00:43 | 31/01/25 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 9370 |
Đào Liễu hỏi:
- Cô nương chưa từng đói bao giờ sao ?
Thư Hương nói:
- Cũng có, đó là những lúc trưa không thèm ăn cơm, đến xế chiều thì đói cồn lên,
nhưng bây giờ thì ta thấy rằng những lúc đó chưa đúng gọi là đói như bây giờ.
Đào Liễu cười:
- Cô nương chẳng từng nói, một con người sống trên đời, cái gì cũng cần phải
nếm qua sao ?
Thư Hương nói:
- Nhưng đói thì kể như nếm đã quá đủ rồi, bây giờ cần ăn. Giá bây giờ có một
con gà quay, hay một khúc thịt quay, thì ngon biết mấy ...
Đào Liễu lắc đầu:
- Chỉ có nước về nhà.
Thư Hương nhướng mắt:
- Ủa, chớ bộ dọc đường người ta không bán sao ?
Đào Liễu nói:
- Bây giờ thì chắc chắn là không có, tiệm cơm bây giờ đâu đã mở cửa.
Cô ta suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Nghe nói có quán ăn sáng sớm là mở cửa, nhưng những quán như thế thường
thường là gần chợ.
Thư Hương vỗ tay:
- Phải rồi, ta rất thích đến chợ chơi một lần mà chưa đi được. Đào Liễu nè, nghe
nói chuyện hay chuyện lạ trong giang hồ thường được kể ra trong những quán rượu đó
nghe.
Đào Liễu gật đầu:
Quần Xà Lỏn 23 Hồi 1
- Đúng rồi, bởi vì những chỗ đó có đông người, hạng nào cũng có, quân tử anh
hùng cũng có, trộm cắp gian manh cũng có.
Thư Hương chưởi:
- Lo quái gì, mình cẩn thận đề phòng thì gian manh nào cũng không gạt nổi mình.
Trừ những kẻ ngu đần chớ mình mà để đến bị lừa thì cũng còn lâu !
- o O o -
Quần Xà Lỏn 24 Hồi 2
Hồi 2
Thành Thị và Gian Manh
Thành này chưa phải là thị trấn lớn, nhưng cũng khá phồn thịnh.
Chợ búa, hàng quán vầy vầy.
Quán ăn, quán rượu, tự nhiên là có đông người, đủ hạng, kể cả bọn lừa đảo
gian manh.
Mì ở đây thuộc loại “bình dân”, mì không giòn, nước không nóng, mà mỡ lại
nhiều.
Tuy nhiên, chuyện đó không thành vấn đề, vì ai không đói thì còn suy tính, chứ
một khi đã đói thì nhất định “bình dân” cũng ngon như thượng hạng.
Giá như ngày thường, đừng nói chi thò đũa gắp, mà nếu tô mì như thế có đem
đến để ngay trước mặt là nhất định Thư Hương sẽ khoát tay bỏ. Thế nhưng bây giờ thì
chẳng những không la, trái lại còn húp sạch tô, một cọng hẹ úa vàng phân nửa cô ta
cũng không chừa lại.
Đào Liễu nhìn Thư Hương một lúc rồi bật cười:
- Cái tô với đôi đũa của bọn đàn ông hôi hám mà bây giờ cô cũng không chê ?
Thư Hương hơi khựng lại, nhưng rồi cũng cười theo:
- Quên ... mà nè, hình như lúc đói khó nhớ lắm, phải không ?
Nàng buông đũa và bấy giờ mới thấy hơi là lạ.
Bao nhiêu cặp mắt của thực khách trong quán gần như dồn cả vào nàng, làm như
họ đang nhìn nàng làm trò quái dị.
Thư Hương rờ rờ mặt và hỏi nhỏ Đào Liễu:
- Có dính gì không ? Xem mặt ta có dính gì không ?
Đào Liễu lắc đầu:
- Đâu có.
Thư Hương cau mặt:
- Chớ tại sao họ nhìn mình dữ vậy ?
Đào Liễu cười:
- Có lẽ ... coi chừng họ đang chọn chồng cho con gái họ đó nghe.
Quần Xà Lỏn 25 Hồi 2
Bây giờ Thư Hương mới thấy bàn tay của Đào Liễu. Cô ta cầm cái gói vàng và đặt
ngay trước bụng, cô ta chỉ ăn bằng một tay thôi.
Thư Hương thúc tay:
- Để cái gói lên bàn đi.
Đào Liễu hỏi:
- Chi vậy ?
Thư Hương lừ mắt:
- Ngu, đi ra đường phải nhớ rằng đừng bao giờ cho người ta biết mình có của. Cứ
ôm khư khư như thế là nói cho người ta biết của mình đáng giá, làm cho thiên hạ chú ý,
cứ làm như đồ bỏ mới được chứ.
Đào Liễu gật gật:
- Không ngờ tiểu thơ lão luyện giang hồ quá xá ...
Thư Hương lừ mắt:
- Cái gì “tiểu thơ” ?
Đào Liễu lật đật nói:
- À quên, Thiếu gia ... công tử ...
