Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
00:18 26/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp - Cát Bụi Giang Hồ

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 9050
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 22
.

Lần thứ nhất trong đời, vị đại tiểu thơ của Cẩm Tú Sơn Trang, cô con gái cưng của

Đào Nhị Gia ra khỏi cửa.

Hướng nhắm của nàng là đất Giang Nam.

Giang Nam là giải đất ra sao, phong cảnh như thế nào, đi đến bao xa, nàng chỉ

nghe nói chớ chưa hề thấy, thế nhưng nàng không ngại, vì nàng đã quyết.

Nàng phải ra đi vội vã là vì chuyện Đào Nhị Gia định gả nàng cho gã công tử họ

Trương, và nàng quyết đến Giang Nam vì ba “nhân vật lớn” mà nàng định chọn một để

làm chồng đều ở Giang Nam.

Thế giới giang hồ đã thu gọn lại trong Cẩm Tú Sơn Trang, nàng không hề hay biết

rằng bên ngoài đầy dẫy nguy hiểm. Nàng cho rằng chưa bao giờ có ai dám nói với

nàng một câu không phải, đừng nói chi đến chuyện xúc phạm nàng.

Nói đến Đào Nhị Gia là nói đến “nhất hô bá ứng”, nói đến tiểu thư của Cẩm Tú

Sơn Trang là nói đến “lá ngọc cành vàng”. Nàng nghĩ cả giang hồ mênh mông đều như

Cẩm Tú Sơn Trang, ai nghe đến họ Đào là đều nể mặt.

Nàng cứ tưởng tìm đến một trong ba người mà nàng mơ tưởng cũng y như nàng

gọi Vương Đại Quang ở nhà nàng. Chỉ cần họ nghe tiếng gọi là họ có mặt ngay, hay ít

ra, khi nàng hỏi thăm, bất cứ ai cũng cung kính dẫn đường.

Thư Hương mang cái tâm trạng “đầy đủ” ấy ra đi.

Nàng không ngờ rằng trên con đường đi đến Giang Nam, nếu phải kể lại những

chuyện mà nàng đã gặp, thì có lẽ phải kể mười năm không hết, y như bảo ngữa mặt

đếm những vì sao ...

o0o

Bắt đầu của đêm lên đường là một đêm đầy sao và ánh trăng vằng vặt.

  Quần Xà Lỏn 16 Hồi 1

Gió đêm thật mát, đúng là đêm lý tưởng của kẻ viễn du.

Rèm xe được vén lên, cây dọc hai bên đường chạy lùi trở lại. Ngựa được gió mát

nên chạy khỏe vô cùng.

Y như một con chim bị nhốt trong lòng quá lâu, bây giờ được thả ra, càng bay

nhanh, càng bay xa càng tốt.

Gió lướt qua cửa xe, gió lùa vào thùng xe, gió phớt lên mình nàng như đôi bàn tay

của tình nhân ve vuốt. Từ trong cửa xe thò đầu dòm ra, vầng trăng vành vạnh vẽ ức vạn

vì sao lấm tấm giữa trời trong vút, tâm tình của Thư Hương bỗng nghe thích thú lạ

thường, y như trong đời lần đầu tiên mới thấy được vầng trăng.

Nàng gọi Đào Liễu:

- Xem kìa, ngươi có thấy trăng không, đẹp ơi là đẹp !

Đào Liễu phụ họa, nhưng chính cô ta cũng nghe thích lắm:

- Đẹp, đẹp ghê đi ...

Thư Hương nói:

- Trăng Giang Nam nghe nói đẹp hơn gấp bội, không chừng còn hơn trăng ở đây

nữa đó nghe.

Đào Liễu chớp đôi mắt mơ màng giống y như đôi mắt của chú chó con:

- Bộ trăng Giang Nam khác còn trăng đây khác hay sao ?

Thư Hương nguýt dài:

- Thật là con người không có một chút thi tứ nào cả !

