Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
01:58 19/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...
Tải clip sex về cho điện thoại

Đệ Nhất Nông Trại Game Đột Kích Mobile
Tải ngay game đột kích miễn phí về cho điện thoại có chế độ bắn quái cực chất

Tiểu Lý Phi Đao - Huyết Tâm Lệnh

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 10492
Tác giả: Cổ long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 38
.
Hắn vừa nói đến đây thì lão chủ quán đã bưng lại một bầu rượu, lão khúm núm tươi cười:
- Rượu vừa hâm nóng, xin thỉnh thám hoa đại nhân dùng một chén cho ấm.
Lý Tầm Hoan cười buồn:
- Nếu ông muốn về sau ta thường chiếu cố quán này, thì hãy bỏ dùm lối xưng hô ấy đi, nghe đến bốn tiếng đó là tôi nuốt rượu không trôi.
Cái chén hãy còn nằm trong tay, Lý Tầm Hoan rót ra một chén đầy, hương rượu xông lên phưng phức.
Lý Tầm Hoan cười:
- Rượu ngon lắm!
Ngửa cổ uống cạn, họ Lý lại ngập mình xuống ho sằng sặc.
Lão chủ quán thở dài, lão kéo một chiếc ghế lại, vịn Lý Tầm Hoan ngồi xuống:
- Ho mãi có thể làm tổn thương thân thế lắm, đại nhân nên cẩn thận...
cẩn thận...
Và lão chợt mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng rượu này chuyên trị về ho, đại nhân uống vô có lẽ sẽ không còn ho nữa.
Lý Tầm Hoan cười:
- Nếu rượu trị ho thì quả là thập toàn thập mỹ.
Vậy ông cũng nên uống một chén.
Lão chủ quán lắc đâu:
- Không, không...
tôi không uống.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Sao vậy?
Kẻ bán bánh tiêu luôn luôn thích ăn bánh bò chứ không thích ăn bánh tiêu, chẳng lẽ kẻ bán rượu cũng chỉ thích uống nước chứ không uống rượu.
Lão chủ quán nói:
- Không, bình thường lão phu cũng uống một đôi chén, nhưng...
nhưng rượu trong bầu này không thể uống được!
Nói xong câu ấy, vẻ mặt lừ dừ của lão chủ quán vụt như sáng rực lên.
Không để ý nên không thấy, Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Tại sao vậy?
Lão chủ quán nhìn Lý Tầm Hoan bằng cặp mắt sắc như dao:
- Bởi vì uống xong chén rượu này, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi, thì chất độc sẽ phát tác, thất khiếu sẽ ra máu mà chết.
Chóp lưỡi của Lý Tầm Hoan hơi le ra và đôi mắt trố lên trong dáng cách cực kỳ sửng sốt.
Hồng Hán Dân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói:
- A...
không dè lão trượng lại giúp tôi, sau này nhất định tại hạ sẽ ân cần kính tạ.
Lão chủ quán cười nhạt:
- Khỏi, ngươi khỏi phải kính tạ.
Hồng Hán Dân biến sắc nhưng vẫn cố cười mơn:
- Tiền bối không muốn tạ ơn, hay là...
Miệng hắn nói nhưng tay đã vung ra, ngọn Luyện Tử thương bắn thẳng như một con rắn.
Lão chủ quán gầm lên một tiếng, thân hình khúm núm của lão vụt đứng thẳng lên, tay trái quật ngang ngọn thương dính cứng.
Lão trừng trừng đôi mắt:
- Bằng vào lũ chó như ngươi mà dám hỗn láo với ta à?
Cái con người mềm mỏng êm phận mà ai chửi cũng cúi đầu vâng dạ của lão chủ quán, chỉ trong chớp mắt chợt như biến thành một con người khác, cả da mặt của lão cùng vụt đỏ rần bóng loáng.
Nhìn qua dáng sắc, y như nhớ lại một người, Hồng Hán Dân vụt run cầm cập:
- Xin tiền bối tha mạng cho...
tiểu nhân không dè tiền bối là...
