XtGem Forum catalog
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
18:48 16/07/25
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện: Hiệp Khách Hành - Kim Dung

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 8456
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 25
. Khuyển tử là Thạch Trung Ngọc hiện bái sư thụ nghiệp tại phái Tuyết

Sơn tại hạ hỏi ra thì khuyển tử có điều thất lễ.

An Phụng Nhật nghĩ bụng:

-Té ra là như vậy. Mình trách y thế nào được?

Rồi kính cẩn đáp:

-Trang chúa dạy quá lời!

Nói xong dẫn bọn trại chúng cáo từ ra đi.

Bọn Cảnh Vạn Chung bảy người thủy chung vẫn lặng lẽ không nói nửa lời. Khi An Phụng Nhật đã đi

xa, họ cũng chỉ đưa măt nhìn nhau ra chiều dè dặt. Vẻ mặt vẫn buồn bực dường như chẳng ai muốn lên

tiếng trước.

Người ta thường nói: “Biết con chẳng ai bằng cha mẹ”. Thạch Thanh vì không quản cố được đứa con

bướng bỉnh nên chẳng ngại đường xa ngàn dặm đến xin làm môn hạ Phong vạn Lý ở phái Tuyết Sơn.

Y thấy thái độ bọn Cảnh Vạn Chung bảy người có ý không vui thì e rằng thằng con bất tử đã gây ra

chuyện gì khá trầm trọng.

Y liền tươi cười gợi chuyện:

-Bạch lão gia tử, Bạch lão thái thái vẫn mạnh giỏi chứ? Phong hỏa thần long Phong sư huynh có bình

yên không?

Vương Vạn Nhân không nhẫn nại được nữa lớn tiếng đáp:

-Sư phụ và sư nương ta chưa đánh chết thằng nhỏ là phúc lớn lắm rồi!

Chính Vương muốn mắng là thằng mất dạy, nhưng thấy vẻ mặt Mẫn Nhu cực kỳ khổ sở nên hắn chỉ

kêu là thằng nhỏ. Tuy hắn đã dè dặt giữ ý nhưng nghe giọng nói cũng biết là hắn căm tức vô cùng

muốn nặng lời thóa mạ.

Mẫn Nhu vành mắt đỏ hoe nói:

-Vương đại ca! Ngọc nhi thật là một đứa trẻ rất hư, đắc tội với chư vị. Tiểu muội xin tạ tội. Nàng nói

xong loanh quanh như muốn quỳ xuống. Bọn đệ tử phái Tuyết Sơn vội đáp lễ Vương Vạn Nhân lớn

tiếng la:

-Thạch đại tẩu! Đại tẩu bất tất phải làm như vậy. Thằng nhỏ nếu nó chỉ được một phần giống đại ca,

đại tẩu thì đã không nên chuyện. Có phải nó đắc tội với Vương Vạn Nhân này đâu. Mà dù nó có đắc

tội với tiểu đệ cũng chẳng quan hệ gì. Tiểu đệ chỉ bắt nó đá cho mấy cái là xong. Nhưng nó lại đắc tội

với sư phụ sư nương mới khổ chứ! Bạch sư ca lại là người tính nóng như lửa Thạch trang chúa! Không

phải tiểu đệ nói đãi lòng. Có lần tiểu đệ muốn đến thông báo cho Trang chúa hay là Bạch sư ca còn

muốn đốt cả Huyền tố trang, để hai vị biết chừng mà tránh đi. Chén rượu của Trang chúa cho bữa nay,

Vương Vạn Nhân không thể uống được đâu. Bạch sư ca mà biết ra thì y … tất sẽ trở mặt tuyệt giao với

tiểu đệ.

Gã họ Vương nói huyên thuyên một hồi mà thuỷ chung vẫn không đề cập đến đến Thạch Trung Ngọc

đã phạm tội gì.

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu càng nghe càng kinh hãi nghĩ bụng:

-Mình cùng phái Tuyết Sơn kết giao đã mấy đời nay mà sao Bạch Vạn Sơn lại căm hận đến muốn đốt

nhà mình được. Y liền nói:

-Thằng súc sinh đó thật là lớn mật! Tội nó thực đáng chết! Sao nó lại dám đắc tội cả với lão thái gia

cùng lão thái thái ?

