Ring ring
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
20:57 26/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Tiểu Lý Phi Đao - Huyết Tâm Lệnh

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 10515
Tác giả: Cổ long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 38
.
Nhưng không một ai thấy con dao từ tay Lý Tầm Hoan bay đến yết hầu hắn từ bao giờ.
Gia Cát Lôi đang dãy vụt ngẩng đầu lên nói như rống:
- Thì ra...
thì ra là ngươi.
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Chỉ tiếc khi nhận ra ta quá trể, phải nhận được sớm hơn, chắc ngươi không dại gì làm cái trò hạ tiện đâm lén người như thế.
Gia Cát Lôi cố gắng ngóc mặt cao hơn nữa, nhưng lại ngã vật xuống im lìm.
Câu nói sau cùng của Lý Tầm Hoan với hắn, có lẽ hắn không còn nghe được.
Gã thiếu niên quay lại nhìn xác Gia Cát Lôi, mắt hắn thoáng lộ niềm kinh ngạc.
Có lẽ hắn không dè con người ấy lại muốn giết mình.
Nhưng chỉ nhìn lại một cái thật nhanh, hắn lại tiếp tục tiến đến chiếc bàn của Lý Tầm Hoan, từ đôi mắt hoang dại của hắn lóe lên nụ cười, và hắn hơi thấp giọng:
- Bây giờ thì rượu tôi mời các hạ.

Hồi thứ hai Phong trần kỵ sĩ Cỗ xe lìa khách điếm.
Trên xe chất những vò rượu đầy ăm ắp.
Lẽ tự nhiên là số rượu mua bằng món tiền năm mươi lạng của gã thiếu niên.
Hắn rót từng chén đầy và uống từng ngụm lớn.
Lý Tầm Hoan nhìn hắn bằng đôi mắt ưa thích và hắn cũng đang cao hứng.
Mặt đất đã đóng một lớp tuyết khá dầy.
Tuyết đã đóng cứng hơn mặt kiếng.
Gã đánh xe đã phải tra những bộ móng gắn chân đặc biệt vào chân ngựa và bánh xe cũng được quấn thêm sợi dây lòi tói sắt xung quanh.
Mặt băng tuyết tuy trơn nhưng cỗ xe lăn rất ổn.
Gã thiếu niên vụt buông chén rượu và ngó Lý Tầm Hoan:
- Tại sao các hạ muốn tôi lên xe này uống rượu?
Lý Tầm Hoan cười:
- Bởi vì khách điếm không phải là chỗ có thể ở lâu.
Gã thiếu niên hỏi:
- Tai sao thế?
Lý Tầm Hoan nói:
- Sau khi giết người, bất cứ ai cũng dễ bị phiền hà.
Tôi không sợ giết người nhưng bình sinh ghét việc gì phiền phức lắm.
Lặng thinh một lúc, gã thiếu niên lại thò chén vào hũ rượu múc một chén đầy, ngước cổ tu thẳng một hơi.
Lý Tầm Hoan nhìn hắn mỉm cười, một thái độ tán thưởng của người uống rượu.
Lặng thinh một lúc nữa, gã thiếu niên lại thở ra:
- Giết người, đúng ra là một chuyện chẳng phải sung sướng gì, nhưng có một số người thiệt cần phải giết.
Tôi không giết người không được.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Túc hạ có thật vì năm mươi lượng nên mới giết Bạch Xà không?
Gã thiếu niên đáp:
- Không có năm mươi lượng tôi cũng phải giết hắn.
Nhưng giết hắn mà có năm mươi lượng thì lại càng hay.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Nhưng làm sao chỉ cần năm mươi lượng thôi?
Gã thiếu niên nói:
- Bởi gì hắn chỉ đáng giá năm mươi lượng!