Đào Liễu vụt nói:

- Đúng rồi, nói đến thơ mới nhớ, cảnh đẹp như thế này thì tại sao mình lại không

làm thơ ?

Thư Hương nheo nheo mắt:

- Thơ gì ?

Đào Liễu ấp úng:

- Thì thơ ... thơ gì cà ? ... À à, chẳng hạn như Tây Du Ký !

Thư Hương cười hăng hắc:

- Sao lại có chuyện ... Đường Tăng trong này ? Mà thơ mình làm ra đặt tựa là gì ?

Đào Liễu bóp trán:

- Phải rồi, mình đề là “Đại tiểu thơ Nam Du Ký”, được không ?

Thư Hương vỗ tay:

  Quần Xà Lỏn 17 Hồi 1

- Hay, mình đi Giang Nam, đặt “Nam Du Ký” là hạng nhất.

Nhưng nàng vụt thấp giọng:

- Đào Liễu nè, hồi nãy uống trà nhiều quá, bây giờ ...

Đào Liễu cũng hỏi nhỏ:

- Sao ? Bây giờ sao ?

Thư Hương cú lên đầu Đào Liễu cái nhẹ và hứ luôn:

- Thì bây giờ ... mắc tiểu chớ làm sao ?

Đào Liễu định cười, nhưng lại không cười được, cô ta càng cao giọng:

- Như vậy thì làm sao ? Hông lẽ .. làm đại trên xe ?

Thư Hương nói:

- Ta quên, tức chết, cái gì cũng nhớ mà cái ... thùng tiểu không mang theo !

Bây giờ thì Đào Liễu không còn nín nổi nữa, cô ta ôm bụng cười.

Thư Hương lại cú thêm cái nữa:

- Vui lắm sao cười ? Chẳng lẽ ngươi lại không mắc à ?

Y như lời trù ếm, Thư Hương vừa mới hỏi thì Đào Liễu bỗng ôm bụng. Cô ta

không cười nữa mà đâm lo:

- Làm sao bây giờ ? À, đường vắng lại tối, mình cứ tấp vô ngay bên vệ đường. Kêu

xe ngừng lại đi.

Thư Hương lại cú cô ta:

- Quỷ, lỡ có người đi tới làm sao ? Mình chớ đàn ông sao mà dễ ?

Đào Liễu nói:

- Không sao đâu, mình thay phiên coi chừng.

Thư Hương lắc đầu:

- Không, nhất định là không được.

Đào Liễu nói:

- Không được thì biết làm sao ? Chỉ còn cách ... nín.

Nhưng Thư Hương đã nín rồi, bây giờ vô phương nín nổi. Mặt nàng đã đỏ, ngồi

đã phải khum.

Mà thật là ác, cái thứ kỳ cục. Đừng nói tới còn đở, khi đã nói tới thì như là “kêu”

nó.

Đói thì có thể nhịn. Chớ vụ này thì phải chịu thua.

Thư Hương vụt kêu lớn:

  Quần Xà Lỏn 18 Hồi 1

- Ông đánh xe, ngừng lại !

Đào Liễu che miệng:

- Thôi phải không, trở lại chớ làm sao ?

Thư Hương trừng mắt:

- Ngu, ngươi đúng là con nít, cái gì cũng phải có người lớn mới xong.

Xe ngừng, Thư Hương nhảy xuống, nhưng nàng không dám nhảy mạnh vì bụng đã

cứng rồi.

Nàng gọi:

- Ông đánh xe, lại tôi dặn đây.

Tên đánh xe lót tót nhảy xuống, chậm chạp bước ra sau, dáng cách của hắn thật

là cục mịch.

Tự nhiên là Thư Hương khoái lắm, chuyến đi bí mật của nàng cần gặp kẻ ngơ ngơ

ngáo ngáo như thế này.

Nàng hỏi:

- Bác đánh xe nè, bác có biết chúng tôi là ai không ? Quen không ?

Tên đánh xe lỏ mắt:

- Có đâu ? Chưa gặp lần nào, lạ hoắc.

