XtGem Forum catalog
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
02:38 26/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp - Cát Bụi Giang Hồ

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 9051
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 22
.

Từ trước đến nay nàng chỉ biết đám cao thủ đến Cẩm Tú Sơn Trang đều công

nhận nàng đã đến một trình độ cao thủ nhất nhì trong thiên hạ, thế nhưng bây giờ thì

nàng đã biết rồi, sở dĩ họ bảo nàng như thế là vì nàng là cô con gái duy nhất của Đào

nhị gia, chủ nhân Cẩm Tú Sơn Trang, chỗ mà họ đang đến để cầu cạnh.

Và trừ những người điên, tất cả những ai cầu cạnh một người nào, không dại gì

mà không tìm cách làm vui lòng người ở đó. Nếu chẳng làm cho tất cả được vui lòng

thì ít nhất cũng đừng làm cho người nào nổi giận, nhất là người ấy lại là cô con gái

cưng yêu của vị chủ nhân.

Vị tiêu đầu sở dĩ “phải” ngã cả buổi “không dậy nổi” là cũng vì mục đích cốt làm

vui người chủ.

Sự khám phá đó làm cho Thư Hương như từ trên lầu cao rơi xuống, so với cái té

hồi nãy, còn nặng gấp trăm lần.

Lần đầu tiên trong đời, Thư Hương mới phát giác ra rằng nàng chẳng có một tí gì

gọi là thông minh, gọi là bản lãnh như trong sự tưởng tượng của nàng từ bấy lâu nay.

Thiếu một chút nữa là nàng đã vung tay tát ngược vào mặt mình, vì nhận thấy

mình ngu quá.

Vương đại nương vẫn cười cười:

- Nghĩ gì đó, muội ?

Thư Hương nghiến răng không nói.

Vương đại nương vẫn với giọng thản nhiên, thứ thản nhiên đáng sợ:

- Cô có biết không ? Bất cứ giờ nào, phút nào, ta cũng đều cưỡng hiếp cô được, cô

có sợ không ?

Thư Hương vùng co rút lại, co rút lại rồi bắt đầu run rẩy.

Run một cách trông thật thảm hại.

  Quần Xà Lỏn 68 Hồi 5

Cho đến bây giờ, tất cả những chuyện đã xảy ra, thật tình Thư Hương cũng chưa

ý thức hoàn toàn như thế nào là đáng sợ hay không. Nàng chưa nghĩ kịp.

Nàng cũng vẫn chưa biết nàng đang ở trong một tình cảnh nghiêm trọng đến mức

nào, vì quan niệm về sự việc xảy ra vẫn còn mơ hồ đối với sự hiểu biết của nàng ...

Nói không sợ không đúng, mà nói sợ thì cũng chưa biết sợ đến mức nào, đến

nghĩa thật của sự sợ sệt nàng cũng vẫn chưa nhận rõ.

Nhưng hai tiếng “cưỡng hiếp” mà Vương đại nương vừa nói, đã như một ngọn đèn

thật sáng rọi ngay vào hóc tối mịt mù của nàng, nó có tác dụng làm lòi cái khủng khiếp

ra trước mắt nàng, y như một trứng gà bóc vỏ.

“Cưỡng hiếp”, rõ ràng, thực tế.

Hai tiếng đó vào tai Thư Hương như một mũi dao bén rọc áo quần, sự khủng

khiếp không còn mơ hồ nữa mà lại còn quá rõ ràng.

Nàng co mình lại vừa run vừa ... nhìn xuống thân thể mình.

“Cưỡng hiếp”, chỉ mới nói thôi, nhưng Thư Hương đã cảm thấy như mình không

còn một mảnh vải nào dính trên người, cùng lúc, con người của nàng có nhiều biến

chứng, nổi gai ốc đầy mình, lạnh toát mồ hôi, và toàn thân nóng nghe hâm hấp !

Không còn chịu nổi nữa, nàng vụt kêu lên:

- Bảy trăm lượng bạc tôi sẽ hoàn lại cho, tôi trả thêm số đó, bằng hai cũng được.

Vương đại nương nhướng nhướng mắt:

- Cô có sao ?

Thư Hương nói:

- Bây giờ thì không có, nhưng thả tôi ra, trong hai ngày, tôi sẽ đem đến cho đủ số.

Vương đại nương mỉm cười và nhè nhẹ lắc đầu.

Không biết cái lắc đầu đó với ý nghĩa nào, không bằng lòng theo lời yêu cầu ?

Hay là nói cô bé quá ngây thơ ?

Thư Hương lại nói:

- Không tin tôi sao ? Tôi bảo đảm mà, bộ ... người không biết tôi con của ai ?

Bây giờ, cách xưng hô của Thư Hương quả khó khăn, gọi “bà” không còn được

nữa, gọi “ông” thì cũng kỳ kỳ, gọi người thì không dám, nàng vẫn còn được chút thông

minh, nàng chọn được, tuy nghe không được, nhưng cũng hơn nói trống không.

