The Soda Pop
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
11:56 19/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Tiểu Lý Phi Đao - Huyết Tâm Lệnh

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 10493
Tác giả: Cổ long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 38
.
Lý Tầm Hoan vụt hỏi Tiểu Phi:
- Có biết ai giết Hắc Xà không?
Tiểu Phi lắc đầu:
- Khó hiểu quá!
Lý Tầm Hoan cười:
- Cái túi vải mà chúng buộc Gia Cát Lôi phải trao ra ấy!
Tiểu Phi cau mày:
- Cái túi đó giết hắn?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Cái túi ấy Gia Cát Lôi lấy ra để trên bàn, đến khi Hắc Xà chạy rồi thì không thấy túi ấy đâu.
Tôi nghĩ rằng Hắc Xà đã lén lấy khi không ai chú ý.
Nhưng hắn không biết cái túi ấy đã gây ra đại họa.
Kẻ giết hắn, có lẽ cũng chỉ vì cái túi ấy.
Lý Tầm Hoan cầm con dao khắc cây so sẽ trên tay và nói nho nhỏ trong dáng sắc trầm ngâm:
- Không hiểu cái túi ấy đựng vật gì mà làm lắm kẻ chú ý như thế?
Đáng lý lúc ấy mình nên mở ra xem.
Tiểu Phi cau mày thật sâu và vụt nói:
- Kẻ giết hắn đã cướp cái túi ấy, thế thì tại sao khi được vật rồi lại còn dùng xác hắn để cản đường?
Lý Tầm Hoan thoáng hơi kinh ngạc.
Hắn phát giác gã thiếu niên này xem qua như có vẻ không sâu sắc, thế nhưng qua nhận xét này chứng tỏ gã cũng tinh tế lắm.
Phản ứng khi đụng chuyện cũng không kém những kẻ lịch lãm giang hồ.
Tiểu Phi lại nói tiếp:
- Phải chăng kẻ này đã đoán rất đúng rằng con đường này chỉ có xe của các hạ đi qua trước hơn ai hết?
Và phải chăng đây là dụng ý cản đường cỗ xe này?
Lý Tầm Hoan không trả lời mà lại hỏi gã đánh xe:
- Có tìm ra thương thế của hắn chưa?
Gã đánh xe chưa kịp đáp thì Lý Tầm Hoan lại nói luôn:
- Thôi khỏi cần tìm nữa.
Tiểu Phi cũng gật đầu:
- Họ đã tới rồi, còn tìm chi cho mất công.
Thính giác của Lý Tầm Hoan có thể gọi là quán tuyệt trong thiên hạ, và ngay bây giờ hắn càng ngạc nhiên về gã thiếu niên hơn nữa, vì không ngờ thính giác của gã cũng quá tinh anh.
Y như là bẩm sinh đã có một bản năng tự nhiên như dã thú, Tiểu Phi có một cảm giác cực kỳ bén nhậy, một cảm giác mà những người thường không có được.
Lý Tầm Hoan nhìn hắn mỉm cười và quay ra quát lớn:
- Những người bạn đến đây sao không thể ra mặt ngay để dùng vài chén rượu ấm?
Bên ven rừng tuyết phủ đầu cây chợt nghe tiếng động, bước chân người theo tuyết rớt rõ lên:
- Mười năm không gặp, không ngờ Lý thám hoa tinh lực vẫn còn chưa già.
Một lão già cụt một cánh tay, mặt vàng như sáp tiếp liền theo câu nói bước ra, cùng đi với lão lại có một lão già nữa ốm tong teo như que củi.
Tiểu Phi thoáng hơi chớp mắt khi nhận ra bước chân của lão ốm trên mặt tuyết đất không lưu lại một dấu vết gì, chứng tỏ khinh công của lão đáng cho người chú ý.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Tại hạ mới qua biên giới chưa đầy nửa tháng không dè Tra tổng tiêu đầu và Thần Hành Vô Ảnh lại biết và đến đây.
Lão già ốm tong cười hô hố:
- Lý thám hoa quả là danh bất hư truyền, chỉ thoáng một lần hồi mười ba năm về trước mà Lý thám hoa vẫn còn nhớ được cái thằng già vô dụng Ngu Nhị này sao?