Thư Hương gắt:
- Cái nào một cái thôi. Thiếu gia là thiếu gia, công tử là công tử. Cái gì gọi là
“thiếu gia công tử” ? Ngu ơi là ngu.
Đào Liễu nhoẻn miệng cười và đặt cái gói lên bàn.
Ngay lúc đó, một gã từ bên ngoài bước vào vòng tay:
- Nhị vị mạnh giỏi.
Dáng cách của hắn trông qua là biết ngay hạng chẳng ra gì. Cặp mắt láo liên của
hắn đủ biết hắn là loại không gian manh cũng thuộc dân ... cà khịa.
Vốn không muốn làm quen, nhưng vì cần phải tỏ ra phong độ “lịch thiệp giang
hồ” nên Thư Hương đứng dậy khệnh khạng vờ đáp lễ:
- Đa tạ.
Hắn ngồi xê xuống ngay và toét miệng cười ... cà khịa:
- Xem chừng nhị vị là người mới đến đây lần thứ nhất ?
Thư Hương làm vẻ hết sức thản nhiên:
- Không, đã đến nhiều lần rồi chớ. Trong thành này đâu có chỗ nào không biết.
Người ấy hỏi:
Quần Xà Lỏn 26 Hồi 2
- Nhị vị từng đi đây đó, chắc biết Triệu Hùng đại ca trong thành này chớ ?
Bằng vào cách nói của hắn và nhất là bằng vào hai tiếng “Đại Ca” thì nhất định
cái con người họ Triệu đó phải là kẻ có máu mặt trong thành này. Nếu bảo là không
biết thì chẳng hóa ra mình không “lão luyện giang hồ” sao ? Vì thế nên Thư Hương gật
đầu bừa.
Gật đầu không vẫn thấy còn chưa đủ “lão luyện”, nàng lại nói thêm:
- Kể ra thì cũng không quen nhiều lắm, chỉ có vài lần nhậu nhẹt với nhau thôi.
Người ấy mừng ra mặt:
- À như vậy thì là quen rồi. Tôi đây, Thiết Thủ đây, em của Triệu đại ca.
Và hắn vụt khom mình xuống, nói nhỏ:
- Đã là chỗ quen biết, tôi có chuyện này không thể không nói cho nhị vị biết ...
Thư Hương điềm đạm:
- Vâng, xin cứ nói.
Thiết Thủ nhìn quan bằng con mắt chuột lắc của hắn và thấp giọng hơn:
- Địa phương này phức tạp lắm, đủ hạng người hết, cái thứ cướp giật thì đầy
đường. Nhị vị có tiền hoặc có đồ vật đáng giá thì phải cẩn thận mới được nhé.
Đào Liễu vừa dợm tay định giữ lấy cái gói, nhưng Thư Hương lừ mắt và quay lại
cười nới với Thiết Thủ:
- Không có gì, cái này chỉ có mấy quần áo lót và khăn tắm mà, không có gì đáng
giá cả.
Thiết Thủ cười, hắn chầm chậm đứng lên cười cười:
- Tại hạ vì chỗ quen biết nên nói với nhị vị ...
Hắn đứng lên thật chậm và nói cũng thật chậm, nhưng tay hắn thật nhanh, hắn
chộp lấy cái gói và co giò chạy thẳng ...
Thư Hương cười khẩy.
Nàng đã nhìn thấy cách chạy của gã lưu manh, bằng vào dáng điệu ăn cắp vặt
đó, nàng có thể chấp hắn chạy trước năm dặm.
Đào lão gia đã đặt tên con gái là Thư Hương, giống y như người bán cháo lòng đi
ăn hủ tiếu của hàng kế cận, vì ông ta vốn là bậc thế gia trong võ lâm, ông ta đã thành
danh mấy đời và bây giờ, kể cả sản nghiệp, ông ta thuộc hàng vọng tộc, ông ta thừa
biết cái hay cái dở của võ lâm và đã chán ngấy rồi.
Mặc dầu thường nhật cũng vẫn còn giao thiệp, nhưng chẳng qua vì là chỗ bạn bè
cũ chứ thật tình thì ông không muốn con mình đi theo hướng đó, nhất là đứa con một
Quần Xà Lỏn 27 Hồi 2
lại là gái. Ông ta không muốn con mình lăn vào vòng nguy hiểm, ông ta muốn con gái
mình theo nẻo “Thư Hương”. Đó là nguyên nhân ông chọn tên cho con gái, và cũng là
lý do ông không cho con đi ra ngoài giao thiệp.
Tuy nhiên, vốn là con nhà võ, không nhiều cũng ít, Thư Hương cũng có học lem
nhem, đối với võ lâm cao thủ thì nàng không thể đánh lại, nhưng đối bọn con gái bình
thường, nàng thuộc vào tay có hạng.
Nhất là đối với thân pháp của tên Thiết Thủ này, nàng coi như đứa con nít.
Chính vì thế mà nàng không vội.
Nàng lại mừng thầm là mới ra đường lại gặp ngay một tên quá tầm thường, nàng
sẽ có cơ hội để thiên hạ “lé” chơi.