Vương đại nương chặn ngang:

- Ta không muốn biết, cũng không cần bạc của cô, càng không lo cô dẫn người

đến báo thù.

  Quần Xà Lỏn 69 Hồi 5

Thư Hương nói:

- Tôi không báo thù, nhất định không, người thả tôi, tôi cảm ơn suốt đời.

Vương đại nương lắc đầu:

- Ta không cần cô cảm kích, ta chỉ muốn ...

Vương đại nương ngừng ngang không nói hết.

Nhưng, không nói hết có khi còn đáng sợ hơn nói hết rất nhiều.

Thư Hương càng co rút lại như con cuốn chiếu:

- Người ... người ... cứ muốn cưỡng hiếp ...

Nàng lại nín ngang.

Cái tiếng làm cho nàng khủng khiếp, nàng thật không đủ can đảm nghe lần nữa,

thế mà nàng lại nói.

Đúng là nàng đã sợ thất thần.

Vương đại nương cười:

- Ta cũng ... không muốn cưỡng hiếp.

Thư Hương thoáng hơi mừng:

- Chứ ... chứ .. người ... người muốn gì ?

Vương đại nương nói:

- Ta chỉ muốn cô tình nguyện nghe theo ta, bằng lòng theo ý muốn của ta, và ta

biết nhất định rồi cô sẽ bằng lòng.

Thư Hương la lên:

- Không, tôi không bằng lòng ... chết cũng không bằng lòng.

Vương đại nương nói thật chậm rãi:

- Làm sao chết được, cô lầm rồi.

Vừa nói Vương đại nương vừa đi lại cái bàn nhỏ trong góc phòng.

Trên bàn có một cái chuông quả lắc.

Vương đại nương cầm cái chuông lắc hai ba cái, tiếng chuông nhỏ mà thanh.

Tiếng chuông vừa dứt là có hai người bước vào. Không, không thể nói đó là hai

con người, họ giống khỉ đột.

Vương đại nương ngó Thư Hương và mỉm cười:

- Cô thấy hai người này ra sao ? Họ cũng thuộc ... nhân vật “lớn” đó.

Hai con mắt của Thư Hương vụt đứng tròng.

Tay chân nàng cũng không còn run nữa.

  Quần Xà Lỏn 70 Hồi 5

Nàng gần như chết cứng ...

Tên đứng bên ngoài cửa không kể, chỉ cần thấy tên vừa vào là đủ làm cho bất cứ

người con gái nào cũng có thể đứng tim.

Thư Hương không tin đó là con người.

Mình mẩy hắn toàn lông, lông đen như lông heo, mặt hắn cũng có lông, hai mắt

hắn tròn như mắt mèo, tròng trắng của hắn hồng.

Nhưng điều kinh khiếp hơn hết là hắn không có một mảnh vải nào trên người cả.

Thư Hương nhắm mắt, nàng không dám ngó hắn đến hai lần.

Thật là đáng sợ, nàng nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh của hắn cứ rõ ràng. Hắn

như con khỉ đột, nhưng hắn cao lớn, hắn bước vào là trong phòng như tối lại, tay hắn

bằng bắp chân, ngón tay hắn như trái chuối, cái gì trong người hắn cũng đều to lớn, to

lớn đến khủng khiếp, nhất là hắn đang trần truồng như nhộng.

Vương đại nương vẫn nói chậm rãi:

- Bây giờ thì ta không thèm nữa, mất hứng rồi, ta để tên này cưỡng hiếp cô, ta

ngồi xem thích hơn.

Thư Hương vụt la lên.

Nàng phải dùng hết sức mới la lên được, nhưng vừa la lên một tiếng là nàng ngất

luôn ...

o0o

Một con người mà ngất cho kịp lúc kể cũng là một chuyện hay.

Nếu nói về một cái máy thì con người quả đúng là một cái máy tinh vi.

Khi con người ta kinh sợ đến cực điểm, cũng như cái máy hoạt động quá mức,

nếu không tự ngừng lại tất phải hư, con người mà cứ để tình trạng sợ hãi quá mức như

thế, hậu quả thật không thể làm sao tưởng tượng.

Cho nên chết giấc phải nhận là cái tự ngưng thật hay.

Nhưng bất cứ một cái hay nào cũng có một cái dở kèm theo.

Nếu ngất được là một cái hay thì tỉnh lại là một cái dở.

Thế nhưng đã nói là “ngất” thì tự nhiên phải “tỉnh”, vì chết giấc không phải là

chết thật.

  Quần Xà Lỏn 71 Hồi 5

Lúc Thư Hương tỉnh lại, không phải như lần thứ nhất, lần thứ nhất tuy nghe mỏi

mệt vì mấy ngày căng thẳng, thiếu ngủ, nhưng khi tỉnh dậy vẫn nghe khoan khoái, lần

này, khi tỉnh dậy là toàn thân ê ẩm.

Chỗ nàng nằm không còn thơm, không còn ấm, không còn mềm như cái giường

trong phòng Vương đại nương. Chỗ bây giờ vừa hôi, vừa lạnh, cứng ngắc, vì đó là nền

đá.

