02:44 | 29/04/24 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 8001 |
Bỗng nghe y lên tiếng:
-Chúng ta đang ở thế quân bình, không phân cao thấp, sao các hạ đã buông đao?
Đồng thời y khẽ rung thanh Hắc kiếm để hất Kim đao trả về.
An Phụng Nhật trong lòng cảm kích vô cùng, năm ngón tay lại nắm chặt lấy chuôi đao. Hắn biết rõ
đối phương đã thủ thắng mà còn muốn giữ thể diện cho mình. Hắn vội dơ thẳng cây Kim đao lên kính
cẩn hành lễ theo thế “Nam hải lễ Phật” là thế thu đao của phéùp “Phách quái đao”.
An Phụng Nhật toan nói mấy lời cảm tạ thì Thạch Thanh đã tra kiếm vào vỏ chắp tay nói:
-Thạch mỗ này được kết bạn với An trại chủ là một điều rất may mắn. Chúng ta bất tất tỉ thí làm chi
nữa. Khi nào trại chủ tiện đường qua tệ trang, mời trại chủ vào chơi đặng cùng nhau hàn huyên mấy
bữa.
An Phụng Nhật vẻ mặt buồn rầu đáp:
-Tại hạ đương nhiên có ngày qua quý trang bái kiến.
Dứt lời hắn tung mình nhảy đến gốc cây kia, rút thanh trường kiếm của Bản Không đạo nhân ra, cầm
lấy cái gói nhỏ. Hắn cắm lưỡi đao và thanh kiếm xuống đất rồi hai tay nâng chiếc gói nhỏ đưa lên
trưỡc mặt Thạch trang chúa nói:
-Xin trang chúa giữ lấy vật này.
Tuy hắn được vật này rồi lại bị mất, nhưng hắn nghĩ tới Thạch Thanh đã giữ thể diện cho mình lại
không nỡ chặt tay thì hắn rất cảm ơn y.
Không ngờ Thạch Thanh chắp tay đáp:
-Xin có ngày tái hội.
Rồi trở gót đi luôn không cầm lấy gói kia.
An Phụng Nhật la lên:
-Xin Thạch trang chúa hãy dừng bước! Trang chúa đã giữ thể diện cho An mỗ, có lý nào, An mỗ lại
không hay? Hiển nhiên An mỗ đã thất bại rồi. Xin Trang chúa hãy giữ lấy vật này. Nếu không thế thì
chẳng hoá ra An mỗ là kẻ tiểu nhân vô lại không biết điều ư?
Thạch Thanh tủm tỉm cười nói:
-Cuộc tỉ võ bữa nay chưa phân thắng bại. Bao nhiêu đao pháp tinh diệu như Thanh long đao, Đoạn
môn đao… trại chủ chưa từng thi triển sao đã tự khiêm cho mình là thua được? Vả lại trong gói đó
chẳng có vật chi hết. Tại hạ e rằng Chu thế huynh mắc lừa người ta rồi.
An Phụng Nhật sửng sốt hỏi:
-Bên trong không có vật đó ư?
Hắn vội xé bao ra xem. Xé hết lần nọ đến lần kia cả thảy năm lần. Trong cùng chỉ có ba chấm đen.
Hắn để ý nhìn kỹ thì là ba con bọ thối đã chết rồi.
An Phụng Nhật nhìn xác ba con bọ thì vừa kinh hãi vừa tức giận. Nhưng hắn cố nén lòng quay lại hỏi
Chu mục:
-Chu huynh đệ! Thế này nghĩa là làm sao?
Chu Mục ấp úng đáp:
-Tại hạ cũng không biết. Lúc tại hạ tìm trong mình Ngô Đạo Nhất thì chỉ lục được cái gói nhỏ này mà
thôi.
An Phụng Nhật hiểu ngay là Ngô đạo Nhật không phải đã giấu vật đó vào chỗ bí mật dị thường, mà
giao cho người khác.