Cảnh Vạn Chung là người cẩn trọng lại nhiều lịch duyệt bây giờ mới lên tiếng:

-Nơi đây là chỗ thị phi, không tiện đứng lâu. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện hay hơn.

Gã nói xong rút lấy thanh trường kiếm rồi tiếp:

-Xin mời Thạch trang chúa cùng Thạch phu nhân lên đường.

Thạch Thanh gật đầu rồi cùng Mẫn Nhu trông về phía tây mà đi. Hai con ngựa từ từ đi theo. Đoàn

người đi chừng được bảy tám dặm ra đến đường lớn thì thấy bên đường có ba cây dẻ cành lá xoà ra

như cái lọng. Cảnh Vạn Chung hỏi:

-Thạch trang chúa! Chúng ta qua bên kia nói chuyện được chăng?

-Được lắm!

Chín người đi tới gốc cây. Họ ngồi xuống tảng đá lớn hoặc trên cành cây.

Lúc này Cảnh Vạn Chung đã giới thiệu vợ chồng Thạch Thanh với bốn người kia.

Vợ chồng Thạch Thanh tuy trong lòng nóng nảy nhưng không tiện mở miệng hỏi ngay.

Cảnh Vạn Chung lên tiếng trước:

-Thạch trang chúa! Tại hạ cùng trang chúa đã là chỗ thân tình nên có lời nói thẳng, xin trang chúa chớ

để lòng. Theo ý kiến tại hạ thì trang chúa hãy giao lệnh lang cho bọn tại hạ mang đi. Tại hạ đã hết sức

xin cùng sư phụ, sư mẫu và Bạch sư huynh mà cũng khó lòng bảo toàn tính mệnh được cho gã. Dù gã

có phải tước bỏ võ công còn hơn để hai nhà trở nên cừu địch, dấy động can qua.

Thạch Thanh rất lấy làm kỳ nói:

-Từ khi thằng nhỏ qua bên quý phái, ba năm nay tiểu huynh chưa được gặp nó lần nào. Hết thảy mọi

việc tiểu huynh tuyệt không biết một tí gì. Mong rằng Cảnh hiến đệ nói cho tiểu huynh hay đừng giấu

diếm gì.

Cảnh Vạn Chung hỏi:

-Thạch trang chúa không biết thật ư?

Thạch Thanh đáp:

-Không biết gì thật.

Cảnh Vạn Chung vốn biết Thạch Thanh làm trang chúa Huyên tố trang danh tiếng lẫy lừng không khi

nào lại nói dối. Y nói biết là biết. Y bảo không là không. Hắn liền đáp:

-Té ra Thạch trang chúa không biết gì hết.

Mẫn Nhu rất quan tâm đến con mình, nàng không nhịn được liền cắt ngang câu chuyện hỏi:

-Vậy Ngọc nhi không ở thành Lăng tiên nữa ư?

Cảnh Vạn Chung gật đầu.

Vương Vạn Nhân nói:

-Giả tỉ chú nhỏ đó hiện giờ còn ở thành Lăng Tiêu thì đã có đến trăm mạng cũng hết đời rồi. Thạch

Thanh trong lòng ngấm ngầm tức giận, y lẩm bẩm:

-Mình cho Ngọc nhi đến bái môn học võ là vì coi trọng võ công phái Tuyết Sơn. Nó hãy còn nhỏ tuổi,

bản tính bướng bỉnh dù có mạo phạm môn quy thì cũng phải nể mặt vợ chồng mình chứ! Đâu có thể

muốn giết là giết ngay được. Dù cho phái Tuyết Sơn có người nhiều thế lớn, nhưng chẳng lẽ chốn

giang hồ không còn ai nói gì đến đạo lý nữa hay sao?