Tiểu Phi liếc xuống chân lão già ốm, cái lão mà Lý Tầm Hoan gọi là Thần Hành Vô Ảnh và chính lão đã xưng tên là Ngu Nhị ấy, chợt thấy lão què hết một chân, lão di động thân hình bằng một bước đi khập khễnh.
Có lẽ vì một chân bị què từ thủa nhỏ, nên hắn mới luyện khinh công hơn người để bù vào chỗ khuyết tật của mình.
Tiểu Phi khẽ gật dầu, có lẽ hắn khâm phục về sự điêu luyện khinh công của lão Thần Hành Vô Ảnh.
Lý Tầm Hoan lại mỉm cười:
- Cùng đi với mấy nhị vị còn có mấy người bạn nữa, sao lại không mời ra một lượt?
Câu nói thẳng băng của Lý Tầm Hoan làm cho ven rừng lại thêm một lần khua động và bốn người nữa lao ra.
Vừa thoáng thấy, Lý Tầm Hoan hơi đổi sắc.
Bốn người đến sau tuổi tác không phải là nhỏ nhưng cách ăn mặc thì như đứa bé lên mười.
Đặc biệt là bốn người ăn mặc bốn áo sặc sỡ áo khác nhau và đều thêu kết hoa tua sặc sỡ.
Cả bốn người mặt mày không dấu được vẻ đanh ác, nhưng lại cố làm bộ nhăn mày chu miệng y như những đứa trẻ ngây thơ, trông quả thật là chướng mắt vô cùng.
Một điều lố lăng khác là cổ tay cổ chân họ đầu có đeo nhiều chiếc vòng bằng bạc, mỗi cử động của họ, những vòng ấy chạm vào nhau khua lên nghe cũng khá vui tai.
Gã đánh xe vừa thấy bốn tên này, da mặt vùng xám lại và nói thật khẽ:
- Tên Hắc Xà không phải bị người giết mà là bọ bò cạp và rít cắn.
Lý Tầm Hoan trầm giọng:
- À...
thì ra chư vị là Ngũ Độc Đồng Tử môn hạ Cực Lạc động ở Miêu Cương.
Một trong bốn tên, gã Hoàng Y đồng tử ngửa mặt cười ha hả:
- Bọn ta đã cực khổ lắm mới đắp được một hình tuyết đẹp, nhà ngươi lại phá cho bể đi thì phải bắt đền.
Vừa chấm dứt câu nói, gã Hoàng Y đồng tử đã xồng xộc lao thẳng tới.
Tiếng khua động của những vòng bạc trong cổ tay cổ chân của gã khua lên nhức óc đinh tai.
Lý Tầm Hoan yên lặng mỉm cười.
Nhưng nhanh hơn một bước, Thần Hành Vô Ảnh Ngu Nhị đã lao theo kéo gã đồng tử áo vàng trở lại.
Vị tổng tiêu đầu Kim Sư tiêu cục là Kim Sư Tra Mãnh vội cười lớn như khỏa lấp:
- Cái gia tài thiên vạn của Lý thám hoa cho dù người vàng đi nữa cũng thừa sức đền bù chứ đừng nói chi người tuyết.
Xin bốn vị để cho Tra mỗ giới thiệu đã.
Gã hồng y đồng tử cười hi hí:
- Biết rồi, biết rồi...
ta biết hắn là Lý Tầm Hoan mà.
Hắc Y đồng tử tiếp theo:
- Ta còn biết hắn rất hay về cái thú giải trí nữa, xưng danh là “Tầm Hoan” lắm.
Lục Y đồng tử nói:
- Học vấn còn cao nữa chứ, không cao thì làm sao đậu được chức thám hoa của triều đình?
Nghe đâu từ đời ông đến đời cha cũng đều chiếm bảng thám hoa đấy.
Hồng Y đồng tử cười lớn:
- Chỉ tiếc vì Lý thám hoa không thích làm quan mà chỉ thích làm cường đạo.
