XtGem Forum catalog
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
15:58 24/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp - Cát Bụi Giang Hồ

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 9043
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 22
.

Hai người thiếu phụ đánh phấn đứng lên:

- Chúng tôi là dâu phụ.

Lưu tiên sinh nói, cố nhiên là cũng ... từ từ:

  Quần Xà Lỏn 114 Hồi 9

- Tất cả ở đây là nhân chứng của hôn lễ, không có ai nói một tiếng nào dị nghị.

Thư Hương tuột chùi luôn xuống đất, khi nãy còn dựa đầu vào thân ghế, nhưng

bây giờ thì nàng gần như không còn một chút xương.

Toàn thân nàng mềm nhũn, lạnh băng.

Rõ ràng nàng có thể chạy thoát Vương đại nương, nhưng nhất định không khỏi

được tầm tay của tên yêu quái họ Lưu này ...

Ngay lúc ấy chợt nghe có tiếng:

- Trong cái hôn lễ này quả thật không ai nói, nhưng ta nói.

Người nói câu đó là một gã thanh niên.

Hắn vừa lùn vừa mập, mặt hắn tròn quay, hai mắt hắn nhỏ mà dài, trán hắn cao

mà dồ, hai chân mày hắn rậm rì.

Nhìn toàn bộ con người của hắn, ai cũng có thể gọi là ... quái dị.

Gã ngồi ở đầu bàn bên phải, tay trái gã cầm chén, tay phải gã cầm bầu.

Chén rượu không lớn, chỉ uống một hớp là cạn, nhưng gã rót liền liền.

Cái chén kê lên miệng vừa lấy ra thì miệng bầu đã nghiêng vào, miệng bầu vừa

lấy ra thì cái chén đưa lên miệng.

Gã làm như cái máy.

Nhưng cái lạ lùng nhất là không hiểu làm sao gã có mặt nơi đây.

Không ai thấy gã bước vào, không ai thấy gã ngồi vào bàn tiệc, vậy mà gã vẫn có

mặt.

Người ta thấy gã khi nghe gã nói.

Tất cả những người có mặt giật mình trước sự có mặt đột ngột của gã.

Còn gã thì lại tỉnh bơ.

Y như hồi chưa đặt tiệc thì đã có mặt gã rồi.

Y như hồi gian nhà này dựng lên thì đã có mặt gã ngồi nơi đó.

Lưu tiên sinh vẫn ... từ từ:

- Không phải ta thì là ai ?

Gã thanh niên dùng miệng bầu chỉ vào mũi mình:

- Ta, ta là tân lang.

o0o

  Quần Xà Lỏn 115 Hồi 9

“Tân lang là gã, nhưng gã là ai ?”

Thư Hương vốn đã mẹp xuống đất, nhưng khi nghe câu nói đó là nàng nhỏm dậy.

Gã thanh niên cũng đang nhìn nàng.

Thư Hương vốn không biết gã thanh niên, nhưng không hiểu sao nàng lại thấy ...

quen quen.

Gã thanh niên chầm chậm nói tiếp:

- Ta họ Trương, tên Dị, gọi là Trương Dị.

Trời đất, Thư Hương chút nữa đã kêu lên.

Đúng rồi, nàng có vài lần thấy dạng gã và mới tối qua nàng thấy gã đi với cha

nàng và cha gã nữa ...

Gã là Trương Dị, con của Trương Tam Gia, gã là “Óc Mít”.

Hắn đúng là một con người quái dị.

Không phải quái dị về hình dạng, không, hắn còn quái dị nhiều việc.

Nghe nói trong mười ngày, gã chỉ tỉnh có một ngày, lúc tỉnh thì gã rút vào trong

chùa làm bạn với hòa thượng, lúc say gã nhủi vào kỷ viện hú hí với mấy ả buôn hương.

Bất cứ chỗ nào gã cũng có thể ở lâu, chỉ độc có nhà gã thì không khi nào gã ở

được, nghe nói từ ngày gã biết đi đến giờ, cha gã thấy mặt gã chưa đủ mười lần, như

vậy, trung bình hai năm mới thấy mặt gã.

Nghe nói bất cứ chuyện gì thuộc về kỳ dị nhất trên đời hắn cũng đều làm đủ, chỉ

độc có việc đàng hoàng thì gã chưa làm đến bao giờ.

Thư Hương đã nghiền ngẫm mãi, không hiểu tại sao cha nàng lại hứa gã nàng

cho cái tên dị hợm như thế ?

Và nàng càng không thể tưởng tượng nổi là tại sao cái tên “Óc Mít” lại có mặt tại

chỗ này.

Nàng chợt thấy gã đúng là quái vật.

o0o

Lưu tiên sinh chắc cũng xem gã là ... quái vật, nên hắn nhìn gã chăm chăm thật

lâu rồi bỗng bật cười.

Lần thứ nhất Thư Hương thấy hắn cười.

  Quần Xà Lỏn 116 Hồi 9

Chưa bao giờ nàng tưởng tượng được khi hắn cười sẽ ra làm sao, thậm chí nàng

không bao giờ nghĩ rằng hắn có thể cười.