Hắn chưa nói dứt lời thì tay phải của lão chủ quán đã tung ra, chỉ nghe “hự” một tiếng, chiếc Luyện Tử thương đứt tiện làm đôi, thân hình Hồng Hán Dân văng bắn vô tường rớt đúng vào cái chảo to trên bếp.
Máu từ vách tường nhầy nhầy nhiễu rũ xuống.
Chỉ một quyền thôi, lão chủ quán đã biểu lộ thần lực kinh người.
Nhìn xác Hồng Hán Dân, Lý Tầm Hoan khẽ lắc đầu:
- Ta nói trước rồi mà ngươi không chịu nghe, có Kim Ty giáp là chết sớm.
Lão chủ quán già nắm phân nửa cây thương còn lại trong tay, lão nhìn xác Hồng Hán Dân, những đường nhăn trên mặt lão lay động.
Lão thì thầm:
- Hai mươi năm trước...
đã hai mươi năm rồi.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Đã hai mươi năm rồi tôn giá không có giết người, phải không?
Lão chủ quán cũng háy mắt:
- Nhưng ta không quên phương cách giết người, kể có dáng không?
Lão quán lại cười khẩy:
- Hai mươi năm trước, ta không cần chuyện gì cả mà cũng cứ giết người như thế!
Lý Tầm Hoan nói:
- Nhưng bây giờ thì đã quá hai mươi năm rồi.
Lánh mặt được suốt hai mươi năm kể cũng không phải chuyện dễ.
Bây giờ nếu vì một chuyện như thế mà làm cho lộ mặt thì quá uổng chăng!
Lão chủ quán cau mặt:
- Ngươi biết ta là ai à?
Lý Tầm Hoan cười:
- Tôn giá đừng quên.
Tử Diện Nhị Lang Tôn Đạt vốn là một nhân vật rạng danh biết bao nhiêu hồi hai mươi năm về trước, đã thông dâm cùng vợ của kẻ cầm đầu bảy mươi hai đường thủy bộ Giang Nam, dũng khí đó quả đã làm cho nhiều người bội phục.
Bị mạt sát đích danh, Tử Diện Nhị Lang Tôn Đạt quắc mắt ngầu ngầu:
- Trong giờ phút này ngươi còn dám vô lễ với ta à?
Lý Tầm Hoan vẫn điềm nhiên:
- Tôn giá đừng nghĩ rằng tôi chế nhạo tôn giá.
Một con người đàn ông đã dám vì yêu một người đàn bà mà mạo hiểm hy sinh tất cả, mặc cho thiên hạ cười chê.
Một người đàn ông như thế thật quá không hổ danh mặt người đàn ông, ta phải bội phục chứ đâu dám chế nhạo tuy nhiên bây giờ...
Họ Lý lắc đầu nói tiếp:
- Nhưng bây giờ thì ta thất vọng.
Bởi vì ta không ngờ Tử Diện Nhị Lang lại là một kẻ tiểu nhân co đầu rút cổ, chỉ chuyên việc hại người trong bóng tối, chứ không dám đương diện hơn thua!
Đôi mắt Tôn Đạt tròn xoe, lão giận lắm nhưng chưa kịp lựa lời, thình lình có tiếng cười vang lên:
- Đừng nói như vậy mà oan, đầu độc cũng là một môn học, hắn làm gì nên chuyện.
Giọng cười đã trong, tiếng nói lại càng trong hơn nữa, người đàn bà có tiếng nói giọng cười ấy nhất định phải đẹp lắm.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Đúng quá.
Tại hạ biết đây là thủ đoạn của Tường Vi phu nhân mà.
Lý Tầm Hoan có thể được chết dưới bàn tay của người đẹp, người đẹp đã làm xao động giang hồ hồi hai mươi năm trước, thì đó âu cũng là điềm phúc.
Tiếng cười đáp lại:
- Quả là cái miệng lanh lợi, nếu hai mươi năm về trước mà ta gặp ngươi thì chắc ta theo ngươi mất rồi.