Nhưng nàng không kể, việc đầu tiên khi nàng tỉnh dậy là nàng dòm xuống áo

quần mình, nàng lắng nghe thân thể ...

Nàng thở phào.

Chưa, chưa có gì cả, nàng vẫn còn nguyên.

Nhưng nàng cũng không thể nghĩ gì hơn, vì ngay lúc đó thì nàng nghe tiếng thở,

tiếng rên ư ử ...

Trong góc tường có một người nằm sấp, ngay chỗ đó có ánh đèn chấp chóa.

Người đó mặc chiếc áo màu hồng, rách nát, da thịt từ nhiều chỗ rách lòi ra bầm

tím, sướt máu ...

Người đó không động đậy, không run, chỉ thoi thóp thở ...

Chiếc áo màu hồng đập vào mắt Thư Hương, nàng nhớ hơi quen mắt.

- o O o -

  Quần Xà Lỏn 72 Hồi 6

Hồii 6

Nhữnng Cáii May Chớpp Nhoánng

hư Hương chú mục nhìn kỹ, nàng nhận ra ngay đó là cô gái áo hồng mà

ban trưa khi mới vào tới ngôi lầu nhỏ, nàng đã thấy cô ta khóc la ở hành

lang, cô gái mà Mai thư bảo “thần kinh bị xúc động”.

Thư Hương định đứng dậy, nhưng cử động nàng nghe toàn thân ê ẩm, tê điếng,

nàng chỉ ngóc đầu lên rồi bò lại gần cô gái.

Cô gái áo hồng đang úp mặt lên hai cánh tay, thình lình ngồi lên.

Thư Hương thấy cặp mắt cô gái trừng trừng, đỏ ké, cặp mắt và cái nhìn của cô ta

giống y như một con thú bị hành hạ đến điên cuồng.

Nhưng cái làm cho Thư Hương hoảng hốt chính là cái mặt cô ta.

Không phải cái mặt người, phải nói là trái dưa gang, trái dưa gang chín nức nở,

máu và nước vàng lầy nhầy.

Thư Hương muốn khóc, mà lại muốn ói.

Ruột gan nàng như bị kéo lên, nàng cố ngậm miệng lại, nhưng nước giải đắng cứ

trào lên …

Cô gái áo hồng đứng im nhìn nàng, đôi mắt cô ta thản nhiên đến lạnh lùng, trống

không. Đôi mắt không thấy đau đớn, cũng không thấy sợ sệt.

Nhìn Thư Hương một hồi, cô gái áo hồng vụt nói:

- Vương đại nương bảo tôi hỏi cô một câu.

Thư Hương hỏi:

- Hỏi … cái gì ?

Cô gái áo hồng nói:

- Hắn bảo tôi hỏi cô có muốn biến thành như tôi hay không ?

Cô gái này chẳng những hết sức tỉnh táo, mà còn gọi đích danh Vương đại nương

là “hắn”, rõ ràng cô ta không ấp ớ, ngại ngùng, sợ sệt như Thư Hương.

Phải rồi, hắn là đàn ông, Thư Hương chính mắt cũng đã nhìn thấy những cái gì

thuộc về đàn ông trong người hắn, thì cứ gọi là “hắn” chớ có cái gì mà phải quanh co ?

Nhưng bây giờ thì Thư Hương không thể nghĩ về chuyện đó, nàng đang rùng mình

về thái độ và giọng nói của cô gái áo hồng.

T

  Quần Xà Lỏn 73 Hồi 6

Câu hỏi “chuyển lời” của cô ta lạnh băng băng, nó không giống là lời nói của

người đang nói.

Không có thể nghĩ cô ta nói như thế ấy.

Nhưng thật thì cô ta đang nói, đang hỏi, hỏi giùm Vương đại nương.

Câu hỏi từ cửa miệng của cô gái không hiểu tại sao lại nghe ớn lạnh hơn cả

Vương đại nương tự hỏi.

Thư Hương rùng mình.

Nếu câu hỏi của Vương đại nương có thể làm cho thấy một sự hăm dọa dã man,

thì câu hỏi của chính nạn nhân, của cô gái áo hồng, mới thật là hãi hùng ghê gớm.

Thư Hương run rẩy:

- Cô … làm sao cô lại như thế này ?

Cô gái áo hồng đáp:

- Tại vì tôi không chịu nghe theo lời Vương đại nương. Cô làm theo tôi thì cô cũng

biến thành y như tôi vậy.

Giọng nói của cô ta bình tĩnh lạnh lùng, y như là đang kể chuyện về người khác,

chớ không phải nói về mình.

Con người của cô ta bỗng giống như cái máy.

Một con người khi mà đã đau đến cực điểm, sợ hãi đến tột bực, khi mà đã đến

tuyệt vọng hoàn toàn thì sẽ biến như thế ấy.

Nhìn vào cô gái áo hồng, Thư Hương mới thấy được hết khủng khiếp thế nào.

Nàng vùng úp mặt xuống tay khóc rống.

Nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
7