Nhưng tiếc một điều là cơ hội đó bị người khác hớt ngang.
Thiết Thủ chạy ra chưa khỏi cửa quán, thì gã bị người thộp lại.
Người đó là một gã đại hán cao lớn dềnh dàng, bắp tay chắc nịch, nhất là vết
thẹo ngang mặt của gã đã làm cho Thiết Thủ bủn rủn tay chân ...
Người mặt thẹo vung tay xáng cho hắn một tát xiểng niểng, thế nhưng hắn không
dám kêu một tiếng, hai chân hắn rụng rời.
Người mặt thẹo trầm giọng:
- Mang trả lại cho người ta, con chó !
Thiết Thủ một tay cầm gói vàng, một tay vò vò bên má, đi về phía bàn của Thư
Hương.
Gã mặt thẹo cũng bước theo, hắn vòng tay nói:
- Tại hạ họ Triệu, tên này là anh em của tại hạ, đã được dạy dổ rất nhiều nhưng
chứng nào tật nấy, xin nhị vị niệm tình bằng hữu tha thứ cho.
Thư Hương nhận ra người này đúng mẫu mực của “giang hồ hiệp nghĩa” mà lại
nhiều khí phách, nàng vội mỉm cười:
- Đa tạ bằng hữu, của đã không bị mất thì cũng không nên lo lắng, xin bằng hữu
bỏ qua.
Gã mặt thẹo lừ mắt nhìn Thiết Thủ:
- Còn chưa chịu bái tạ sự rộng lượng của nhị vị công tử hay sao ?
Thiết Thủ lật đật vòng tay mọp mình lí nhí không ra tiếng.
Rõ ràng là hắn chưa hết điếng hồn.
Thư Hương hỏi:
- Huynh đài họ Triệu, vậy chắc là Triệu đại ca trong thành này ?
Quần Xà Lỏn 28 Hồi 2
Gã mặt thẹo vòng tay:
- Không dám, không dám nhận hai tiếng “Đại Ca”.
Thư Hương vòng tay:
- Nghe danh đã lâu, nay gặp mặt thật là hạnh ngộ, xin thỉnh đại ca ngồi.
Nàng cố sửa giọng điệu cho cao và cách vòng tay nghiêng mặt cho đúng “phong
cách giang hồ”.
Gã mặt thẹo khoát tay:
- Không không, bàn tiệc này xin cho tại hạ được phép thanh toán với chủ quán.
Xin nhị vị niệm tình cho tại hạ có hận hạnh làm tròn bổn phận “thổ địa” một phen, gọi
là để làm quen ...
Thư Hương nói nhanh:
- Đâu được, đâu được ... xin chờ khi khác ...
Nàng cho tay vào gói định lấy bạc, không ngờ lại chụp kéo ra một chuỗi ngọc
làm cho đôi mắt của gã mặt thẹo chớp chớp. Hắn nói nhanh:
- Đừng, thứ này không thể xài như thế được. Nếu nhị vị cần thì tại hạ xin đưa đi
đổi.
Và hắn lại vỗ ngực đồm độp:
- Nói thật không phải khoe, chớ toàn thành này không có một ai dám tính chuyện
lôi thôi với bằng hữu của họ Triệu đây đâu.
Thật ra trong gói đâu có bạc. Đào Liễu vì để phòng hờ đường xa, nàng chỉ mang
toàn thứ ngọc thạch đắt tiền.
Thư Hương vừa định nói lời cảm tạ để theo đi đổi bạc, nhưng ngay lúc ấy nàng lại
thấy một người áo xanh đeo kiếm bước vô trừng trừng nhìn gã mặt thẹo và lớn tiếng:
- Lão Lục, bây giờ lại làm tới cái chuyện mạo danh ta để làm bậy đó phải không ?
Gã mặt thẹo tự xưng “Triệu đại ca” bây giờ bỗng như trái banh xì hơi, hắn vòng
tay đến mọp mình:
- Tiểu nhân không dám, mong Triệu đại gia ...
Hắn mọp mình càng lúc càng thấp, và cuối cùng, hắn luồn qua mấy bàn đông
khách dông luôn.
Bây giờ thì đôi mắt to tròn của Thư Hương càng tròn hơn. Nàng không còn biết
chuyện ra sao.
Nhưng người trung niên đeo kiếm đã vòng tay:
Quần Xà Lỏn 29 Hồi 2
- Tại hạ họ Triệu, tên tục là Hùng. Nhờ ơn bằng hữu trong thành này thương tình
gọi cho vui là “Đại Ca”, nhưng thật thì tại hạ không dám đảm nhận như thế.
Bây giờ thì Thư Hương đã rõ rồi. Chính con người bây giờ mới là “Triệu đại ca”,
còn cái tên mặt thẹo ra tuồng “hiệp nghĩa” hồi nãy chỉ là ... thứ giả.
Triệu Hùng lại nói:
- Tên mặt thẹo khi nãy là một tên bịp bợm nổi tiếng trong thành này, trước đây
cũng đã thường mạo danh tại hạ để lừa gạt ...