Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
04:39 27/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp - Cát Bụi Giang Hồ

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 9055
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 22
.

Đào Liễu nói:

- Lúc bấy giờ trên vành môi của Lữ Ngọc Hồ mới hé nụ cười, nụ cười ngạo nghễ,

nụ cười thỏa mãn vì đã rửa được hận thù cho người yêu của hắn, chỉ tiếc vì lúc đó

người yêu của hắn không còn sống để thấy một sự vinh quang ...

Nàng thở dài và nói tiếp:

  Quần Xà Lỏn 9 Hồi 1

- Kể từ hôm đó trở về sau, “Thiết Nhân” Lữ Ngọc Hồ đã trở thành vĩ đại. Cái tên

đó bay đi khắp cả đại giang nam bắc.

Thư Hương gật gật đầu:

- Đúng là vĩ đại, đúng là bậc anh hùng, một con người đầy đủ nhiệt tình và dũng

cảm.

Đào Liễu nói:

- Với cái dũng cảm đó, với cái chung tình đó, trên đời không làm sao có được Lữ

Ngọc Hồ thứ hai.

Thư Hương vụt chụp nắm tay Đào Liễu:

- Vì thế nên ta nhất định ưng hắn chớ không ưng ai cả.

Nàng nói câu đó xong, làn da mặt ửng hồng, với đôi mắt long lanh cương quyết,

trông nàng đẹp hơn hẳn lúc bình thường thập bội.

Đào Liễu sặc cười:

- Không biết bây giờ cho đến ngày có chồng thật sự, cô nương sẽ còn “ưng” bao

nhiêu người nữa ?

Cô tớ gái bấm đầu ngón tay để làm một bài toán cộng:

- Nè, nghen, đầu tiên cô nương bảo nhất định sẽ ưng Nhạc Hoàn Sơn, kế đến lại

bảo nhất định ưng Liễu Phong Cốt. Và bây giờ thì đến lượt Lữ Ngọc Hồ, nhưng cuối

cùng không biết cô nương sẽ về ai ?

Thư Hương chớp mắt:

- Ngươi xem trong ba người ấy, ai anh hùng hơn hết ?

Đào Liễu cười:

- Không nói được, vì cả ba đều thuộc vào hàng anh hùng vĩ đại. Thế nhưng chỉ

nghe nói thôi chớ chưa gặp mặt lần nào.

Cô gái nghĩ một hồi, mặt cô ta cũng ửng hồng lên, và nhè nhẹ nói tiếp:

- Chỉ nghe rằng Lữ Ngọc Hồ là một thiếu niên đa tình và dũng cảm. Liễu Phong

Cốt là bậc tài trí hơn thiên hạ, bất cứ gặp cảnh khốn khó đến đâu, hắn đều có cách

giải quyết ổn thỏa và cách giải quyết vấn đề của hắn không một ai không phục. Cô gái

nào được về hắn, chắc chắn trọn đời sẽ sung sướng vô cùng.

Thư Hương hỏi:

- Còn Nhạc Hoàn Sơn ?

Đào Liễu cắn môi:

- Không được, nghe nói niên kỷ của người đó cũng đã xấp xỉ lão gia rồi ...

  Quần Xà Lỏn 10 Hồi 1

Thư Hương nhếch nhếch môi:

- Ăn thua gì, già thì già chớ, chỉ cần là anh hùng, là vĩ đại, thì ta ưng chịu liền.

Đào Liễu hỏi:

- Nhưng nếu lỡ họ đã có vợ rồi thì sao ?

Thư Hương đáp tỉnh bơ:

- Có sao, làm bé.

Đào Liễu bật cười:

- Nhưng nếu cả ba người cũng đều giống như nhau, cùng anh hùng vĩ đại như

nhau, không lẽ cô nương lại ưng hết cả ba ?

Thư Hương ngồi nhìn vào khoảng trống không. Mắt nàng thật xa xôi, hình như

nàng không nghe câu nói bông đùa của Đào Liễu. Thật lâu, nàng vụt chụp tay cô tớ gái

và hạ thấp giọng:

- Nè, đi ra chợ mua cho ta mấy bộ quần áo đàn ông đi.

