00:26 | 31/01/25 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 9358 |
Cô gái áo hồng nhìn Thư Hương bằng con mắt lạnh lùng, giọng nói của cô ta càng
lạnh lùng hơn nữa:
- Sao ? Có phải cô đã bằng lòng rồi phải không ?
Thư Hương hai tay bứt tóc, vừa khóc vừa nói:
- Không, tôi không biết … tôi không biết …
Cô gái áo hồng nói chậm rãi:
- Không biết tức là đã bằng lòng, cô cũng nên bằng lòng cho rồi.
Cô ta lại gục đầu xuống hai cánh tay, nằm im, không nói cũng không động đậy.
Thư Hương vụt ngồi lên và bò lại gần cô gái:
- Tại sao cô không nói …
Quần Xà Lỏn 74 Hồi 6
Cô gái áo hồng vẫn không ngẩng mặt:
- Tôi đã nói hết rồi.
Thư Hương hỏi:
- Tại làm sao cô không nghĩ cách thoát thân ?
Cô gái áo hồng đáp:
- Không có cách gì hết.
Thư Hương đập chân xuống đá:
- Có, nhất định phải có, không thể cứ nằm chờ chết như vậy được …
Cô gái áo hồng ngóc đầu lên, và, thật là khủng khiếp, bộ mặt nức nẻ của cô ta lại
có thể hé một nụ cười.
Thư Hương lại rùng mình. Cô gái áo hồng nói như thách đố:
- Tại làm sao lại không thể chờ chết ? Sớm muộn gì rồi đây cô cũng sẽ biết rằng
chết vốn không phải là chuyện đáng sợ, cái đáng sợ là muốn chết mà không chết được
kìa !
Bàn tay đang nắm chặt tóc mình của Thư Hương vụt lỏng ra.
Tay của nàng lạnh toát.
Cô gái áo hồng lại gục đầu xuống hai tay, thân hình cô ta bất động, hình như cô
ta không còn thấy bất cứ ai trên thế gian này, không muốn thấy bất cứ một việc gì.
Có thể chết như thế sao ?
Thư Hương nghiến răng đứng dậy.
Nàng bỗng có một nghị lực phi thường, nàng nguyện với lòng nàng phải sống,
nàng không bằng lòng chết …
o0o
Không thể gọi đây là một gian phòng.
Vì chung quanh vách xây bằng đá vuông vuông, không có cửa.
Không biết người ta đã “bỏ” tội nhân vào đây bằng ngõ nào ?
Trong hầm, phải gọi là hầm đá, không có đèn, chỉ có một cây đuốc cắm ở lưng
chừng vách đá, bóng tối chập chờn.
Có một cái cửa sổ nhỏ, cao cách mặt nền đến bốn năm trượng, cửa sổ nhỏ chỉ
vừa chui lọt một người.
Quần Xà Lỏn 75 Hồi 6
Thư Hương biết khó lòng leo lên tới cửa sổ, vì nếu cô leo được thì ai lại để cửa sổ
trống không như thế ?
Nhưng nàng quyết tâm, nàng phải làm cho hết sức chớ không chịu nằm chờ chết.
Vách xây bằng đá từ cục này chồng sang cục khác, có được những rãnh nhỏ cạn.
Tuy cạn tuy nhỏ nhưng vẫn có thể chỏi đầu ngón chân, cũng có thể bấu bằng những
ngón tay.
Thư Hương chỏi vào, bấu vào để leo lên.
Đá nhám sần sùi, đầu ngón tay và đầu ngón chân đều rướm máu.
Thư Hương vẫn cố trèo lên, và nàng rơi xuống.
Đau lắm, nhưng nàng không chảy nước mắt dầu ngón chân ngón tay máu chảy
ròng ròng.
Thật là lạ khi người ta chảy máu thì người ta không còn chảy nước mắt nữa.
Nàng ngồi dậy nhất định cứ trèo.
Nhưng ngay lúc đó, một chuyện lạ xảy ra.
Một sợi dây thừng từ trên cửa sổ tung ngay xuống, một đầu còn dính ngoài cửa sổ.
Có người cứu rồi.
Nhưng ai cứu ? Tại sao lại cứu ?
Thư Hương không cần nghĩ thêm, cứ trèo lên rồi gì nữa hẳn hay.
Nàng nắm sợi dây, nhưng nàng nhìn lại cô gái áo hồng.
Nàng bỏ dây, bước lại lay vai cô ta và chỉ lên cửa sổ.
Cô gái áo hồng chầm chậm ngẩng lên, cô ta nhìn sợi dây, rồi chầm chậm nói:
- Tôi không đi, tôi chịu chết.
Nàng chỉ nhìn một cái, chỉ nói một câu, rồi gục đầu xuống như cũ.
Thư Hương dậm chân, nhưng nàng không nói, nàng bước lại nắm đầu dây chỏi
chân vào vách đá lần lần.
o0o
Bên ngoài cửa sổ có tàng cây rậm.
Sợi dây thừng buộc vào nhánh cây.
Thư Hương lần theo thân cây tuột xuống.