Thư Hương gióng thêm câu nữa:

- Bác không biết bọn ta từ đâu đến à ?

Tên đánh xe cười, cái cười của hắn cũng ngơ ngơ:

- Bộ tôi điên sao mà không biết ?

Thư Hương đâm lo, nàng hỏi:

- Ở đâu ?

Tên đánh xe nói thật nghiêm trang:

- Thì từ nhà đi chớ còn đâu nữa ?

Đúng là hắn không điên, nhưng chắc có lẽ hơi ... khùng.

Thư Hương thở phào:

- Chú có biết nhà của bọn ta ở đâu không ?

Từ “bác” hạ xuống thành “chú” một cách ... vô nguyên tắc, nhưng gã đánh xe

hình như chẳng thèm chú ý, gã nói:

- Không biết.

Thư Hương hỏi:

  Quần Xà Lỏn 19 Hồi 1

- Như vậy chú biết bọn này đến đâu không ?

Tên đánh xe lắc đầu:

- Không biết.

Thư Hương chớp chớp mắt:

- Chú xem bọn này là trai hay là gái nè.

Tên đánh xe cười, lần này hắn cười có rộng hơn, và hàm răng phơi ra trọn vẹn.

Hắn nói:

- Nếu nhị vị mà là con gái thì chắc tôi cũng sẽ biến thành con gái ...

Thư Hương cũng cười, cố nhiên là cái cười khoái chí, nàng muốn chọc thêm

thằng cha ngơ ngơ này một chút nữa chơi, nhưng hiềm vì bụng bây giờ gần muốn bể,

nên nàng nói vội:

- Bây giờ bọn ta muốn ... tản bộ một chút, chú ở đây chờ, chớ không được bỏ xe

nghe không ?

Tên đánh xe cười hì hì:

- Tiền xe chưa có thì bỏ đi đâu, giết chết cũng không thèm đi.

Thư Hương gật đầu:

- Tốt lắm, đi thì không có tiền xe, ở lại đây rồi còn được thưởng.

Bây giờ thì nàng yên lòng.

Mà yên lòng rồi là cái ... chuyện kia nôn lên. Nàng không thể đứng lại được nữa.

Nàng kéo tay Đào Liễu mà bước đi, nghe nặng nhọc y như sắp sửa ... tới nơi rồi.

Hai người đi tấp vô rừng.

Trời có trăng thật ác. Trăng bây giờ không còn nên thơ nữa, vì trong rừng mà nó

vẫn cứ sáng hoài. Cũng may là không có một ai.

Đào Liễu nói nhỏ:

- Đây đi, không nên đi xa quá bỏ xe.

Thư Hương lắc đầu:

- Không được, chỗ này không được. Cái thằng cha đánh xe đó “đừ câm” mà sợ

nổi gì.

Bất cứ ai cũng đều nghĩ chỗ càng tối là càng bảo đảm an toàn. Thư Hương chọn

một chỗ tối nhất, nàng bảo Đào Liễu:

- Coi chừng nghe, cứ hễ có người thì kêu lên nghe.

Đào Liễu không trả lời mà lại cười khúc khích.

Thư Hương gắt:

  Quần Xà Lỏn 20 Hồi 1

- Cười cái gì, quỷ, bộ chưa thấy ai tiểu tiện lần nào sao mà cười ?

Đào Liễu nói nhỏ, làm như là chuyện bí mật ghê lắm:

- Không phải sợ người. Tôi đang nghĩ chỗ này chắc chắn không có người, nhưng

rất có thể là có một con rắn ...

Đè cái thứ ngán nhất mà lại nói, Thư Hương xanh mặt mày, xách thắt lưng chưa

kịp buộc, một tay quơ quơ như muốn tìm vật gì đó để nhét vô cái miệng ... vô duyên.

Đào Liễu chạy né ra, Thư Hương chụp chụp làm cho cái quần tuột lên tuột

xuống ...