Tuy y nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên lạnh lùng nói:

-Lề luật quý phái vốn nghiêm ngặt, điều đó tại hạ đã biết rồi. Tại hạ đưa khuyển tử đến thành Lăng

Tiêu học nghệ là cũng để y học thêm khuôn phép.

Cảnh Vạn Chung hơi biến đổi sắc mặt nói:

-Thạch trang chúa nói quá lời. Thạch Trung Ngọc là một đứa phóng túng vô liêm sỉ lại cùng hung cực

ác, nhưng không phải phái Tuyết Sơn dạy nó như thế.

Thạch Thanh lạnh lùng hỏi:

-Những câu phóng túng, vô liêm sỉ, cùng hung cực ác từ đâu mà ra?

Cảnh Vạn Chung quay lại bảo Hoa Vạn Tử:

-Hoa sư muội! Sư muội thử đi ngó chừng bốn mặt xem có ai tới đây không?

Hoa Vạn Tử dạ một tiếng rồi cầm kiếm đi ngay. Vợ chồng Thạch Thanh đưa mắt nhìn nhau. Hai

người đều biết rằng Cảnh Vạn Chung bảo Hoa Vạn Tử ra xa là có câu chuyện muốn nói mà không

muốn nói trước mặt phụ nữ.

Cảnh Vạn Chung thở dài nói:

-Thạch trang chúa! Bạch sư huynh của tại hạ không có con trai chỉ có một đứa con gái. Chắc trang

chúa đã biết rồi. Sự diệt nữ tại hạ năm nay mới mười hai tuổi mà thông tuệ khác thường, tính tình khả

ái. Bạch sư huynh cố nhiên quý như hòn ngọc trên tay. Sư phụ sư mẫu tại hạ cũng coi y như người ruột

thịt. Có thể nói y là một vị tiểu công chúa tại thành Lăng Tiêu trên núi Đại Tuyết. Bọn sư huynh sư đệ,

sư tỉ sư muội tại hạ dĩ nhiên là cưng chiều y.

Thạch Thanh gật đầu nói:

-Chắc là thằng con bất hiếu của tại hạ đã đắc tội với vị tiểu công chúa đó. Có đúng thế không?

Cảnh Vạn Chung đáp:

-Hai chữ đắc tội này hãy còn nhẹ quá! Gã … gã … lớn mật đến độ dám càn rỡ hơn nữa. Gã trói chặt

chân tay sư điệt nữ của tại hạ rồi lột hết quần áo ra không để một chút gì che thân, toan bề cưỡng gian.

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu la lên:

-Trời ơi!

Rồi đứng phắt dậy.

Mẫn Nhu sắc mặt lợt lạt. Thạch Thanh nói:

-Sao … lại có việc đó được? Thạch Trung Ngọc năm nay mới mười lăm tuổi. Trong vụ này tất có sự

hiểu lầm.

Cảnh Vạn Chung nói:

-Câu chuyện này ai nghe cũng tưởng hoang đường, nhưng đó chính là sự thật trăm phần trăm. Hai ả

nha hoàn trong coi tiểu diệt nữ nghe tiếng la ó chạy vào phòng thấy vậy liền kêu cứu thì một ả bị chặt

đứt cánh tay, còn một ả bị chém vào đùi. Cả hai đều chết ngất. Thằng lỏi kia thấy thế kinh hãi nên tiểu

điệt nữ mới thoát nạn.

Trong võ lâm sắc giới là điều tối quan trọng. Cả trong hắc đạo, những tay hảo hán cướp của giết

người chỉ là sự thường. Nhưng một khi đã phạm đến chữ dâm thì lập tức bị đồng đạo thoá mạ.

Mẫn Nhu nghe nói mặt mày tái mét phải vịn vào trượng phu mới đứng vững được. Nàng cất tiếng hỏi:

-Tướng công! Biết làm thế nào bây giờ?

Thạch Thanh cũng tan nát cõi lòng. Y là người rất tôn trọng đạo nghĩa giang hồ. Giả tỉ y nghe con

mình phạm tội giết người cũng đã lấy làm khó chịu lắm rồi. Nhưng vụ này không biết làm thế nào.