Quần Xà Lỏn 76 Hồi 6
Bốn phía tối thui, Thư Hương đứng nhìn quanh, nàng chưa biết phải thoát hướng
nào.
Thư Hương trù trừ, chưa biết phải chọn ngã nào.
Đối diện là vườn hoa, mùi hương thoang thoảng, nàng đi ra hướng đó.
Nhưng chỉ được một khoảng là nàng dừng lại, nàng nghe tiếng nhạc và kế đến là
thấy khung cửa sổ.
Màn cửa bằng thứ nhung màu đỏ.
Ánh đèn bên trong chiếu lờ mờ, nhưng sáng ở bên ngoài.
Ánh đèn đìu hiu, tiếng nhạc êm đềm, từ trong có tiếng cười hắc hắc.
Làm sao ? Trở lại phía sau hay là vòng theo tường nhà ra phía trước ?
Thư Hương vẫn còn suy nghĩ …
Tiếng nhạc vụt ngưng ngang, từ phía trước có tiếng động.
Thư Hương nép vào sau một gốc cây.
Từ trong nhà có người đi ra, hướng đi phía trước.
Có lẽ khách ra về.
Thư Hương thấy hai người, bên phải là dáng yểu điệu, miệng cười như hoa, dáng
đi tiếng cười của chủ nhân, Vương đại nương.
Bên trái là …
Thư Hương nghe như hơi thở của mình ngưng ngang, nhưng tim đập thình
thình …
Nàng đưa tay dụi mắt.
Còn không phải nữa sao ?
Khách là con người tầm thước, ăn vận sang trọng, dáng dấp hiên ngang, rõ ràng
là con người trọng nghĩa khinh tài “Trung Nguyên Mạnh Thường” Đào Ngọc Thạch.
Người khách đó chính là cha nàng, chính là vị chủ nhân Cẩm Tú Sơn Trang.
Có phải người khách quý, người khách đặc biệt mà Vương đại nương đã nói với
nàng khi nãy đây không ?
Thật đúng như nằm mộng, Thư Hương không làm sao tưởng tượng được cha nàng
làm sao lại có thể có mặt ở đây ?
Nỗi vui mừng của nàng thiếu chút nữa đã bật lên thành tiếng.
o0o
Quần Xà Lỏn 77 Hồi 6
Thư Hương không lên tiếng.
Vì nàng kịp nhận ra hai người nữa.
Hai người đi kế sau lưng cha nàng.
Lão già vừa mập vừa lùn, mặt tròn tròn, đầu ít tóc, râu lưa thưa, ngang hông đeo
thanh trường kiếm, thanh kiếm xem chừng muốn dài bằng ba chân của ông ta, trông
dáng cách thật tức cười.
Gã tuổi trẻ giống y như lão già, cũng lùn cũng mập, trông còn dễ tức cười hơn
nữa. Chỉ trông vào dáng điệu, người ta sẽ đoán ngay, con người của hắn nếu không ăn
quá nhiều thì cũng quá lười biếng, nếu không lười biếng thì cũng quá ngu, con người
của hắn sinh ra nếu không vì ngủ quá nhiều thì chắc chắn cũng là loại chưa từng biết
suy nghĩ là gì cả … mà cũng có thể những thứ ấy, mỗi thứ một chút tạo thành ra con
người của hắn.
Hắn chính là Trương Dị, con trai duy nhất của Trương tam gia.
Gã thanh niên mà cha nàng đã chọn để gả nàng, không phải chỉ mới chọn, mà
hình như hai ông già đã hứa nhau rồi.
Chỉ mới nghĩ đến thôi, Thư Hương đã phát ớn rồi, ưng gã thanh niên họ Trương,
ưng cái thằng “óc mít” đó chẳng thà để ưng “cái rỗ” Vương Đại Quang của Đào Liễu !
Thư Hương dòm xuống thân mình, quần áo xơ xác, đầu cổ rối bù, mặt mày tay
chân sướt máu và bám đầy bụi đất.
Không, nàng quyết không chịu gặp cha nàng trong trường hợp như thế này, càng
không nên gặp khi có mặt gã thanh niên “óc mít” họ Trương đó. Nàng đã chê họ,
không thể cho họ cười nàng.
Nàng đứng nép sát vào gốc cây.
Tuy dặn lòng không chịu ra mặt, thế nhưng đôi mắt nàng không làm sao không
nhìn ra ngoài ấy …
Vương đại nương đang cười nói:
- Đêm đã muốn khuya rồi, Đào nhị gia đi đâu ? Nghỉ ở đây đi mà …
Đào nhị gia nói:
- Không được, tôi đang có chuyện gấp, tôi còn phải đi tìm nguời.
Vương đại nương mau mắn:
- Chẳng hay Đào nhị gia tìm ai ? Rất có thể tôi sẽ giúp Đào nhị gia, vì ở đây
khách lui tới khá nhiều.
Đào nhị gia cười cười:
Quần Xà Lỏn 78 Hồi 6
- Người ấy không có đến đây đâu …
Ông ta vụt thở dài, giọng như trầm xuống:
- Sự thật thì tôi cũng không biết nó đi đâu … nhưng dẫu chân trời góc biển tôi
cũng phải tìm cho được …
Ông tìm ai ?