Chuyến này chẳng những uổng công một phen lặn lội mà còn thương tổn đến oai phong của trại Kim
đao. Hắn liền vò cái bao giấy liệng xuống đất rồi quay sang nói với Thạch Thanh:
-Thế này thì lại làm trò cười cho Thạch trang chúa. Nhưng tại sao Thạch trang chúa biết rõ như vậy?
Thạch Thanh mỉm cười đáp:
-Tại hạ cũng phỏng đoán thế mà thôi. Chúng ta đều bị người lừa gạt. Mong rằng An trại chủ lấy đại
lượng mà bao dung cho.
Thạch Thanh dứt lời lại chắùp tay thi lễ lần nữa rồi quay lại chào Bản Không đạo nhân, Phùng Chấn
Võ và Chu Mục đoạn trởû gót đi lẹ ra khỏi khu rừng.
Thạch Thanh quay trở lại bên đống lửa bảo Mẫn Nhu:
-Nương tử! Chúng ta đi thôi!
Hai người nhảy tót lên ngựa rồi theo đường cũ quay về.
Mẫn Nhu nhìn nét mặt lang quân, nàng không cần hỏi cũng biết ngay là chẳng được việc gì. Nàng
cảm thấy đau lòng bất giác nhỏ mấy giọt nước mắt xuống vạt áo.
Thạch Thanh nói:
-Kim đao trại chúa cũng mắc lừa. Nương tử! Nương tử chẳng nên phiền não. Chúng ta quay lại lục
tìm trong người Ngô đạo Nhất. Không chừng ông bạn ở trại Kim đao đã có chỗ sơ hở nên không tìm
thấy.
Mẫn Nhu tuy biết là chẳng ăn thua gì nhưng không muốn trái ý lang quân, nàng nghẹn ngào đáp:
-Tướng công nói phải đó.
Đôi ngựa Hắc Bạch phi thật nhanh, chưa tới giờ Ngọ đã về đén Hầu giám tập. Dân cư trong thị trấn
này hãy còn khiếp sợ, chưa có nhà nào dám mở cửa. Mọi việc giết người cướp của đã do địa bảo vào
thành Biện Lương trình quan nha. Quan nha địa phương này không dám đến ngay. Hiển nhiên họ
muốn trùng trình để cường đạo bỏ đi rồi mới dẫn quân đến cho bình yên hơn.
Vợ chồng Thạch Thanh phi ngựa đến bên thi thể Ngô đạo Nhất thì chỉ thấy một gã ăn xin mười hai,
mười ba tuổi ngồi bên góc tường, còn bốn bề tuyệt không có người nào khác.
Thạch Thanh lập tức lục soát trong mình Ngô đạo Nhất rất tỉ mỉ, cởi cả búi tóc, tháo cả giày vớ ra tìm.
Còn Mẫn Nhu thì vào trong tiệm bánh lục lọi tra xét.
Cuộc lục soát dĩ nhiên không đem lại kết quả nào. Vợ chồng Thạch Thanh buông một tiếng thở dài
chán nản.
Mẫn Nhu nói:
-Tướng công! Xem chừng mối thù đó vợ chồng mình khó lòng trả được. Mấy bữa nay làm cho tướng
công phải nhọc mệt, bây giờ chúng ta vào thành Biện Lương nghỉ ngơi để xem hát hoặc nghe nhạc giải
cơn phiền muộn.
Thạch Thanh đã biết vợ mình vốn ưa tĩnh mịch, chẳng thích ca trường cũng không ham hí kịch. Nàng
nói vậy là chiều ý mình mà thôi. Y nghĩ thế liền đáp:
-Chúng mình đi tới Hà Nam là phải vào thành Biện Lương để xem phong cảnh. Ta còn nghe nói thợ
bạc tại thành Biện Lương khéo lắm. Chúng mình vào đó sắm mấy món trang sức cũng hay.
Mẫn Nhu nổi tiếng là người đẹp trong võ lâm, dĩ nhiên nàng ưa trang điểm. Nàng đã gần tới tuổi trung
niên, nên càng chú trọng đến việc trang sức để giữ sắc đẹp. Hai vợ chồng mưu sự không thành, sinh
lòng chán nản, đành đi tìm thú giải muộn. Mẫn Nhu nở một nụ cười thê lương đáp:
-Từ khi Kiên nhi chết rồi. Mười ba năm nay tiền của tướng công bỏ ra mua đồ trang sức cho tiểu muội
đã có đủ để mở một tiệm châu báu.