Hai người vừa quần nhau vừa cươi hăng hắc, cười giỡn cho nên tiếng ngựa hí bên

ngoài cũng chẳng nghe, mãi cho đến khi đã rồi, đi lần ra, mới hay rằng cỗ xe và cái gã

đánh xe “đừ câm” đã mất tiêu.

Thư Hương đứng khựng, Đào Liễu cũng khựng.

Hai người nhìn nhau sửng sốt hồi lâu, Đào Liễu mới thở dài:

- Mình bảo người ta khật khùng, không ngờ chính mình lại khật khùng.

Thư Hương cắn răng, nàng giận đến phát run, giận không nói được.

Đào Liễu nói:

- Bây giờ mình làm sao ?

Thư Hương nói ngay:

- Làm sao cũng được, nhưng nhất định không trở về nhà !

Và nàng vụt nói:

- Có phải ngươi gói cả vòng vàng tư trang của ta mang theo không ?

Đào Liễu gật đầu.

Thư Hương dậm chân:

- Thật là tức, những thứ đó đáng lý lộn trong mình chớ sao lại bỏ trên xe ...

Đào Liễu móc trong lưng ra một cái gói, gói bao vải cột bên ngoài:

- Đây nè.

Thư Hương nhảy dựng lên:

- Ta biết mà. Ta biết ngươi thì lúc nào cũng luôn cẩn thận.

Đào Liễu lắc đầu:

- Con nít cuối cùng vẫn là con nít. Việc gì cũng không cẩn thận bằng người lớn !

Cô ta lại nói một câu mà thường ngày Thư Hương thường hay mắng cô ta.

o0o

  Quần Xà Lỏn 21 Hồi 1

Nhờ có trăng nên đường đi không tối lắm.

Hai người thong thả bước đi, bây giờ họ mới đúng là khách nhàn du.

Nhờ vào gió đêm mát mẻ, bao nhiêu sự giận dữ vừa rồi bây giờ đã hết, y như

chuyện xảy ra là một trò đùa.

Họ lại bắt đầu cười giỡn.

Thư Hương nói:

- Mất của nhưng hình như có nhẹ nhàng hơn phải không ?

Đào Liễu chớp chớp mắt:

- Bây giờ không sợ đắp chăn mền hôi của đàn ông, ăn chén dính mỡ nhầy nữa à ?

Thư Hương nói:

- Sợ cái gì chứ. Còn vàng là còn mua giường mới, đồ mới.

Đào Liễu cười:

- Biết sao tôi thích hầu hạ cô nương không ? Vì cô nương hay giận nhưng lại rất

mau quên.

Thư Hương vụt nói:

- Lạ một điều là sao hắn không chờ lấy tiền xe rồi hẳn đi ?

Đào Liễu cũng hơi ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô ta chắt lưỡi:

- Đúng là cầu toàn, cái gì cũng muốn đầy đủ, nhớ rằng xe là xe của hắn mướn,

trong khi đồ vật của mình dư sắm hai cỗ xe hơn như thế thì còn cần quái gì tiền xe ?

Thư Hương gật đầu:

- Ờ hé ...

Đúng là lối nói chuyện của những cô nhà giàu, họ nói nhiều câu nghe phát giận

mà cũng dễ tức cười luôn.

o0o

Trời đã sáng.

Gà trong rừng, trong xóm đã gáy ó o, bao tử của hai cô cũng ngáy nghe ọt ọt.

Thư Hương lầm bầm:

- Không hiểu tại sao bao tử người ta lại có thể kêu ọt ọt như vậy ?

Đào Liễu nói:

- Đó là sôi bụng chớ có gì mà lạ.

  Quần Xà Lỏn 22 Hồi 1

Thư Hương nói:

- Nhưng tại sao đói lại sôi ?

Đào Liễu chịu thua.

Cô ta thường hay chịu thua, không làm sao trả lời hết những câu hỏi của cô mình.

Thư Hương thở ra:

- Thật không ngờ con người ta đói bụng lại khó chịu như thế này ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
6
XtGem Forum catalog