Một lượt với câu nói là giọng cười, và tiếp theo là một người đàn bà ngúng nguẩy đi ra.
Hai mươi năm qua, nếu tính bằng một phần năm thế kỷ, thì người ấy chưa già theo năm tháng, dáng cách và đôi mắt hãy còn đượm nét phong tình nhưng...
vòng eo lưng năm cũ thì thời gian đã khỏa lấp mất rồi.
Còn người đẹp năm xưa nay đã trở thành thùng rượu, thứ thùng cây hai đầu nhỏ chính giữa no tròn.
Cái khoảng no tròn ấy có lẽ đựng được hàng trăm cân rượu.
Tia mắt của Lý Tầm Hoan thoáng hơi kinh ngạc.
Tường Vi phu nhân đó sao?
Thật khó mà tưởng tượng.
Người đẹp bị thời gian cướp mất hoa niên, đó là việc làm cho người dễ dàng thương tiếc, nhưng giá như bà ta biết mình không phải là người của hai mươi năm trước, đừng dùng tơ lụa thắt chặt chiếc thân phì nộn, đừng lấy phấn son để lấp những vết nhăn, thì có lẽ sẽ giữ mãi lòng thương cảm, và có lẽ sẽ khỏi làm cho thiên hạ buồn nôn.
Cái lẽ phải đó gần như định luật rất rõ ràng, nhưng lạ làm sao phần đông đàn bà trên đời, đối với cái lẽ phải ấy lại không hề biết, đúng hơn là họ tránh không muốn biết.
Tường Vi phu nhân một chiếc áo choàng màu hồng sậm, tóc búi trái đào dựng đứng thật cao, mùi nước hoa xông ướp tỏa ra ngạt mũi.
Bà ta ngó Lý Tầm Hoan và môi nở nụ cười duyên:
- Thật đúng là một vị thám hoa đậm nét phong lưu.
Đã hai mươi năm qua rồi, ta chưa gặp được một người đàn ông nào có được phong tư như thế, nhưng hai mươi trước...
Bà ta thở dài nói tiếp:
- Hai mươi năm trước nhà ta có thể nói là một đền đài rực rỡ, những thiếu niên anh hùng phong lưu, kiếm khách giang hồ, không một ai không quỳ dưới chân ta, chỉ cần ta ban cho khóe mắt, nụ cười là họ cảm thấy như được thành tiên, ta bảo cho chết, họ vui lòng mà chết.
Hất hất mặt về phía Tôn Đạt, giọng Tường Vi phu nhân càng hách dịch:
- Không tin ngươi hỏi hắn xem!
Tôn Đạt trầm trầm bộ mặt làm thinh.
Lý Tầm Hoan ngó Tường Vi phu nhân rồi lại nhìn Tôn Đạt và khẽ thở dài.
Bằng thái độ của hai người, có thể biết rằng họ đã sống với nhau hai mươi năm không thích thú.
Tường Vi phu nhân thở ra:
- Nhưng hai mươi năm nay thì ta khổ quá, y như một tên tù bị giam lỏng, không dám thấy mặt ai, ta thật hối hận không hiểu tại sao lại dại dột theo một gã đàn ông vô dụng.
Như không dằn đựoc, Tôn Đạt nói lầm thầm:
- Hứ, ai lại không hối hận.
Ai là người vô dụng?
Tường Vi phu nhân quắc mắt:
- Ngươi nói gì?
Nói lại thử xem?
Ta theo ngươi vào chỗ khỉ ho cò gáy này y như một đóa hoa hồng bị bỏ xuống sình lầy, một đóa hoa hồng làm ngươi thỏa mãn ngươi còn hối hận gì nữa?
Nói đi, nói nghe đi!
Tôn Đạt ngậm câm.
Tường Vi phu nhân quay lại Lý Tầm Hoan:
- Thám hoa, các hạ nghĩ xem, cái công người đàn ông của hắn thật là vô lương tâm, biết như thế bày thì...
thì hồi đó ta chết phứt cho rồi.