Thư Hương biết rất rõ ràng, cha nàng đi tìm nàng chớ còn tìm ai nữa ?
Chỉ có đứa con gái một, đứa con gái mà ông cưng như vàng ngọc, làm sao ông có
thể không tìm …
Thư Hương bỗng nghe cổ mình bị nghẹn ngang.
Bây giờ nàng thấy rõ hơn ai hết, trên đời chỉ có cha nàng mới thật sự thương yêu
nàng.
Bao nhiêu đó là đủ quá rồi, những gì khác nữa nàng không cần đến.
Mặc kệ họ, họ muốn cười, muốn chê là chê, nàng nhất định phải chạy ra, nàng
không thể vì tự ái mà để cho mình khổ, để cho cha mình khổ.
o0o
Sự suy nghĩ của con người thật nhanh mà cũng thật chậm.
Mới đây, khi nãy vừa thấy cha con của Trương Dị Thức là Thư Hương đã quyết
không bao giờ ra mặt, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ nàng đã suy nghĩ lại.
Sự thay đổi trong ý nghĩ thật nhanh.
Nhưng cũng đã chậm rồi.
Nàng định nhỏm chân thì có một bàn tay từ phía sau lưng đưa ra bịt cứng miệng
nàng, tiếp theo một cánh tay nữa ôm ngang hông nàng, giở hổng chân nàng như giở
một con nhái bén.
Thư Hương hoảng hốt, nhưng nàng không la được, hai chân nàng đạp mạnh ra
sau …
Y như đạp vào gốc cột, nàng đạp trúng vào chân của người bắt nàng, nhưng càng
đạp mạnh, chân nàng như muốn gãy, người bắt nàng trơ như cột đá.
Giống như một con gà con bị té xuống ao, người đó xách Thư Hương đi ra phía
sau.
Cách đi thật nhẹ nhàng.
Quần Xà Lỏn 79 Hồi 6
Hai mắt của Thư Hương trợn trừng trừng, khoảng cách giữa nàng và cha nàng
càng phút càng xa.
Cuối cùng, nàng không còn nhìn thấy nữa, có lẽ sẽ không bao giờ thấy nữa …
o0o
Trời tối, trong rừng càng tối.
Nước mắt Thư Hương trào ra, nhưng nàng vẫn không la được.
Người bắt nàng vẫn trong tư thế cũ, một tay bịt miệng, một tay ôm ngang hông,
trời đã tối mà lại trong rừng, nhưng người đó đi nhanh như gió.
Phải là một người có sức khỏe kinh hồn.
Quanh qua lộn lại mấy lần, Thư Hương chợt thấy trước mắt có một gian nhà đá.
Nhà đá nhưng rất cao lớn, trong nhà có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế.
Thật tương xứng với ngôi nhà, cái giường quá lớn, cái bàn quá lớn, và cái ghế gần
bằng như một cái bàn thông thường.
Người ấy quay lại thật nhanh để gài chốt cửa và quăng Thư Hương lên giường.
Nàng bị lăn một vòng và nàng đã thấy rõ con người ấy.
Nàng hả miệng nhưng không còn la được nữa, lưỡi nàng cứng, tay chân nàng
cũng cứng luôn.
Thiếu chút nữa là nàng đã ngất.
Người bắt nàng chính là … con khỉ đột, chính là cái con người không phải là
người mà Vương đại nương đã định cho cưỡng hiếp nàng !
Mặt hắn tuy cũng là dáng mặt người, nhưng lông lá xồm xoàm. Hắn làm thinh thì
còn đỡ, khi hắn cười, lông chung quanh miệng nhô ra. Trông cái miệng hắn, nếu đừng
có hàm răng trắng nhởn, lởm chởm, thì không ai dám nghĩ đó là cái miệng.
Bây giờ thì hắn cười.
Hắn nhìn nàng bằng cặp mắt thao láo, giống y như cặp mắt của con thú đói háu
ăn.
Toàn thân hắn không thấy da, toàn là lông và cái gì cũng lớn.
Y như cái nhà, cái giường, cái bàn, cái ghế, những thứ trong nhà cũng như trong
người hắn cũng lớn một cách khác thường.
Quần Xà Lỏn 80 Hồi 6
Hắn giống … đúng rồi, không phải khỉ mà là giống đười ươi, cái lỗ mũi là mềm
nhất.
Nàng tung mình dậy thật nhanh, và cũng thật nhanh, tay đấm vào mũi hắn.
Nàng đã đánh trúng, nhưng không biết trúng cái gì, vì nàng không nhìn kịp, nàng
té ngửa trên giường.
Vừa té ngửa là nàng nghĩ đến cái chết, nàng tình nguyện bị đánh chết, thế nhưng
nàng lại không chết.
Nàng vẫn sống và nàng thấy hắn.
Nàng không muốn thấy, không dám nhìn, thế nhưng vẫn phải nhìn.
Người … đười ươi toét miệng cười:
- Cô đừng sợ tôi, tôi cứu cô mà ...