00:19 | 31/01/25 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 9353 |
Quần Xà Lỏn 42 Hồi 3
Triệu Hùng bước nhanh tới kề tai cô ta nói mấy câu, cặp mắt cô gái chiếu về phía
Thư Hương và Đào Liễu, cặp mắt ném từ trên xuống dưới thật nhanh và sau cùng thì cô
ta mới gật gật:
- Được rồi, vào đi, nhè nhẹ một chút nghe, các cô còn ngủ đó, làm cho các cô
phiền hà là Vương đại nương lột da anh.
Bọn Triệu Hùng, Thư Hương bước vô cửa, nhưng cả ba lại phải đợi dưới dàn hoa
dạ lý, chờ cô gái vào thông báo.
Thư Hương nói nhỏ với Đào Liễu:
- Xem chừng các cô con nhà này lười biếng dữ, đã vậy mà không chịu ai làm
động, đúng là con gái nhà giàu.
Triệu Hùng chẳng những mắt lanh mà tai cũng thính, Thư Hương nói nhỏ, nhưng
hắn vẫn nghe, hắn cười:
- Như vậy đủ thấy Vương đại nương rộng rãi lắm, ai vào đây là có phước lắm đó
nghe.
Đào Liễu vụt hỏi:
- Nhưng các cô đó là gì của Vương đại nương ?
Triệu Hùng đáp:
- Hầu hết là con nuôi. Con nuôi của Vương đại nương mà đi đâu là được đối đãi
tốt đến đó, không một ai dám khinh lờn.
Thư Hương cười:
- Tôi không muốn làm con nuôi, nhưng bằng hữu mà tốt như bà ta thì lại thích kết
giao lắm.
Triệu Hùng gật lia:
- Đúng đúng, Vương đại nương cũng rất thích kết giao bằng hữu. Bà ta là một Nữ
Mạnh Thường mà, sự rộng rãi của bà ta y như Đào nhị gia Đào Ngọc Thạch ở Cẩm Tú
Sơn Trang vậy hè.
Thư Hương đưa mắt nhìn Đào Liễu, cả hai cùng mím miệng cười.
Có ai lại không thích có người không biết nhè khen cha trước mặt con !
Triệu Hùng bước vào trong một lát quay ra lộ vẻ vui mừng:
- Được rồi, Vương đại nương đã bằng lòng, xin thỉnh nhị vị bước vào.
Theo tay hắn chỉ, Thư Hương và Đào Liễu bước ngang bồn hoa đi thẳng vào thềm.
o0o
Quần Xà Lỏn 43 Hồi 3
Ngay giữa bậc thềm, bên cạnh những chậu hoa lan, một người đàn bàn trung
niên đang đứng dang tay đón khách.
Miệng bà ta điểm nụ cười tươi, nhưng bộ mặt vẫn mang vẻ uy nghi của một con
người nhiều khí phách.
Đôi mắt lá râm có đuôi dài của bà ta nhìn Thư Hương và Đào Liễu từ trên xuống
dưới và hỏi thật nhẹ:
- Nhị vị tiểu muội muội đây phải không ?
Triệu Hùng rước nói:
- Vâng, nhị vị đó.
Trung niên thiếu phụ gật đầu:
- Đẹp quá chớ, chắc cũng là con nhà khá giả, chắc chắn Vương đại nương sẽ vui
lòng.
Triệu Hùng cười:
- Nếu là hạng tầm thường thì tôi đâu dám mang đến nơi này.
Trung niên thiếu phụ lại gật đầu:
- Được rồi, để tôi đưa hai cô vào, ngươi cứ yên tâm đi ra đi.
Triệu Hùng cười cười:
- Vâng, tất nhiên là tôi rất yên tâm, rất yên tâm.
Thư Hương ngạc nhiên:
- Ủa, Triệu đại ca không cùng vào với chúng tôi sao ?
Triệu Hùng cười:
- Tôi đã nói chuyện gởi gấm với Vương đại nương rồi, xin nhị vị cứ yên lòng, có
tin là tôi sẽ đến ngay.