Nhưng bây giờ thì rõ ràng hắn đang cười.

Cái miệng hắn đã chằng chằng, coi không giống cái gì cả chớ đừng nói đến cái

cười, mà giọng cười của hắn cũng thật là kỳ cục.

Giọng cười khèn khẹt như tiếng khỉ kêu, giống như người nghẹt cổ, giống người

sắp chết bị đàm lên chận.

Và trong khi miệng hắn chằng, giọng hắn khẹt, thì nét mặt hắn không hề lộ một

chút gì để cho người ta biết rằng hắn đang cười.

Nhưng sở dĩ Thư Hương biết hắn cười là vì nàng thấy có một vài người thực

khách của hắn cười theo, nếu không phải hắn cười thì chắc chắn bọn đó không khi nào

dám cười như thế.

Thư Hương bỗng lại run.

Nàng phát lạnh khi tưởng tượng cái mặt chết đang cười.

Lưu tiên sinh cười cười, nói:

- Thì ra cũng là ngươi muốn làm tân lang.

Trương Dị nói:

- Thật thì ta vốn không có ý muốn đến đây để làm tân lang, chỉ tiếc là không đến

không được.

Lưu tiên sinh hỏi:

- Không đến không được ? Chẳng lẽ có người kề đao ở sau lưng ngươi bắt ngươi

phải tới ?

Trương Dị thở ra:

- Một con người không thể nào ngồi yên để nhìn người vợ của mình đi làm tân

nương kẻ khác.

Lưu tiên sinh hỏi:

- Nàng là vợ của ngươi ?

Trương Dị đáp:

- Bây giờ thì không phải, nhưng cũng gần như thế.

Lưu tiên sinh lạnh lùng:

- Chỉ tiếc vì nàng đã hứa, đã bằng lòng nhận ta làm chồng.

Trương Dị thản nhiên:

- Cho dầu nàng có hứa, có bằng lòng cũng vô dụng.

  Quần Xà Lỏn 117 Hồi 9

Lưu tiên sinh hỏi:

- Tại sao vô dụng ?

Trương Dị nói:

- Không hữu dụng một chút nào cả, bởi vì cha của nàng hứa gả nàng cho ta,

không những có lịnh cha mẹ, mà còn có mai mối đàng hoàng, chính như thế mới gọi là

“danh chánh ngôn thuận”, chính như thế thì hôn lễ mới không có ai nói tiếng nào dị

nghị.

Trầm ngâm một chút, Lưu tiên sinh chậm rãi:

- Nếu muốn ngươi không cưới được nàng thì chỉ có một cách.

Trương Dị nói:

- Không có một cách nào cả.

Lưu tiên sinh nói:

- Có, vì không thể có người chết nào lại cưới vợ được, có phải thế không ?

Trương Dị cười.

Lần thứ nhất Thư Hương thấy hắn cười.

Mặt của hắn vốn rất đặc biệt, nhất là cặp mắt của hắn, cặp mắt nhỏ mà dài, từ

trong đó bắn ra tia sáng lạ kỳ, chính tia sáng đó làm cho người nhìn vào khiếp vía và

cũng chính vì thế mà những tay chân của Lưu tiên sinh từ nãy giờ không dám đuổi hắn

ra.

Cũng chính vì tia mắt đó đã làm cho con người tầm thường đến như đần độn của

hắn trở thành chẳng tầm thường, bất cứ ai cũng không dám xem nhẹ hắn.

Thế nhưng khi hắn cười thì lại biến đổi thật nhanh.

Từ cái uy thế bởi tia mắt khiếp người của hắn, hắn cười bỗng dịu hiền kỳ lạ,

người ta bỗng thấy hắn ... có duyên.

Người nào vốn đã chán ngấy vì con người của hắn, nhưng khi hắn cười thì cái

chán ấy tiêu tan, chẳng những hết chán, mà lại còn có vẻ muốn gần gũi hắn.

Thư Hương bỗng có ý muốn cho hắn chạy mau, chạy càng mau càng tốt, càng xa

càng tốt ...

Không hiểu tại sao, nàng cũng không đủ thì giờ để phân tách, chỉ biết nàng

không muốn nhìn hắn chết dưới tay của Lưu tiên sinh.

Nàng nhớ đến cái chết của Mai thư, của năm tên của bọn Trần Đại Bịp ...

Nàng nghĩ trên đời này không ai có thể thoát khỏi món ám khí của hắn.

  Quần Xà Lỏn 118 Hồi 9

Nàng không biết trình độ võ công của Lưu tiên sinh đến mức nào, rất có thể hắn

dở ẹt về các thứ. Hắn chỉ có mỗi một môn ám toán đó thôi, nhưng chỉ cần một món đó

cũng đủ rồi, quá đủ rồi, vì món đó bay ra, bất cứ ai cũng phải ngã xuống.

Thật ra thì Thư Hương cũng không biết Lưu tiên sinh giết người bằng cách nào,

nhưng nàng tin chắc đó là ám khí, vì nhất định nó không phải là pháp thuật và cái đó

nàng biết thật vô cùng lợi hại.