Nàng nói đến câu “từ lúc Kiên nhi chết rồi” thì châu lệ tầm tã tuôn rơi. Nàng vừa trông thấy gã ăn xin
ngồi ủ rũ góc tường thật là dơ dáy, bất giác động mối thương tâm, liền cất tiếng hỏi:
-Mẫu thân ngươi đâu? Tại sao mà phải đi ăn xin?
Đứa ăn xin đáp:
-Mẫu thân cháu … không thấy đâu cả.
Mẫn Nhu thở dài, móc trong bọc ra một đỉnh bạc nhỏ liệng xuống chân nó nói:
-Đây ta cho ngươi để mua bánh mà ăn.
Nàng nhảy lên ngựa ra đi còn quay lại hỏi:
-Hài tử! Tên ngươi là chi?
Gã ăn xin đáp;
-Cháu là … “Cẩu tạp chủng”
Thạch Thanh lắc đầu nói:
-Gã này ngây thơ không biết gì hết.
Mẫn Nhu cũng nói:
-Đúng thế! Thật là một đúa bé đáng thương!
Hai người vừa nói vừa giật cương cho ngựa chạy về phía thành Biện Lương. Gã ăn xin kia từ lúc tử
thi Ngô đạo Nhất làm cho sợ hãi thất thần rồi mê man ngất lịm. Đến lúc trời sáng gã mới hồi tỉnh.
Thấy Thạch Thanh đến nơi, gã vội ẩn vào góc tường. Gã toan chạy trốn xa hơn nhưng thấy Thạch
Thanh lật thi thể Ngô đạo Nhất lên lục soát thì lại sợ quá không dám nhúc nhích. Gã không ngờ thiếu
phụ xinh đẹp kia lại ném cho mình một đỉnh bạc. Gã nghĩ bụng:
-Bà kia vừa bảo cho tiền mình đi mua bánh ăn, mà bánh mình hãy còn cầm đây.
Gã liền dơ tay lên đưa mắt nhìn chiếc bánh nướng mà đêm qua gã đã ngoạm một miếng . Lúc này gã
bớt kinh sợ thì lại thấy đói dữ. Gã liền há miệng cắn luôn. bỗng nghe đánh sạo một tiếng! Hai hàm
răng gã đau nhức tựa hồ cắn phải sắt đá.
Gã ăn xin rút chiếc bánh ra. Trong miệng gã có một vật rắn. Gã liền nhả ra lòng bàn tay trái thì thấy
đó là một miếng sắt đen sì. Gã liếc qua một cái rồi cũng chẳng cần nghĩ đến tại sao trong bánh lại có
miếng sắt này. Gã nhìn lại miếng bánh kia thấy không còn vật gì nữa, liền cắn ăn lấy ăn để.
Chỉ trong khoảnh khắc, gã ăn xin đã ăn hết tấm bánh. Gã đưa mắt nhìn thi thể Ngô đạo Nhất thì thấy
gần đó còn mười mấy tấm bánh đã bửa ra. Gã tự hỏi:
-Tên quỷ sứ nào bửa bánh ra liệng đi thế này, chẳng biết còn ăn được không?
Gã ăn xin còn đang ngần ngừ không biết có nên lượm những tấm bánh này không, thì bất thình lình
trên đỉnh đầu có tiếng người nói:
-Đã bao vây hết bốn mặt rồi.
Gã ăn xin giật mình kinh hãi lẩm bẩm:
-Sao trên đỉnh đầu mình lại có tiếng người?
Gã ngẩng đầu lên coi thì trên nóc nhà có ba gã đàn ông mặc áo trắng đứng đó. Tiếp theo mấy tiếng
veo véo vang lên. Có người nhảy lại gần gã.
Gã ăn xin xoay mình lại thì lại thấy bốn người cũng mặc áo trắng tay cầm trường kiếm đứng hai bên.