Lý Tầm Hoan cười:
- Trong giang hồ còn lắm người đáng giết, và có nhiều kẻ có lẽ giá trị hơn năm mươi lượng, vì thế mà sau này có lẽ túc hạ sẽ trở thành đại phú ông và có lẽ tôi sẽ lại có rượu uống thường thường.
Gã thiếu niên nói:
- Chỉ tiếc vì tôi bây giờ quá nghèo, nếu không thì tôi cũng sẽ trao các hạ năm mươi lượng.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Vì sao?
Gã thiếu niên nói:
- Mạng của Gia Cát Lôi.
Lý Tầm Hoan cười:
- Mạng của hắn không đáng một xu.
Và Lý Tầm Hoan lại hỏi:
- Túc hạ có biết vì sao Gia Cát Lôi muốn giết túc hạ không?
Gã thiếu niên lắc đầu:
- Hành động của gã thật là khó hiểu.
Lý Tầm Hoan nói:
- Bích Huyết Song Xà tuy không giết hắn, nhưng chuyện xảy ra đã làm cho hắn mất chỗ đứng trong giang hồ.
Trong khi đó túc hạ lại giết Bạch Xà thì hắn chỉ còn cách giết túc hạ mới mong được phục hồi danh dự.
Chỉ có cách đó sau này hắn mới tự quảng cáo thành tích của hắn, mới có thể bảo với thiên hạ rằng hành động khuất phục trước Bạch Xà chỉ vì “tiểu bất nhẫn tất loại đa mưu,” bằng chứng không kém sút là hắn đã giết được kẻ đã giết được Bạch Xà.
Giang hồ thâm tâm hiểm ác lắm, có lẽ túc hạ không tưởng tượng được.
Gã thiếu niên gật đầu:
- Có lúc lòng người thâm độc hơn thú dữ.
Ác thú chỉ vì lẽ sinh tồn mà giết người, hành động của chúng nặng về tự vệ, con người giết người chỉ vì thủ lợi, có khi không vì một lý do cần thiết chính đáng cũng cứ giết.
Cho nên theo chỗ tôi biết thì người giết người có lẽ nhiều hơn thú dữ giết người.
Lý Tầm Hoan nhìn gã thiếu niên một cái thật dài:
- Vì thế mà các hạ chỉ bằng lòng kết bạn với thú dữ phải không?
Lặng thinh một lát, gã thiếu niên nói:
- Chỉ tiếc là chúng không biết uống rượu.
Đây là lần thứ nhất mà Lý Tầm Hoan thấy gã thiếu niên cười.
Cười một cách hết sức thành thật.
Sắc diện của gã do đó mà cũng đổi thay.
Gương mặt của gã là một gương mặt lạnh lùng cô độc, gương mặt mà vừa thấy Lý Tầm Hoan đã liên tưởng đến một con chó sói tách rời một mình đi giữa vùng tuyết lạnh.
Nhưng bây giờ, khi vành môi của gã điểm một nụ cười chân thật, thì gương mặt lạnh lùng của gã vụt trở nên nho nhã, thân thiết, khả ái phi thường.
Lý Tầm Hoan chưa thấy một nụ cười nào đa cảm đến như thế.
Gã thiếu niên cũng nhìn sững Lý Tầm Hoan.
Gã hỏi thật chậm:
- Các hạ có phải là một con người rất có danh?
Lý Tầm Hoan cười:
- Có danh không phải là một chuyện tốt.
Gã thiếu niên nói:
- Nhưng tôi hi vọng trở thành một kẻ nổi danh.
Tôi hi vọng trở thành một kẻ rất có danh trong thiên hạ.
Lúc hắn nói câu này, vẻ mặt của hắn hết sức thật thà, thật thà y như một đứa trẻ nói đến một điều khao khát.
Lý Tầm Hoan cười:
- Một con người, dù ngoài mặt trang bị bằng một gia tượng nào, trong thâm tâm cũng đều muốn được thành danh, cho đến những kẻ ngoài miệng luôn luôn tỏ ra vì một mục đích cao cả nào đó chứ chẳng cầu danh lợi cho mình.