Cái trán của Trương ... Óc Mít dồ quá mức, đã dồ mà lại rộng. Cái gì đó của Lưu

tiên sinh chắc chắn dễ trúng đích hơn, chỉ mới nghĩ đến đó, Thư Hương như đã thấy có

một cái lỗ hun hút và sau đó thì máu và chất trắng sền sệt tóe ra, chỉ nghĩ đến đó thôi

là tay chân nàng lạnh toát.

Và nàng lại nhìn cái cười “cứu vãn cả cuộc đời” của Trương Dị. Nàng bỗng sợ cái

cười đó cũng sẽ đậu mãi trên môi hắn, vì nhanh lắm, nhanh đến mức người chết không

kịp tắt nụ cười.

Cũng may, Lưu tiên sinh chưa ra tay.

Hắn vẫn còn đứng bất động chỗ cũ.

Trương Dị lại uống rượu.

Hắn uống cạn và hắn rót đầy.

Rót đầy nhưng không đưa lên môi như những lần trước nữa mà hắn lại đưa ngay

lên trán.

Không có tiếng khua, nhưng có mấy giọt rượu bắn ra.

Lưu tiên sinh tái mặt.

Trương Dị từ từ hạ chén rượu xuống, hắn dòm trong chén rượu y như đang kiếm

một con thiêu thân mới nhảy vào.

Hắn dòm chăm chăm và vụt thở dài.

Hắn thở dài và lại lắc đầu như thất vọng:

- Thứ ám khí này chất độc mạnh quá, không cần chất độc, nội việc lủng óc là đủ

để chết rồi, thật là quá cẩn thận.

Hai mắt Thư Hương mở trao tráo, nhưng nàng nhìn thấy rất mơ hồ.

Nàng chưa biết chuyện gì đã xảy ra ...

- o O o -

 

  Tình Trai 108 Hồi 10

Hồiii 10

Nhânn Cùnng Tắcc… Bò

gười ta nói một người khi đã luyện ám khí đến một trình độ thật cao thì tay

chưa động mà ám khí đã bay ra. Và, khi nạn nhân phát giác thì ám khí

đã vào mình.

Người ta nói bất cứ vật gì, dầu mũi tên hay thanh kiếm mỏng, người xử dụng có

mạnh đến cách mấy nhưng khi xuống nước thì vật đó vẫn không đi được thẳng đường,

nhất định sẽ bị sức nước ép dạt vào.

Người ta nói khi nước cản được vật thì khối nước phải dầy, nghĩa là đáy nước

phải sâu, phải rộng, vì chỉ có như thế, sức ép mới mạnh, mới có thể cản vật được.

Nhưng người ta cũng nói rằng, nếu có một nội lực phi thường dồn vào vật gì đó để giữ

cứng khối nước, cho dầu khối nước có nhỏ, cũng vẫn có đủ sức ép để cản vật như

thường…

Thư Hương hoàn toàn không biết.

Nàng nghĩ không lẽ Lưu Tiên Sinh đã ra tay?

Tay hắn vẫn không thấy cử động.

Nàng nghĩ không lẽ Trương Dị đã bắt được ám khí? Không lẽ hắn tiếp áp khí

bằng chén rượu?

Không lẽ chỉ một thoáng có thể làm ngả luôn đến năm người? Chỉ một thoáng có

thể làm cho năm cái đầu bị thủng, mà bây giờ ám khí của Lưu Tiên Sinh lại không

đánh vở được một cái chén rượu đó sao?

Thư Hương nghĩ không ra.

Nàng không tin Trương… Óc Mít lại có bản lãnh như thế ấy!

Nàng nghĩ không ra nhưng Lưu Tiên Sinh thì lại nghĩ ra.

Vì nghĩ ra cho nên da mặt hắn vốn xanh bây giờ lại như chàm đổ.

Trương Dị lại thở ra:

- Dùng thứ ám khí nầy để giết người, ít nhất cũng sẽ tổn thọ đến mười năm, nếu

đổi là ta, thì ta nhất định không bao giờ dùng nó.

Trầm ngâm một chút khá lâu, Lưu Tiên Sinh hỏi, bây giờ thì y nói bình thường

chớ không còn lớn lối… từ từ:

N

 

  Tình Trai 109 Hồi 10

- Từ trước đến giờ ngươi có thấy thứ ám khí nầy chưa?

Trương Dị lắc đầu:

- Bình sanh, ta mới thấy lần thứ nhất.

Lưu Tiên Sinh nói:

- Và ngươi cũng là người thứ nhất tiếp được thứ ám khí đó của ta.

Trương Dị nói:

- Có một người thì có hai người, có hai người thì có ba người, vì thế, thứ ám khí

nầy cũng không có gì khủng khiếp, ta thấy ngươi nên bỏ nó đi là vừa.

Lưu Tiên Sinh lại trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Tống Thập Nương là gì của ngươi?

Ai là người trong võ lâm đều hiểu câu hỏi đó ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
1