Đào Liễu sửng sốt:

- Cô nương mua quần áo đàn ông làm chi ?

Thư Hương nói:

- Ngươi nhớ chuyện Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài không ? Nhớ chuyện Hoa Mộc

Lan không ? Một cô gái muốn đi ra ngoài là cần phải cải nam trang.

Đào Liễu tròn xoe đôi mắt:

- Cô nương muốn đi ra ngoài ?

Thư Hương cắn môi gật đầu:

- Ta cần phải nhìn tận mặt xem trong ba người đó ai xứng đáng là anh hùng hơn

hết.

Đào Liễu không còn cười được nữa, cô ta há hốc mồm:

- Cô nương nói chơi à ?

Thư Hương nghiêm mặt:

- Ai nói với ngươi là ta nói chơi ? Hãy đi mua quần áo cho ta.

Đào Liễu không còn cười được nữa mà lại thiếu điều phát khóc. Cô ta chắp tay lại

nói với cô chủ:

- Cô nương, tha cho tôi mà. Lão gia biết được là tôi chết ... Lão gia biết được là sẽ

chặt cặp giò của tôi ...

Thư Hương trợn mắt:

  Quần Xà Lỏn 11 Hồi 1

- Ngươi không chịu đi thì bây giờ ta cũng sẽ chặt cặp giò của ngươi.

Nhưng rồi nàng lại bật cười đưa tay vuốt vuốt má Đào Liễu:

- Vả lại, ngươi cũng đã lớn rồi, chẳng lẽ không muốn đi ra đời để kiếm một người

chồng xứng đáng à ?

Đôi mắt Đào Liễu vụt sáng lên:

- Cô nương cho tôi đi nữa à ?

Thư Hương cười:

- Tự nhiên, không lẽ ta nhẫn tâm để ngươi chèo queo lạnh lẽo một mình ?

Da mặt trắng bệt vì sợ của Đào Liễu chợt ửng hồng, hai mắt cô ta rực lên qua cửa

sổ, cô ta nhìn ra xa xa hình như đang mơ một khung cảnh tưng bừng ...

Thư Hương dịu giọng:

- Bên ngoài vui lắm, chỗ nào cũng có cảnh đẹp, cũng đông người. Con người mà

không đến Giang Nam một lần để du ngoạn thì chết cũng chẳng làm sao nhắm mắt

được ...

Đào Liễu bước lại gần cửa sổ hơn, đôi mắt mơ màng của cô ta muốn mọc cánh

bay thẳng đến Giang Nam, nơi mà thiên hạ đồn “vạn lục thiên hồng”, nơi thắng cảnh

độc nhất vô nhị trên đời, chẳng biết bao nhiêu thiếu niên đa tình, dũng cảm đang chờ

đợi ... Cô gái dậy thì nào lại không nuôi mộng ?

Thư Hương thúc:

- Đi đi, ta không nói, ngươi không nói, lão gia làm sao biết. Chừng nào mình có

một người chồng xứng đáng đưa về, nhất định người sẽ không quở mắng gì cả.

Trong bụng của Đào Liễu bây giờ đã chịu quá rồi, nhưng ngoài miệng cô ta vẫn

làm bộ sợ:

- Thôi, tôi hổng dám đâu ...

Thư Hương trừng mắt:

- Được rồi, tiểu quỷ, nếu ngươi không nghe lời ta thì thôi. Nhưng lấy tư cách chủ

của ngươi, ta gả ngươi cho Vương Đại Quang.

Không biết cái tên của hắn có từ bao giờ, nhưng nói đến hai tiếng “Đại Quang”

thì tưởng không còn cái tên nào thích hợp với hắn nữa vì hắn chính là một tên mã phu

trong Cẩm Tú Sơn Trang. Công việc chính của hắn là giữ chuồng ngựa.