Túc hạ hơn người là nói một câu thành thật.
Gã thiếu niên lắc đầu:
- Không, tôi khác hơn sự cầu danh trong thiên hạ, vì tôi không thể không thành danh được, nếu không thành danh, tôi chỉ có con đường chết mà thôi.
Lý Tầm Hoan hơi sửng sốt:
- Tại sao vậy?
Gã thiếu niên không trả lời, ánh mắt gã lộ một vẻ bi thương vô hạn.
Lý Tầm Hoan chợt phát giác điều mới lạ.
Gã thiếu niên này có lúc thật là ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng có lúc lại y như sau bộ mặt đó đầy rẫy bất hạnh và bi thương.
Lý Tầm Hoan dịu giọng:
- Túc hạ muốn thành danh thì điều trước hết là có lẽ phải cho mọi người biết hết danh tánh của mình.
Trầm ngâm một lúc khá lâu, gã thiếu niên kia mới nói chầm chậm:
- Những người quen biết tôi đều gọi tôi là Tiểu Phi.
Lý Tầm Hoan cười:
- Tiểu Phi?
Tiểu là tên họ à?
Tôi rất ít nghe họ đó.
Gã thiếu niên lắc đầu:
- Tôi không có họ.
Ánh mắt khi hắn nói đến câu ấy vụt hừng hực như ngọn lửa và Lý Tầm Hoan thấy rằng ngọn lửa ấy không gì có thể dập tắt được do đó mà lòng nghĩ bất nhẫn không nỡ hỏi thêm.
Nhưng gã thiếu niên Tiểu Phi vụt nói tiếp:
- Chờ cho đến khi tôi thành danh, tôi sẽ công bố danh tánh, còn bây giờ...
Lý Tầm Hoan nói thật dịu:
- Bây giờ cứ gọi là Tiểu Phi.
Tiểu Phi nói:
- Rất hay, bây giờ các hạ cứ gọi tôi là Tiểu Phi.
Sự thật cho dù gọi tôi tên gì, cũng chẳng có gì đáng nói.
Lý Tầm Hoan cười:
- Tiểu Phi, tôi xin kính túc hạ một chén.
Vừa mới cạn hớp đầu, Lý Tầm Hoan đã gieo mình xuống ho sặc sụa, thế nhưng hắn vẫn điềm nhiên ngẩng mặt lên cạn nốt nửa chén còn thừa.
Tiểu Phi nhìn Lý Tầm Hoan bằng đôi mắt hết sức kinh ngạc, hắn không dè một nhân vật hành hiệp giang hồ lại có thể chất suy nhược như thế này.
Hắn chỉ nhìn nhưng không nói gì cả, chỉ nhìn qua rồi ngửa cổ uống cạn chén rượu của mình.
Lý Tầm Hoan chợt ngó Tiểu Phi và cười:
- Túc hạ có biết tại sao tôi thích một người bạn như túc hạ không?
Rồi không cần đợi Tiểu Phi đáp, Lý Tầm Hoan cười nói tiếp:
- Bở là túc hạ là người duy nhất trong số các bằng hữu khi thấy tôi ho mà không hề khuyên tôi bỏ rượu.
Tiểu Phi hỏi:
- Ho có phải là việc không nên uống rượu chăng?
Lý Tầm Hoan cười:
- Đụng đến cũng không nên chứ đừng nói là uống.
Tiểu Phi cau mặt:
- Thế sao các hạ lại uống?
Phải chăng các hạ có nhiều tâm sự?
Tia mắt của Lý Tầm Hoan chợt nhuốm màu ảm đạm và liếc nhanh vào mặt Tiểu Phi:
- Tôi có hỏi đến những điều túc hạ không muốn nói không?
Tôi có hỏi cha mẹ túc hạ là ai không?
Tôi có hỏi túc hạ thụ nghiệp võ công của ai không?