Hắn chào trung niên thiếu phụ lần nữa rồi hấp tấp đi ra.
Thư Hương muốn nói thêm, nhưng hai cánh cửa đó đã khép lại.
Trung niên thiếu phụ vẫy vẫy tay, Thư Hương đắn đo một chút rồi dắt tay Đào
Liễu đi theo.
Trung niên thiếu phụ dịu dàng:
- Nhị vị mới đến, có lẽ sẽ thấy có một vài chuyện không thích, nhưng lâu rồi nhất
định sẽ thích ghê lắm.
Đào Liễu hớt nói:
- Chắc chúng tôi không ở lâu đâu, nhiều lắm là năm, sáu ngày thôi.
Quần Xà Lỏn 44 Hồi 3
Làm như làm không nghe, trung niên thiếu phụ nói:
- Ở đây hiện có hơn hai mươi cô, tất cả đều như chị em ruột với nhau, tất cả đều
gọi tôi là Mai thư vì tôi có lớn hơn đôi chút. Chuyện gì cần, nhị vị cứ hỏi tôi nghe.
Đào Liễu định nói trước nữa, nhưng Thư Hương lừ mắt và quay lại nói với Mai thư:
- Nơi này vừa vào là thấy thích ngay, yên tịnh quá, chắc chắn chúng tôi sẽ vui
lắm, xin Mai thư đừng lo.
Đúng là chỗ này rất đẹp, đi qua khỏi sân, lên thềm, vô giải hành lang, nơi nào
cũng có hoa, muôn tía ngàn hồng, hương thơm sực nức. So với vườn hoa của Cẩm Tú
Sơn Trang cũng không hề kém sút.
Trong hoa viên đầy đủ giả sơn, thủy tạ, hoa sen, điểm xuyết bởi những chiếc cầu
nho nhỏ xinh xinh với những hàng lan can màu son đỏ thắm, rải rác mấy cô gái “đào tơ
mơn mởn” đứng ngắm cảnh đó đây, có người đang hong tóc bên cửa sổ, có người ngắt
hoa liệng dưới hồ sen, hương hoa quyện vào người đẹp, mặt hoa dờn dờn đây đó, thật
đúng là cảnh bồng lai.
Những con bướm cánh màu sặc sỡ lượn hút nụ hoa, mấy lồng chim tiếng oanh thỏ
thẻ, người nhìn hoa, hoa đón bước và chim hót tưng bừng, cho dầu có tâm sự não nề,
vào đến đây rồi, bao nhiêu phiền muộn cũng tan thành mây khói.
Như nhớ lại cảnh rộn rịp của nhà mình, Thư Hương chép miệng:
- Ở đây cái gì cũng đẹp, chỉ có điều quá yên tịnh.
Mai thư hỏi:
- Muội muội thích ồn ào chớ không thích yên tịnh à ?
Thư Hương đáp:
- Quá yên tĩnh thì thường hay suy nghĩ bậy, tôi không thích nghĩ bậy bạ.
Mai thư cười:
- Như vậy lại càng tốt, ở đây ban ngày yên tĩnh như vầy, nhưng cứ tối đến là rất
ồn ào náo nhiệt, như vậy thích yên tĩnh cũng có, thích náo nhiệt cũng có, ở đây nhất
định sẽ không khi nào chán.
Thư Hương ngẩng lên nhìn lên lầu, nhìn mấy cô gái đang đứng tựa lan can có vẻ
trầm tư, nàng hỏi:
- Nhưng những vị cô nương ở đây thì hình như không thích lắm.
Mai thư mỉm cười:
- Họ là những con mèo, ban ngày thì hiền khô như cục bột đó, nhưng cứ mặt trời
sụp xuống là mắt họ sáng ngời, họ như con lật đật, nhiều lúc ồn ào đến không chịu nổi.
Quần Xà Lỏn 45 Hồi 3
Thư Hương nói:
- Tôi không sợ ồn ào, ở nhà có nhiều lúc tôi cũng đã làm thiên hạ chịu không nổi
nữa, không tin Mai thư hỏi a đầu này xem.