Gã thấy lưỡi kiếm sáng loáng thì sợ hết hồn, miệng há hốc ra.
Tiếp theo lại có tiếng vó ngựa dồn dập. Một người phi ngựa mới tới lớn tiếng hỏi:
-Các bạn phải chăng là người phái Tuyết Sơn? Các bạn đã đến Hà Nam xin tha thứ cho An mỗ chưa
kịp nghinh tiếp.
Chớp mắt một con ngựa vàng đã xông đến trước mặt. Người cỡi ngựa là một gã thấp lùn mà béo
chùm béo chụt, râu mọc tua tủa. Hắn không dừng ngựa đột nhiên nhảy xuống. Con ngựa vàng chạy
lạng qua một bên. Xem chừng nó đã được huấn luyện rất thuần thục. Nó đi vòng ra xa một chút rồi
dừng lại. Ba gã áo trắng từ trên nóc nhà đồng thời nhẹ nhàng nhảy xuống. Gã nào cũng nắm chặt tay
kiếm. Gã to lớn vào trạc bốn mươi lên tiếng:
-Phải chăng các hạ là Kim đao An trại chủ? May được gặp đây! May được gặp đây?
Gã vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho những người mặc áo trắng đứng ở sau lưng An Phụng Nhật.
Nguyên An phụng Nhật bị Thạch Thanh đánh bại rồi, hắn buồn rầu vô cùng. Nhưng hắn là một hán tử
đã quen chịu đựng. Bỗng hắn sờ lên hàm râu tự hỏi:
-Vợ chồng Thạch trang chúa phải chăng đã trở lại Hầu giám tập? Phải rồi! Chu tứ đệ mắc lừa, không
lấy được vật kia, vợ chồng y quyết nhiên tới đó tìm lại. Mình đã bị bại về tay y. Nếu y lấy được chẳng
nói làm chi. Nếu y không lấy được thì mình tìm lại lần nữa cũng chẳng sao. Chắc Ngô đạo Nhất cất
vật này vào một nơi nào bí hiểm lắm.
HỒI 4
HUYỀN THIẾT LỆNH TRONG TAY TIỂU CÁI
An Phụng Nhật quyết định chủ ý rồi lập tức lên ngựa ra đi. Ngựa của hắn không nhanh bằng đôi tuấn
mã của vợ chồng họ Thạch. Hơn nữa hắn không muốn họ muốn tới gần nên cho ngựa đi thong thả vì
thế mà Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu lục soát thi thể Ngô đạo Nhất và tiệm bánh bán xong rồi bỏ đi hắn
mới đến Hầu giám tập.
An Phụng Nhật có đôi mắt rất tinh. từ đằng xa, hắn đã nhìn thấy trên nóc nhà có ba người mặc toàn đồ
trắng lưng đeo trường kiếm. Coi cách ăn mặc của bọn này, hắn đoán chắc ngoài bọn đệ tử phái Tuyết
Sơn gần miền Xuyên Tạng thì không còn ai nữa.
An Phụng Nhật ruổi ngựa gần tới nơi thì thấy ba gã kia để hết tâm trí vào mình như đại địch. Hắn
tưởng ba gã này đến tập kích vợ chồng họ Thạch liền nghĩ ngay đến cách mua chuộc cảm tình vợ
chồng nhà này, hắn lớn tiếng gọi.
Không ngờ chạy đến nơi thì chẳng thấy tung tích vợ chồng họ Thạch đâu cả. Chỉ có bẩy tên đệ tử phái
Tuyết Sơn đang bao vây một gã ăn xin nhỏ tuổi.
An Phụng Nhật thấy rất lấy làm kỳ, bất giác đưa mắt nhìn thì thấy gã ăn xin mặt mũi lem luốc mà
thần sắc cũng không ra vẻ con người biết võ công. Hắn thấy hán tử mặc áo trắng luôn luôn đưa mắt ra
hiệu cho đồng bọn, liền nhìn lại gã ăn xin một lần nữa.
An Phụng Nhật nhìn thấy trong tay gã có một miếng sắt thì giật mình kinh hãi ...