Bọn Đồng Tử này cố nói cho thật nhiều, tên này nói một câu, tên nọ chêm một câu, hình như chúng muốn tỏ ra rằng quá biết về con người của Lý Tầm Hoan.
nhưng nếu tinh ý thì sẽ nhận thấy rằng bọn chúng chỉ nói được một vài khía cạnh nhỏ nhặt, chứ căn bản vẫn không nói được gì về lai lịch.
Tiểu Phi khẽ liếc Lý Tầm Hoan.
Vẻ mặt họ Lý vẫn tươi cười không tỏ gì giận dữ, nhưng trong khóe mắt ánh cười ấy, Tiểu Phi cảm thấy có một sự buồn bã vô cùng.
Hình như chuyện cũ của đời mình làm cho Lý Tầm Hoan đau khổ.
Thần Hành Vô Ảnh Ngu Nhị trầm trầm sắc mặt:
- Các vị biết về Lý thám hoa cũng khá nhiều nhưng đã có nghe nói đến Thần Đao của họ Lý chưa?
Quán tuyệt thiên hạ đấy nhé, một đao vung ra không bao giờ sai chạy đấy nghe!
Hoàng Y đồng tử cười hô hố:
- Một đao vung ra không hề sai chạy...
ha ha, té ra vì sợ ta phải chết vì ngọn đao ấy nên ông mới kéo ta lại đấy à?
Sợ ta chết rồi về khó nói chuyện với sư phụ ta, nên ông ngăn chặn đấy ư?
Lý Tầm Hoan cười chúm chím:
- Nhưng các vị hãy yên lòng, một đao của tại hạ thì quả có như thế, nhưng đao thứ hai chưa chắc đã hay?
Huống chi một đao làm sao có thể chết sáu người!
Và bỗng nhiên họ Lý trầm mặt ngó Kim Sư Tra Mãnh:
- Vì lẽ đó cho nên nếu các vị muốn báo thù cho Gia Cát Lôi thì xin cứ ra tay đừng ngại.
Kim Sư Tra Mãnh cất giọng cười khô khốc:
- Gia Cát Lôi quả là đáng chết, thì có đâu lại phiền trách thám hoa?
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Đã không phải báo thù cho Gia Cát Lôi, vậy chẳng lẽ chư vị tìm tại hạ để uống cho vui sao?
Tra Mãnh trầm ngâm, y như chưa biết phải nói ra sao, thì Ngu Nhị nói:
- Anh em chúng tôi chỉ muốn Lý thám hoa vui lòng trao chiếc túi ấy lại mà thôi.
Lý Tầm Hoan cau mày:
- Chiếc túi?
Tra Mãnh gật đầu:
- Phải, chiếc túi ấy là do người giao cho Kim Sư tiêu cục nếu lỡ ra bị mất, thì thanh danh mấy mươi năm qua của tiêc cục chúng tôi cũng bị mất theo luôn.
Đưa mắt về phía Hắc Xà, Lý Tầm Hoan hỏi:
- Chiếc túi ấy không có trong mình hắn sao?
Tra Mãnh cười lớn:
- Lý huynh đùa chi thế?
Có mặt Lý huynh nơi đó thì Hắc Xà làm sao lấy được?
Lý Tầm Hoan cau mày nói lầm thầm:
- Bình sinh ta rất sợ chuyện phiền phức, thế mà chuyện phiền phức lại cứ đeo đẳng theo ta...
Không nghe rõ, Tra Mãnh nói tiếp:
- Chỉ cần Lý huynh trao chiếc túi ấy lại, chúng tôi lập tức đi liền và chúng tôi còn phải cảm tạ Lý huynh nữa.
Nhồi con dao nhỏ trong tay, Lý Tầm Hoan nói:
- Đúng, cái túi ấy hiện ở trong tay tôi, nhưng tôi chưa quyết định có nên trao lại cho các vị hay không, vậy các vị nên để cho tôi suy nghĩ lại đã.
Tra Mãnh hơi đổi sắc nhưng Ngu Nhị đã lướt tới hỏi:
- Nhưng không biết Lý thám hoa cần suy nghĩ bao lâu?