Đào Liễu nhếch nhếch môi:
- Hỏi tôi làm gì, tôi thì có lẽ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng đều không biết ...
Mai thư mỉm cười:
- Vị tiểu muội này hình như là không thích ồn, nhưng tôi dám chắc về sau lần lần
rồi tiểu muội muội cũng thích cho mà xem.
Mai thư là con người hơi lạ, nàng tươi cười luôn miệng, nàng dịu dàng từ cử chỉ
đến lời nói, nhưng đôi mắt thì lạnh lùng trống vắng.
Đào Liễu vốn cũng muốn nói, nhưng tình cờ nàng bắt gặp ánh mắt gần như sâu
độc của Mai thư là nàng ngậm miệng lại luôn.
Không hiểu tại sao, vừa bước vào đây là cô ta chợt nghe làm như có nhiều đe dọa
đang rình rập chung quanh.
Ba người đi qua một hòn giả sơn là gặp ngay hồ sen.
Hồ sen ở đây không tròn, không vuông, mà chỗ rộng chỗ hẹp luồn trong sân, ra
đến sân sau, mới nhìn qua tưởng chừng như là một con sông nhỏ chảy xuyên, nhiều vòi
nhiều vịnh.
Họ đi lên một cây cầu nhỏ, bên dưới đáy nước trong veo, hương thơm sực nức, và
những con cá nhiều màu phóng qua phóng lại dưới nước.
Bên cây cầu, sau hòn non bộ, có một ngôi lầu nhỏ, chợt nghe có tiếng kêu:
- Không, tôi không chịu nổi ... tôi chịu không nổi ... các người cho tôi đi ...
Một cô gái nhỏ đầu tóc rối bời, từ trong chạy ra lan can, nước mắt đầm đìa tức
tưởi.
Cô ta mặc một cái áo hồng thật đẹp, nhưng đã có nhiều nơi sướt rách.
Không ai để ý đến cô ta, mấy cô gái đứng dựa lan can lầu bên trên không hề dòm
lại, làm như họ không thấy, không nghe gì cả.
Chỉ có Mai thư đi lại, nàng choàng tay qua ngang lưng cô bé, không hiểu nàng
nói gì nho nhỏ, nhưng cô bé bỗng dịu ngay, đang gào đang kêu, bỗng lặng im như một
con mèo nhỏ, cô ta cúi đầu quay trở vào phòng.
Mai thư vẫn cười thật tươi, làm như không có chuyện gì đáng cả.
Không ngăn được tánh tò mò, Thư Hương hỏi:
- Vị cô nương đó làm sao thế ?
Quần Xà Lỏn 46 Hồi 3
Mai thư thở ra:
- Khi cô ta chưa đến đây thì đã từng bị những chuyện làm cho xúc động thần kinh,
cho nên cô ta thường hay có những thái độ gần như điên cuồng, chúng tôi ở đây đã
quen cái chuyện ấy rồi.
Đúng chớ sao, nếu không quen rồi thì làm gì người ta lại có thể làm như không
nghe không thấy, trong khi chuyện “lạ lùng” xảy ra trước mắt ?
Thư Hương lại hỏi:
- Cô ta bị cái gì làm cho xúc động thần kinh như thế ?
Mai thư nói:
- Chúng tôi cũng không rõ lắm, mà cũng không đành hỏi. Hỏi chỉ gợi cho cô ta
chuyện thương tâm, nghe nói hình như trước đây, cô ta đã bị một tình nhân gạt gẫm sao
đó, có lẽ cũng thê thảm lắm.
Thư Hương hừ hừ:
- Bọn đàn ông thật là thứ chẳng ra gì.
Mai thư gật gật và dịu giọng:
- Đàn ông tốt ít lắm, tiểu muội muội nhớ kỹ câu nói của tôi, sau này tránh được
chuyện buồn lòng.