Cậu con nếu ở bên mình thì y cũng đã đâm chết ngay tức khắc. Y định thần lại đáp:

-Thế là còn được hoàng thiên bảo hộ. Bạch cô nương vẫn giữ được băng thanh ngọc khiết chưa bị

thằng nghiệt súc làm ô uế!

Cảnh Vạn Chung lắc đầu nói:

-Tuy nhiên đã đến thế thì cũng chẳng khác gì bị cưỡng gian rồi. Sư phụ tại hạ tính nết thế nào trang

chúa đã biết rồi. Lập tức ngài cho người đi truy tầm thằng lỏi Thạch Trung Ngọc và dặn hễ ai thấy gã

là chém chết ngay không được để sống.

Vương Vạn Nhân tiếp lời:

-Gia sư có bảo ngài cùng trang chúa là chỗ thâm giao. Nếu bắt Thạch Trung Ngọc về, tất nể mặt trang

chúa mà không giết gã. Vậy gặp gã ở bên ngoài chém phứt đi cho rồi. Cảnh Vạn Chung đưa mắt cho

Vương Vạn Nhân có ý bảo hắn nhiều lời quá.

Vương Vạn Nhân cãi:

-Sư phụ dặn thế thực. Chẳng lẽ ta còn phải nói dối hay sao?

Cảnh Vạn Chung không dây lại Vương Vạn Nhân nữa. Hắn nói:

-Nếu thằng lỏi chỉ đả thương hai con nha đầu thì đã lấy chi làm trọng đại? Nhưng tệ tiểu nữ tuy còn

tuổi nhỏ mà tính tình rất cương nghị. Y bị việc nhục nhã như vậy rồi không còn mặt mũi nào trông

thấy ai nữa, ngồi khóc sướt mướt suốt hai ngày ròng rã. Đến đêm hôm thứ ba y chuồn cửa sổ lén ra,

nhảy xuống vực thẳm muôn trùng tự tử mà chết.

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu lại la hoảng một tiếng. Thạch Thanh hỏi:

-Sao có cứu được không?

Cảnh Vạn Chung đáp:

-Vực thẳm ngoài thành Lăng Tiêu Thạch trang chúa đã biết rồi đó. Dù là hòn đá lăn xuống cũng tan ra

như cám. Một vị tiểu cô nương nhảy xuống thì nhất định phải nát nhừ rồi.

Một gã đệ tử phái Tuyết Sơn tên gọi Kha vạn Quân chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cũng căm

hận nói:

-Oan uổng thay cho đại sư ca. Y bị sư phụ chém cụt cánh tay phải.

Thạch Thanh kinh hãi rú lên:

-Phong hoả thần long ư?

Kha vạn Quân đáp:

-Chứ còn ai nữa? Vì sư phụ đau xót tôn nữ thác oan bị không bắt được thằng con trang chúa. Người

nổi trận lôi đình thống mạ Phong sư huynh dạy đồ đệ không nghiêm. Người càng mắng càng tức giận

rồi đột nhiên lấy thanh kiếm ở sau lưng Phong sư huynh chém đứt một cánh tay của y. Tội nghiệp cho

Phong sư huynh bản lãnh cao cường đến thế mà đột nhiên biến thành phế nhân. Sư mẫu tại hạ thống

trách sư phụ là quá tàn nhẫn, nóng nảy. Hai ông bà già gây gổ trước mặt đệ tử, càng nói càng đi đến

chỗ gay go. Không hiểu hai vị nhắc đến chuyện cũ gì ngày trước rồi sư phụ tát sư mẫu một cái. Sư

mẫu căm hận hằm hằm bỏ đi. Người nói nếu còn trở lại thành Lăng Tiêu thì không còn là người nữa.

Thạch Thanh vừa bàng hoàng vừa thẹn thùng không biết chui vào đâu cho khỏi bẽ mặt. Bình nhật y

vãn bội phục võ công của Phong hoả thần long Phong vạn Lý, mới cho thằng con độc nhất bái y làm

sư phụ. Ngờ đâu để lụy cho y biến thành kẻ phế nhân ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
5