Ngựa của Cẩm Tú Sơn Trang cũng gần giống như cái tên của sơn trang tráng lệ

này, toàn là giống ngựa Ngoại Mông cao lớn, sắc lông của chúng mướt rượt, vì chưa bao

giờ chúng bị thiếu tắm.

  Quần Xà Lỏn 12 Hồi 1

Vương Đại Quang là nhân vật quan trọng quyết định cho tàu ngựa của Cẩm Tú

Sơn Trang.

Nhưng cái chuyện cai quản bầy ngựa không ăn thua gì đến con người hắn, không

ăn thua gì đến cái “đại quang” của hắn.

Hắn chỉ có một điều hơi “bất bình thường”.

Đầu hắn bằng rưởi cái đầu lớn nhất trong thiên hạ, cái hơi quá mức ấy cũng chưa

đến đổi nào, nếu đừng có cái vụ tóc hắn quá tiện tặn ...

Khắp đầu hắn, chỉ lưa thưa phía sau ót và quanh chỗ mép, còn lại tất cả đều láng

bóng.

Đào Liễu thường nói: có Vương Đại Quang trong nhà, tối không cần phải đốt đèn,

vì cái đầu của hắn đã đủ để ... phát quang.

Đầu hắn thì láng bóng, thế nhưng mặt hắn thì chẳng bóng chút nào. Mỗi lần

xuống bếp mà muốn nói đến Vương Đại Quang thì, thay vì gọi tên, Đào Liễu cứ chỉ vào

cái rỗ. Mặt hắn y như cái rỗ.

Cứ hể nói đến Vương Đại Quang “cái rỗ” là Đào Liễu phát rùng mình.

Nhất là nghe cô chủ định gả mình cho hắn là hai chân của cô như muốn sụm

xuống luôn, và tự nhiên, khỏi cần nói đến lần thứ hai, cô ta đã dông ra cửa ...

o0o

Một cái áo lụa mỏng manh màu thiên thanh, một chiếc khăn nho sĩ màu thiên

thanh, nhất là cắt vừa vặn, khiến Thư Hương trở thành một công tử thư sinh quá đẹp.

Nàng đứng trước tấm gương lớn, quay qua quay lại và tự trầm trồ trong bụng.

Nàng hất mặt lên để tỏ ra một “tu mi ngang tàng bảy thước”, thế rồi lại không thể

nín cười:

- Thơ đồng, thấy “cậu” đã được chưa ?

“Chú” thơ đồng Đào Liễu cũng chống nạnh tay nghiêng qua nghiêng lại:

- Ối chà, nhất hạng rồi ! Nếu Phan An, Tống Ngọc mà có sống lại, chắc chắn khi

thấy cô ... à quên, khi thấy cậu là họ cũng sẽ lắc đầu mà nằm trở xuống quan tài.

Thư Hương bỗng cau mày:

- Bây giờ thì ta chỉ còn ngại một việc ...

Đào Liễu hỏi:

- Ngại chi ?

  Quần Xà Lỏn 13 Hồi 1

Thư Hương đáp:

- Một thư sinh công tử như vầy đi ra ngoài đường, nhất định các cô gái sẽ bu theo.

Trong khi ta chưa kiếm được một tấm chồng lý tưởng thì có một bè đeo theo đòi “sửa

tráp nâng khăn”, hỏi vậy chớ có chết không nè ?

Đào Liễu nhìn sững thầy mình, và cô ta vùng nghiêm giọng:

- Đúng là một vấn đề lớn rồi đó, chính tôi đây mà nếu không biết cô nương giả

dạng thì nhất định cũng phải trầm trồ !

Thư Hương nói:

- Được rồi, như thế thì hay lắm, vậy thì ta sẽ ... yêu ngươi.

Cô tay quay mình lại, dang hai tay ra:

- Lại đây, cô bé ...

Đào Liễu sặc cười:

- Thôi, đừng có đùa ác như thế. Có chuyện này lạ lắm, tôi ra ngoài vừa mới nghe,

chuyện có quan hệ đến cô nương ...

Thư Hương hỏi:

- Chuyện gì ?