Họ đi qua khỏi hòn giả sơn, băng vào vườn hoa phía bên hông.
Hoa ở đây thật đẹp và đang nở rộ. Những bồn hoa đủ hình đủ cỡ chen khít vào
nhau, chỉ còn lối đi nho nhỏ và cành hoa tràn ra ngoài.
Xế bên vườn hoa có một ngôi lầu, ngôi lầu không lớn nhưng rất xinh, mái ngói đỏ
tươi, những rèm của ngôi lầu cũng đỏ tươi.
Mai thư nói:
- Vương đại nương ở trong ngôi lầu đó, bây giờ thì đã thức dậy rồi, để tôi vào báo
là có nhị vị muội muội đến.
Nàng rẽ hoa thoăn thoắt vào trong.
Người thiếu phụ này tuổi cũng đã quá ba mươi, nhưng nhan sắc trông chừng hăm
mấy.
Từ lời nói, giọng cười đến tướng đi, không một chỗ nào chê được.
Thư Hương nhìn theo chép miệng:
- Mình đến cái tuổi của chị ấy mà được như thế thì đủ để vừa lòng.
Đào Liễu cắn một thật chặt, và vụt nói:
- Tiểu thơ, chúng ta đi có được không ?
Quần Xà Lỏn 47 Hồi 3
Thư Hương cau mặt:
- Đi đâu ?
Đào Liễu đáp:
- Đi đâu cũng được, chỉ cần tránh khỏi chỗ này.
Đôi mày Thư Hương nhíu lại:
- Sao vậy ?
Đào Liễu ngập ngừng:
- Tôi cũng không biết tại sao ... nhưng tôi cảm thấy chỗ này không ổn.
Thư Hương hỏi:
- Có chỗ nào không ổn đâu ?
Đào Liễu nói:
- Cái gì tôi thấy cũng không ổn. Con người ở đây hình như không giống bình
thường, họ có cái gì khác lạ lắm, nhưng tôi chưa biết lạ ở chỗ nào.
Thư Hương cười và nhẹ lắc đầu:
- Đúng là cái thứ nhát chết, nghi cái gì mà nghi dữ vậy. Một nhà quyền quý như
thế này mà cô cũng nghi xấu được à ?
Nàng nhìn lên ngôi lầu và nói tiếp:
- Nhất là ta vẫn muốn gặp Vương đại nương, nhất định bà ta là một con người
không phải tầm thường.
- o O o -
Quần Xà Lỏn 48 Hồi 4
Hồii 4
Ngườii Đànn Bà Phi Thườnng
ếu ai đã gặp Vương đại nương cũng đều nhận thấy được bà ta là người đàn
bà phi thường.
Nếu ai đã nói Mai thư là con người thanh nhã, xuất sắc, thì khi gặp Vương
đại nương rồi chắc chắn sẽ rút lời khen không dám nói ra.
Bởi vì chắc chắn trên đời này không có đủ lời lẽ để hình dung cái phong độ và
khí chất của vị nữ chủ nhân này.
Không, không có từng chữ nào để hình dung, “mỹ từ pháp” của những nhà thơ là
phong phú nhất, nhưng cũng chịu thua luôn.
Họ sẽ không làm thơ nữa, khi họ gặp Vương đại nương, đành phải trở lại lời lẽ
bình thường, hết sức bình thường, họ chỉ biết chép miệng: “Đẹp, đẹp quá !”
Không có cách nào nói hơn được nữa.
Đi trên sông gặp cơn sóng nhỏ, trời mây quang đảng, người ta còn có thể nghiền
ngẫm để đẻ ra những tiếng “gợn sóng lăn tăn”, “mặt nước nhấp nhô”, “như đám mạ
non dưới con gió nhẹ”, “những cuộn bông trắng xóa” ... nhưng nếu gặp cơn bão tố đen
kịt thì thi bá cũng chịu thua.
Người gặp Vương đại nương cũng giống như chiếc thuyền gặp phong ba.
Bất cứ ai, khi ăn, đều không muốn có người nhìn ...