Tôi có hỏi túc hạ từ đâu đến đây và sẽ đi đâu không?
Tiểu Phi lắc đầu:
- Không, không có.
Lý Tầm Hoan lại hỏi:
- Thế thì tại sao túc hạ lại hỏi tôi?
Lặng thinh ngồi ngó Lý Tầm Hoan khá lâu, rồi Tiểu Phi vụt cười:
- Phải rồi, tôi không hỏi các hạ.
Lý Tầm Hoan cũng cười, hình như hắn muốn kính Tiểu Phi một chén rượu nữa, nhưng vừa thò chén múc rượu lên thì lại gập mình xuống ho sặc sụa, ho không kịp thở.
Tiểu Phi lật đật mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng ngay lúc ấy thì cỗ xe đột nhiên dừng lại.
Lý Tầm Hoan dòm ra hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Gã đánh xe trả lời:
- Có người cản đường?
Lý Tầm Hoan hơi cau mày:
- Người nào thế?
Gã đánh xe cười nho nhỏ:
- Người tuyết.
Hai người dòm ra thấy giữa đường có một hình tuyết khá lớn, lớn hơn người thật, trên mặt có nhét hai cục than làm hai con mắt.
Hai người bước xuống đứng dựa thành xe nhìn người tuyết.
Tiểu Phi nhìn bằng cặp mắt lạnh lùng, y như chưa từng thấy người tuyết như thế bao giờ.
Lý Tầm Hoan nhìn hắn mỉm cười:
- Chưa thấy hình tuyết bao giờ hả?
Đấy là một lối chơi thông thường của những đứa trẻ vị thành niên ở miền bắc.
Nói là những đứa trẻ là tại vì trò chơi này đúng là riêng của chúng, nhưng sự thật thì đôi khi muốn giết thời giờ, người lớn cũng chơi.
Tiểu Phi lắc đầu:
- Tôi chỉ thấy tuyết là thứ đáng ghét, chẳng những nó làm cho người lạnh cóng mà còn làm cho cây cỏ tiêu điều, muôn thú phải tránh xa, nó làm cho người đói rét, nó làm cho cảnh vật đơn sơ tịch mịch.
Hắn vừa nói vừa nắm một nắm tuyết bóp lại tròn và ném vút ra xa.
Cục tuyết tan ra biến mất trong sa mù, hắn nhìn ra xa lẩm bẩm:
- Đối với hạng người ăn no mặc ấm, có lẽ họ cho tuyết là cảnh đẹp, có lẽ họ thích thú, nhưng với tôi...
Hắn vụt nhìn Lý Tầm Hoan bằng tia mắt khác thường và nói tiếp:
- Các hạ có biết không?
Tôi là một kẻ lớn lên giữa miền hoang dã, cho nên mưa gió, tuyết sương đều là kẻ thù địch của tôi, một kẻ địch mạnh mà khó lòng diệt được.
Lý Tầm Hoan thoáng hơi buồn buồn, hắn cũng nắm một nắm tuyết và nói:
- Tôi thì không ghét tuyết lắm, cái làm cho tôi ghét nhất là có kẻ đón đường.
Hắn vừa nói vừa ném cục tuyết vào mặt người tuyết.
Người tuyết không ngã xuống mà những lớp tuyết lại rớt rải tứ tung.
Tiểu Phi thoát nhìn ngơ ngác.
Bên trong lớp tuyết lại là người thật - một người đã chết.
Tiểu Phi buộc miệng kêu lên:
- Hắc Xà!
Rõ ràng bộ mặt đen thui chỉ liếc qua cũng dễ dàng nhận được.
Nhưng tại sao hắn lại chết ở đây?
Kẻ giết hắn tại sao lại đắp tuyết ra ngoài và đặt chắn ngang đường?
Gã đánh xe bước lại khom mình xuống xác Hắc Xà và tìm xem thương tích ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
5