Đào Liễu xích lại gần nói nhỏ:

- Nghe nói lão gia đã hứa gả cô nương cho đại công tử Trương Tam Gia.

Thư Hương hốt hoảng:

- Trương Tam Gia nào ?

Đào Liễu nói:

- Thì Trương Tam Gia là tay cự phách trong phủ này chớ Trương Tam Gia nào ?

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thư Hương vụt nói:

- Đào Liễu, thu xếp y phục đi. Tối nay chúng ta phải lìa khỏi nơi này.

Đào Liễu trố mắt:

- Làm chi mà gấp vậy ?

Thư Hương nói:

- Nghe nói đến ... quái vật của Trương Tam Gia là ta muốn mọc cánh bay ngay.

Hồi nhỏ hắn học đạo trong chùa, luôn mấy vị hòa thượng trong chùa cũng gọi hắn là

quái vật đầu thai. Con người đó xin né.

Đào Liễu mới vừa há miệng thì Thư Hương đã nói luôn:

- Thôi, để ta thu xếp y phục, ngươi hãy đi thuê cỗ xe mau lên.

  Quần Xà Lỏn 14 Hồi 1

Đào Liễu hỏi:

- Thuê xe làm chi ?

Thư Hương nói:

- Đồ đạc của ta ít nhất cũng bảy, tám rương. Không thuê xe thì làm sao ?

Đào Liễu trố mắt:

- Trời đất, cái gì mà đến bảy, tám rương ? Cô nương định mang theo giống gì mà

dữ vậy ?

Thư Hương nói:

- Nhiều lắm chớ sao không, chẳng hạn như đồ trang điểm, bàn rửa mặt, rương

lượt, nội những thứ đó một rương cũng đã không đủ chỗ. Tuy chúng ta đã cải nam trang,

nhưng có lúc cũng cần những thứ đó chớ. Vả lại đàn ông thì cũng phải rửa mặt chớ đâu

phải đàn ông là ở dơ ?

Nàng đưa mắt nhìn quanh phòng rồi nói tiếp:

- Rồi còn mùng mền, chăn nệm, gối ... những thứ ấy một rương nữa chứ ! Đúng

rồi, cần phải chén dĩa, tô muổng nữa. Ngươi biết ta có bao giờ dùng đồ của người khác,

nhưng chén đũa thì có thể chặn bao lại thành một gói. Ngoài ra còn lư hương trầm, bàn

cờ, cũng có thể gói luôn.

Đào Liễu ngồi bệt xuống ghế lắc đầu:

- Tiểu thơ, bộ tính về nhà chồng luôn sao vậy ? Trời ơi, “người lý tưởng” kiếm

chưa ra mà đã sửa soạn rồi, sao mà sớm thế ?

Thư Hương nói:

- Không mang những thứ ấy theo, không lẽ đến nghỉ nơi nào là ngươi bảo ta đắp

cái thứ đồ hôi hám của bọn đàn ông ấy à ? Không lẽ ta phải ăn uống trong những cái

chén cái tô nhầy mỡ của người ta ?

Đào Liễu nói:

- Nếu tiểu thơ không chịu dùng đồ của người ta thì dọc đường mình mua sắm.

Thư Hương lắc đầu:

- Mua, cũng dơ. Vả lại mua rồi cũng phải mang theo chớ không lẽ ăn rồi quăng đi

mua cái khác ? Bộ ngươi nói mua đồ mới là sạch à ?

Đào Liễu nói:

- Thì những thứ cô nương dùng bây giờ cũng mua chớ làm sao ?

Thư Hương vẫn không chịu:

- Thây kệ, gì thì gì cũng cứ mang đi. Ngươi phải nghe ta, nếu không nghe thì ...

  Quần Xà Lỏn 15 Hồi 1

Đào Liễu thở dài sườn sượt:

- Không thì cô nương sẽ gả tôi cho “cái rỗ” phải không ?

o0o

Nói muốn cái gì nhất định phải có cái đó.

Cô con gái cưng của Cẩm Tú Sơn Trang là như vậy ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
4
80s toys - Atari. I still have