XtGem Forum catalog
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
13:57 20/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp - Cát Bụi Giang Hồ

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 9040
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 22
.

Thư Hương chưa kịp đáp thì có tiếng người lên tiếng:

- Đúng rồi, cô nương đã đến đây mà không dùng với chúng tôi chén rượu mừng thì

bở bụng chúng tôi rồi đó.

Bây giờ thì trong nhà đã có nhiều người ra, có tiếng cười cười, và giọng nói ... nông

dân đặc sệt:

- Đang lúc chúng tôi ở chỗ đất rộng người thưa, sợ tiệc mừng ít khách, xin thỉnh cô

nương, xin thỉnh cô nương ...

Tiếng quần áo mới khua lào xào, một người phiếu phụ từ trong đon đả chạy ra kéo

tay áo Thư Hương:

- Không mấy thuở nhà có tiệc mà cô nương lại đến đây, vô đi, vô chia vui với

chúng tôi mà ...

Bao nhiêu đàn bà con nít gần như ào ra bu quanh, họ trì kéo thỉnh mời mừng rỡ y

như gặp được bà con thân thích.

Thư Hương chợt nghe lòng ấm cúng lạ thường, thế nhưng nàng vẫn nói:

- Coi như thế này sao tiện ...

Miệng vẫn còn từ chối nhưng chân thì đã bằng lòng, nàng đã ở vào giữa đám đông

và trôi dần vào đại sảnh.

- o O o -

  Quần Xà Lỏn 108 Hồi 9

Hồii 9

Tânn Khácch Biếnn Tânn Nương

iếng pháo lại nổ dòn.

Phong tục ở đây thật lạ.

Thông thường đám cưới khi rước dâu về tới cửa thì pháo mới nổ lên, và khi phò

cô dâu vào tiền đường, pháo mới nổ lên lần nữa. Còn ở đây thật lạ, khi nảy, lúc Thư

Hương vừa thức dậy thấy cỗ xe dừng lại thì nàng đã nghe tiếng pháo, bây giờ nàng lại

cũng nghe tiếng pháo, hình như ở đây người ta đốt pháo liên miên.

Đám con nít bu quanh bây giờ lan ra reo ó, chúng chạy tranh nhau những cây

pháo tịt ngòi.

Mấy cái bàn lớn đã đầy thức ăn, cá thịt ê hề, họ nấu thật nhiều món.

Nhìn mặt người hớn hở, nhìn những cỗ bàn, Thư Hương chợt thấy bâng khuâng.

Nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa, cuộc sống của nàng không thiếu một món gì.

Những cỗ bàn như thế này thật đối với nàng rất tầm thường, vật liệu của họ quanh

quẩn cũng chỉ gà vịt heo bò, thêm vào đó những mụ đàn bà xúm lại xào qua xáo lại

những món “cổ truyền” họa hoằn lắm mới có thêm thắt đôi chút theo sáng kiến tầm

thường của họ, làm sao sánh nổi “sơn hào hải vị” với những đầu bếp trứ danh ?

Cha nàng đã giàu lại thêm hiếu khách, những tiệc tùng, những cỗ bàn sang trọng

đã quá quen mắt với nàng, nhưng nhất định không làm sao sánh được ở đây, ở cái

không khí xóm giềng của miền thôn dã. Bởi vì ngoài cỗ bàn, người ta còn có tình thân

mộc mạc, tình thân không vụ lợi, tiệc vui của người ta hoàn toàn nồng đượm thâm tình

không hề có mục đích lợi dụng, không hề có thủ đoạn.

Chính vì thế mà một bữa tiệc dầu tầm thường đến đâu, đối với họ cũng hoàn toàn

hể hả.

Thư Hương ngồi vào bàn tiệc, lòng nàng khoan khoái, bao nhiêu bất hạnh chừng

như đã cách xa.

Nàng được thỉnh ngồi vào một cái bàn bên trái, bên trái đối với bên ngoài nhìn

vào, chớ thật thì nằm vào cương vị phải theo cái nhìn từ trong nhà ra sân, lão già đánh

xe ngồi kế bên nàng.

Bàn này gồm có năm người.

Bây giờ Thư Hương mới thấy lời của người thiếu phụ nói khi nảy là thật. Thực

khách không đông.

T

  Quần Xà Lỏn 109 Hồi 9

Ngoài nàng ra, hình như toàn là những bà con thân thích.

Mỗi người đều nhìn nàng bằng con mắt hiếu kỳ, như thế cũng phải, vì nàng là

người lạ, người khách không mời trước, người khách tình cờ.

Biết như thế, nhưng Thư Hương vẫn có cảm giác băn khoăn. Nàng nói nhỏ với

lão già:

- Lão trượng, tôi không có chút lễ gì để gọi là biếu mừng, như thế ngại quá.

Lão già cười cười:

- Không sao, không sao, cô thì khỏi phải nói đến lễ mừng.

Thư Hương hỏi:

- Sao tôi lại khỏi phải có lễ mừng ?

Lão già hấp háy mắt:

- Bởi vì buổi tiệc này tổ chức có hơi vội vàng, cho nên không ai có chuẩn bị lễ vật.

