ấy. Vương Động chầm chậm bước lại ngồi lên mép giường, chầm chậm cởi giày và nằm xuống... thật nhanh. Nhanh như sợ trễ một giây là không còn nằm được. Quách Đại Lộ cau mày :
- Anh để như thế mà ngủ à? Vương Động ngáp dài, hắn trả lời Quách Đại Lộ bằng cái ngáp. Quách Đại Lộ hỏi luôn :
- Anh có biết những thứ này do ai mang tới đây không? Vương Động nói :
- Tôi chỉ biết có một chuyện là cần ngủ một giấc, thế thôi. Thật tình những thứ này do tiên nữ mang đến hay do quỷ sứ mang đến cũng được, đối với Vương Động chuyện đó không quan hệ, cho dầu tất cả tiên nương ác quỉ trên đời này kéo rốc cả đến, hắn cũng cứ ngủ đã rồi chuyện gì đến thì tính sau. Hắn chỉ cần nhắm mắt là mọi việc đều như không. Quách Đại Lộ thở ra :
- Bằng lương tâm mà nói thì thật tình tôi phục anh quá xá. Yến Thất nói :
- Hãy ra phía sau xem tình hình có biến động gì không? Không ai trả lời nhưng tất cả đều đồng ý. Vì không đồng ý thì cũng không có cách nào hơn. * * * * * Phía trước, ngoài khách thính và hành lang còn có cả thảy là tám phòng, ngoài gian có chiếc giường của Vương Động, còn lại ba gian cũng đều có giường nệm mới toanh. Như vậy là ngoài bàn ghế, còn có cả thảy bốn chiếc giường kể cả giường của Vương Động. Quách Đại Lộ lầm bầm :
- Biết rõ bọn này có bốn người, như vầy thì quá là chu đáo... Ngay lúc đó, từ phía sau, Yến Thất la bài hãi :
- Hãy ra mà coi... cái... cái... Cái gì thì hắn không nói hết, vì Quách Đại Lộ cũng không chờ hắn nói hết, hắn chạy ra trước nhất. Lâm Thái Bình cũng tuôn theo. Hậu viện cũng được quét dọn sạch sẽ, không biết từ đâu đã mang đến bày ra mấy chậu cúc thật đẹp. Yến Thất đang đứng giữa mấy chậu cúc nhìn sửng sốt. Vật mà hắn nhìn là một... cỗ quan tài. Cỗ quan tài thật mới. * * * * * Trước đầu quan tài hình như có khắc mấy hàng chữ nhỏ, bước lại gần mới thấy là “Nam Cung Xú chi cửu” Toàn thân Lâm Thái Bình chợt như phát lãnh, đôi môi hắn cũng xám xanh. Quách Đại Lộ nghe rởn ốc :
- Anh giết hắn ở đâu? Lâm Thái Bình run giọng :
- Ở ngoài kia... Quách Đại Lộ hỏi dồn :
- Ngoài nào? Lâm Thái Bình nói :
- Phía ngoài tòa trang viện. Quách Đại Lộ hỏi luôn :
- Sau khi giết hắn rồi anh có chôn thây hắn không? Lâm Thái Bình lắc đầu. Quách Đại Lộ hừ hừ trong cổ :
- Chỉ biết giết chứ không biết chôn... Lâm Thái Bình làm thinh, hình như hắn bằt đầu muốn khóc. Yến Thất nói :
- Bất cứ ai khi giết người lần đầu đều không tránh khỏi sự sợ sệt trong lòng, sau khi giết xong đừng nói đến chuyện chôn cất, có khi không dám nhìn thêm lần nào nữa cả ...