Bà tay đưa tay lên dụi mắt lia lịa, nhưng mắt lại cứ ráo hoánh.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Cũng may phu nhân không chết, nếu không tại hạ sẽ hối tiếc trọn đời!
Tường Vi phu nhân lại cười duyên:
- Thật đấy à?
Các hạ quả thật có nghĩ đến tôi à?
Lý Tầm Hoan cười:
- Thật chứ, trên đời này làm sao có thể tìm được một người đẹp...
ú nủ như phu nhân nữa.
Tường Vi phu nhân xạm mặt, tay thoáng hơi run.
Tôn Đạt không nín được, sực cười.
Lý Tầm Hoan điềm nhiên nói tiếp:
- Thật ra thì phu nhân có được bộ Kim Ty giáp thì cũng chẳng có chỗ dùng.
Bởi vì nếu phu nhân có lóc bớt đi phân nửa thịt chắc mặc nó cũng không vừa.
Tường Vi phu nhân trợn mắt muốn lòi con ngươi ra.
- Ta không làm...
làm cho ngươi chết thì ta không sống được.
Bà ta với tay rút cây trâm cài tóc và bước tới nghiến răng chực đâm vào mắt Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan vẫn ngồi tự nhiên không động đậy.
Tôn Đạt cau mày:
- Đã được Kim Ty giáp thì đi lo chuyện khác, làm dữ với hắn ích gì!
Tường Vi phu nhân thét lên:
- Chuyện của bà ngươi đừng có xía vào!
Vừa nói, Tường Vi phu nhân vừa xốc tới chĩa thẳng mũi trâm.
Bựt!
Tôn Đạt lao mình tới, chân phải đá tung lên.
Mái nhà bếp hơi thấp, chiếc thân cả mấy trăm cân của Tường Vi phu nhân bị cái đá quá mạnh bắn lên thủng một khoảng ngói khá lớn và đến khi rơi xuống bà ta chỉ còn “hự” được mỗi triếng rồi im luôn không nhúc nhích.
Lý Tầm Hoan hơi kinh ngạc:
- Tôn giá muốn cứu tôi nên giết bà ấy à?
Tôn Đạt nhìn đống thịt của Tường Vi phu nhân và nghiến răng căm giận:
- Hai mươi năm nay ta bị con quỉ cái này làm tổn hao quá nhiều sức lực nếu không giết nó thì chỉ chừng nửa năm nữa nó sẽ làm ta chết.
Lý Tầm Hoan nói:
- Nhưng đó là do tôn giá tình nguyện như thế mà!
Tôi giá đừng quên hai mươi năm trước...
Tôn Đạt nhướng mắt:
- Ngươi cho rằng ta dẫn dụ nó à?
Ngươi tưởng ta tư hôn với nó à?
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Chứ không phải như thế sao?
Tôn Đạt thở ra:
- Lúc gặp nó, ta đâu có biết nó là vợ Dương Đại Tử, vì thế cho nên...
Lão hừ hừ hai ba tiếng rồi nói tiếp:
- Nó gặp ta là đeo dính riết, mãi cho đến khi Dương Đại Tử kéo hơn hai mươi cao thủ đến bao vây, ta buộc lòng phải tìm cách thoát.
Lý Tầm Hoan nói:
- Nhưng ít nhất bà ta cũng yêu thương tôn giá nếu không thì ai lại làm như thế?
Tôn Đạt hừ một tiếng thật lớn:
- Ngươi tưởng nó yêu ta à?
Chuyện đó không bao giờ có.
Nhưng mãi sau này ta mới biết.
Trong lúc Dương Đại Tử đi xa, ở nhà con quỉ cái này lén lút với một gã con trai khác, ăn ở với nhau có con, nó sợ Dương Đại Tử về đổ bể, cho nên mới gom góp tiền bạc theo thằng đó, rồi lại bị thằng đó cướp hết tiền bạc trở mặt bỏ đi.
Vì thế khi gặp ta con quỉ cái này mới rắp tâm đeo đẳng ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
1