Thư Hương hỏi:

- Sao lại vội vàng ? Tôi nghe nói ở thôn quê người ta kỹ lưỡng trong hôn lễ lắm

mà ? Nghe nói có nơi phải chuẩn bị đến hai ba năm ?

Lão già đáp:

- Quả có như thế, nhưng đó là thông thường, còn đây là đặc biệt.

Thư Hương hỏi:

- Sao gọi là đặc biệt ?

Lão già cười:

- Vì tân lang và tân nương đều đặc biệt.

Càng nghe càng tò mò, Thư Hương hỏi phăng:

- Sao lại đặc biệt ? Họ có thân thích gì với lão gia không ?

Lão già cười và nói lãng ra:

- Tân lang sắp ra rồi.

Thư Hương hỏi:

- Còn tân nương đâu ?

Lão già đáp:

- Đã có trong tiệc.

Thư Hương nhướng mắt:

- Đã có mặt trong tiệc ? Đâu ? Vị nào đâu ?

  Quần Xà Lỏn 110 Hồi 9

Nàng len lén đưa mắt nhìn quanh, trong tiệc ngoài nàng và lão già, chỉ còn độ

bảy tám người.

Vừa rồi ra tiếp nàng là hai người thiếu phụ. Họ đang ngồi ở bàn đối diện. Họ sửa

soạn thật kỹ, ngoài quần áo mới còn tô son trát phấn đàng hoàng.

Họ đang ngồi nói nói cười cười coi có vẻ thật vui, họ cười thật nhiều. Thư Hương

có cảm tưởng nếu họ cứ trên đà đó, cứ cười nhiều như thế đó coi chừng bao nhiêu phấn

trên mặt họ dám rơi xuống từng dề.

“Càng xấu, càng già, phấn son cần phải tô thật dữ”, cái câu nói đó lúc nào cũng

đúng.

Hai người thiếu phụ này, giá như trong trường hợp bình thường, ăn vận bình

thường, để vẻ mặt bình thường thì họ cũng không tệ lắm. Thế nhưng bây giờ họ trang

điểm quá nhiều, quá kỹ, phấn sáp quá dày thành thử họ bỗng trở thành dị hợm, trông

họ giống bà bóng quá chừng.

Thư Hương tức cười thêm, càng nhìn, nàng thấy hai người thiếu phụ đó càng ...

quá xấu.

Thư Hương hỏi nhỏ lão già:

- Hai người ngồi bên đó ai là tân nương ?

Sở dĩ nàng dám hỏi như thế là vì hồi nãy lão già nói “tân nương đã có trong tiệc”,

mà trong tiệc hiện tại thì chỉ có hai người đó là đàn bà, cố nhiên nàng thì không tính.

Lão già lắc đầu:

- Làm sao lại có tân nương quá xấu như thế ?

Thư Hương thở phào.

Chuyện của thiên hạ nhưng nàng lại lo, nàng nghĩ tân nương thì không nên xấu

như thế.

Tân nương là phải đẹp, nhưng trong tiệc, kể về khá hơn hết thì chỉ có người thiếu

phụ lớn tuổi hơn thôi.

Nàng hỏi:

- Có phải vị đó không ?

Vừa hỏi, nàng vừa đưa mắt nhìn người thiếu phụ.

Lão già cười:

- Cỡ đó thì là bà nội của tân nương chớ tân nương sao được.

Thư Hương lại thở phào ...

  Quần Xà Lỏn 111 Hồi 9

Nàng mừng thầm, nếu tân nương mà là người ấy thì đám cưới này hết thành ...

đám cưới.

Nàng nghĩ, có lẽ tân nương có mặt nhưng chưa ra, có lẽ sẽ ra cùng một lượt với

tân lang.

Bởi vì nàng không dám đường đột giương mắt khắp nơi, nhưng nhìn bằng đuôi

mắt nàng đã thấy hết mọi người. Không có ai là tân nương cả.

Thế nhưng nàng vẫn nóng nước, nàng hỏi:

- Sao không thấy ?

Lão già cười:

- Tân lang không nóng mà cô đã nóng rồi à ?

Thư Hương đỏ mặt cúi đầu, nhưng một chút rồi nàng cũng hỏi:

- Lão trượng, tân nương có đẹp không ?

Lão già cười:

- Tự nhiên là phải đẹp chứ, nhất ở đây mà.

Thư Hương ngẩng mặt lên, thấy ai nấy cũng chăm chú nhìn mình, nàng ửng mặt

cúi đầu thật thấp.

Vừa cúi mặt xuống là nàng thoáng thấy một đôi giày thường dùng cho tân lang

thật mới và nàng cũng thoáng thấy vạt áo hồng bào, thứ áo tân lang.

Đôi giày, vạt áo phất phới từ trong ra ngoài.

À, có thể chớ, đâu lẽ cứ để khách đợi hoài ?

Bây giờ thì tân lang ra mặt.

Thế còn tân nương ?

Không biết con người của tân lang ra sao ? Không biết khoảng bao nhiêu tuổi ?