Lý Tầm Hoan nói:
- Một giờ thôi cũng đủ, sau một giờ chúng ta sẽ gặp lại nơi đây.
Không cần suy nghĩ, Ngu Nhị nói ngay:
- Được rồi, một lời làm chắc.
Chúng ta đi thôi.
Gã Hoàng y đồng tử đưa tay cản lại:
- Nửa giờ thôi cũng đủ cao chạy xa bay, tại sao lại phải đến một giờ.
Ngu Nhị trầm giọng:
- Từ ngày ra mắt giang hồ và trước ngày lui về ẩn dật, Lý thám hoa dự hơn ba trăm trận chiến, chưa ai nói có chuyện đào thoát bao giờ.
Vừa nói lão Thần Hành Vô Ảnh khoát tay mạnh, cả bọn kéo đi một lượt.
Họ đến khá mau mà khi rút đi lại càng mau hơn nữa, chỉ nghe những vòng bạc khua lên là họ đã xa cách ngoài mười trượng.
Tiểu Phi cau mặt:
- Cái túi ấy không có trong mình các hạ mà!
Lý Tầm Hoan im lặng gật đầu.
Tiểu Phi lại hỏi:
- Đã không có thì sao lại nhận chịu?
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Dù nói không có, họ cũng không tin, sớm muộn gì rồi cũng phải đánh nhau, vì thế tôi đành phải nhận bừa để tránh việc cãi cọ đôi co với họ.
Tiểu Phi lại hỏi:
- Đã biết sớm muộn gì rồi cũng phải đánh nhau, thì còn phải hẹn làm gì?
Lý Tầm Hoan:
- Trong vòng một giờ, tôi cần phải tìm một người.
Tiểu Phi hỏi:
- Ai?
Lý Tầm Hoan nói:
- Kẻ cắp cái túi đó!
Tiểu Phi cau mặt:
- Làm sao biết kẻ ấy là ai?
Lý Tầm Hoan nói:
- Đêm hôm nơi khách điếm, có mặt ba người của Kim Sư tiêu cục, trừ Gia Cát Lôi và Triệu lão nhị đã chết, còn lại một, tôi cần tìm người ấy.
Trầm ngâm một lúc, Tiểu Phi hỏi:
- Có phải người mặc áo da màu tía thêu hoa, lưng buộc nhuyễn tiên và bên mép tai có một chòm lông đen ấy không?
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Chỉ nhin qua mà nhận được kỹ như thế quả là tài đấy nhé.
Tiểu Phi cũng cười:
- Bộ dạng hắn nhìn qua một lượt cũng đã đủ nhớ rồi.
Lý Tầm Hoan nói:
- Tôi muốn nói con người đó vì chỉ có hắn mới biết giá trị của cái túi ấy, hắn trốn dưới gầm bàn rồi thừa lúc không ai để ý lén đoạt lấy.
Có lẽ hắn có chủ ý đến cái túi ấy từ lâu rồi, đã có ý muốn đoạt từ lâu rồi nay mới có dịp.
Và chỉ muốn cho Tra Mãnh lạc hướng nên hắn mới đổ trút trách nhiệm ấy lên vai tôi.
Thấy Tiểu Phi làm thinh, Lý Tầm Hoan mỉm cười nói tiếp:
- Đây cũng không phải là lần thứ nhất mà tôi phải đưa cổ mang ách giữa đường.
Tiểu Phi nói:
- Và sở dĩ Tra Mãnh biết con đường của các hạ phải qua cũng chính do tên ấy mách?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Hắn chứ còn ai.
Tiểu Phi nói:
- Để tránh sự hoài nghi của Tra Mãnh có lẽ bây giờ hắn chưa dám trốn.
Lý Tầm Hoan mỉm cười gật đầu và nói:
- Chỉ cần trong vòng năm ba năm xông xáo chốn giang hồ, nhất định sẽ không còn ai qua túc hạ được và nếu còn có cơ hội gặp lại thì chúng ta vẫn là bằng hữu nhé.
Và để câu chuyện có vẻ tự nhiên, Lý Tầm Hoan cười lớn nói luôn:
- Bởi vì tôi thật không muốn có một cừu địch như túc hạ ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
1