Không biết xấu hay đẹp ?

Chắc chắn là tuổi không thể lớn lắm, có thể quá ba mươi, nhưng không được quá

nhiều, đó là tuổi cao nhất của một tân lang.

Thư Hương mấy bận muốn ngẩng mặt lên, nhưng nàng thấy không tiện, dầu gì thì

nàng cũng là con gái chưa chồng, không khí ở đây là thôn quê, người ta còn giữ gìn,

không thể nhìn đường đột như thế.

Không, nàng phải chờ cơ hội, chớ nếu nàng ngẩng thẳng mặt lên chắc chắn sẽ bị

cười.

Nàng thấy đôi giày tân lang đi ra, đi thẳng ...

Ủa, lạ chưa ?

  Quần Xà Lỏn 112 Hồi 9

Đôi giày của tân lang bước về phía bàn nàng và ngừng lại trước mặt nàng.

Thật là kỳ cục.

Họ định chào khách chăng ? Nhưng khách đáng chào trước đâu phải là nàng ?

Thư Hương không kịp nghĩ thêm, vì ngay lúc đó thì pháo tay vang dội.

Những chỗ đông người, thường thường pháo tay rền mà êm, vì người ta vỗ nhẹ,

nhưng nhờ đông nên tiếng dội ấm rền, trái lại, những chỗ ít người pháo tay thường

nhức óc vì ai cũng cố vỗ cho thật lớn.

Trong pháo tay, có tiếng cười xen lẫn:

- Nhị vị thật “lang tài nữ mạo”, “giai ngẫu thiên thành”.

Lại có người tiếp theo:

- Tân nương đẹp quá, phúc hậu quá, tương lai nhất định tử tôn mẫu thất !

Đó là những câu chúc tụng khi tân lang và tân nương đối diện.

Thế nhưng sao không thấy tân nương ?

Thư Hương không dừng được, nàng buột miệng hỏi nhỏ:

- Lão trượng, tân nương đâu ?

Lão già cười:

- Tân nương là cô đó chớ đâu ?

“Tân nương là cô đó” ...

Thư Hương hé miệng cười ...

Nàng cảm thấy thôn quê người ta vui tự nhiên và lão già đùa hơi quá trớn ...

Thế nhưng nụ cười của nàng không nở trọn, nàng cảm thấy không phải, lão già

không có đùa ...

Tiếng pháo tay lại vang lên và có người nói lớn:

- Tân nương hãy đứng lên để làm lễ tơ hồng.

- Tân lang đang chờ và bọn này cũng chờ nhập tiệc đây, xin mời tân nương đứng

dậy.

Đôi giày của tân lang vẫn như chôn một chỗ.

Thư Hương nóng mặt, đôi giày tân lang “chôn” thật ngay trước mặt nàng.

Thư Hương ngẩng mặt lên, nàng không thể dằn được nữa, người ta không thể đùa

một cách sỗ sàng như thế, không thể bất lịch sự như thế.

Nhưng nàng bủn rủn, nàng chết trân, khi nàng thấy mặt tân lang ...

o0o

  Quần Xà Lỏn 113 Hồi 9

Tân lang mặc áo rộng hồng, mang giày mới, đầu đội mũ Ô Sa, ăn mặc đúng dáng

cách của một tân lang.

Thế nhưng bộ mặt trong thiên hạ tuyệt đối không thể có bộ mặt thứ hai như mặt

hắn.

Không phải bộ mặt của con người sống.

Hai mắt trơ trơ như mắt tượng đá, da mặt tái mét, hình như máu không có luân

chuyển dưới làn da.

Hắn đứng im lìm, đứng như trời trồng, y như khi chưa có Thư Hương thì hắn đã

“mọc” sẵn nơi đó tự bao giờ.

Lưu tiên sinh.

Chính hắn, tân lang là Lưu tiên sinh.

Thư Hương cảm nghe thân hình trơn lùi, từ trên ghế nàng tuột lần xuống đất y như

toàn thân có một chất trơn, hai hàm răng nàng khua nghe cồm cộp ...

Nàng có cảm giác nàng như một con heo đang đặt lên thớt và con dao thọc huyết

đang gát một bên.

Họ chuẩn bị cả rồi, tiệc cưới, phòng hoa, đăng chúc huy hoàng, họ chỉ chờ nàng

dẫn xác tới ...

Nàng muốn khóc nhưng không chảy nước mắt, nàng muốn la nhưng cổ họng đã

cứng rồi.

Lưu tiên sinh ... từ từ:

- Ta đã hỏi ba bận, ta hỏi bao giờ thì làm lễ nhưng nàng đều không quyết định,

nên ta phải quyết định.

Thư Hương há miệng:

- Tôi ... tôi ...

Nàng đã cố ráng hết sức nhưng cũng không ra tiếng.

Lưu tiên sinh nói:

- Chúng ta thành thân như thế này, chẳng những danh chánh ngôn thuận, mà

Mai dong cũng có hẳn hòi.

Lão già đánh xe cười:

- Lão là Mai dong ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
2