Teya Salat
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
20:18 25/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp - Cát Bụi Giang Hồ

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 9049
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 22
.

Lưu tiên sinh nói:

  Quần Xà Lỏn 88 Hồi 7

- Tự nhiên là cô có thể, vì hắn đang yêu cô, chính vì thế mà cô có thể giết hắn

dễ như chơi.

Lời nói của hắn quả chứng tỏ hắn có nhiều kinh nghiệm.

Bất cứ một người đàn ông mạnh bạo cách mấy, người đàn bà có yếu đến bực nào,

yếu như bún thiu, nhưng nếu khi người đàn ông đã quá yêu người đàn bà, sức mạnh dễ

bị ngã dưới bàn tay yếu ớt đó như thường.

Hầu hết những người đàn bà đều có thừa cách và thừa sức sát hại người đàn ông

đã yêu mình, nhất là đối với một kẻ đang yêu say đắm thì lại càng dễ dàng hơn nữa.

Thư Hương cúi mặt, nàng nhìn hai bàn tay của mình trân trối.

Kế bên bàn tay của nàng vụt có một ngọn đao.

Ngọn đao trần ...

o0o

Lưỡi đao có sắc màu thật lạ lùng.

Tự nhiên là nước thép ánh lên, không phải nước thép xanh, không phải nước

thép tím, đó là thứ nước thép ửng hồng.

Nghe nói đời Minh có “Tử Kim Đao”.

“Tử” là màu tía, vì thế khi thanh đao vung lên, màu tía sáng bầm như màu máu

đặc, mỗi khi ánh “tử quang” cuốn dậy là có một bựng máu tưới theo.

Đó là thanh đao của dòng họ Bạch.

Thư Hương có nghe, nhưng nàng chưa nghe thanh đao có màu hồng như thanh

đao này bao giờ.

Sắc thép của thanh đao mà giống in làn má của cô gái đương xuân.

Lưu tiên sinh nói:

- Thanh đao này tốt lắm, chẳng những đặt sợi lông lên thổi nhẹ một cái là đứt

làm đôi, mà cứ liếm vào da là đã quyện vẳng vào yết hầu ngọt xớt.

Hắn nói tiếp bằng một giọng từ từ:

- Mỗi một thanh đao quý đều có tên, thanh đao này cũng vậy. Nó là “Nữ Nhân

Đao”.

“Nữ Nhân Đao”.

Thanh đao có màu thật lạ mà lại có tên thật lạ.

  Quần Xà Lỏn 89 Hồi 7

Thư Hương nhíu mày:

- Tại sao lại có cái tên lạ lùng như thế ?

Lưu tiên sinh vẫn với giọng chậm rải cố hữu, nhưng lại còn có vẻ chậm hơn,

người ta nghe giọng nói mường tượng như một người đang kể về một thức ăn ngon và

phẩm bình hương vị:

- Vì nó mỏng và dịu dàng như lưỡi người đẹp, sắc bén và nguy hiểm như lòng dạ

mỹ nhân, nó nhẹ nhàng vừa với tầm tay của bất cứ người đàn bà nào dùng nó kết liễu

người đã yêu mình, nó là báu vật.

Những tiếng nói sau cùng bỗng nghe như xa vắng và khi Thư Hương ngẩng mặt

lên, thì hắn đã mất dạng rồi.

Thuật khinh công của hắn gần như ma quỷ.

Thư Hương đưa thanh đao lên gần quan sát, nhưng nàng vội rút vào tay áo.

Bên ngoài có tiếng bước chân.

Nàng xuôi tay xuống, lưỡi đao nằm dọc phía sau.

Dã Kỳ xồng xộc chạy vào.

Hắn trở lại một mình.

Hắn nhìn Thư Hương bằng đôi mắt vui mừng như người ta gặp vật gì quý báu.

Hắn chồm sát tới bên nàng vừa thở hổn hển, vừa nói:

- Quả nhiên cô không đi ... quả nhiên cô đợi tôi ...

Thư Hương tránh tia nhìn hau háu của hắn, nàng hỏi:

- Đào Liễu đâu ?

Dã Kỳ nói:

- Tôi không tìm được, bởi vì ...

Hắn nói chưa được hết câu, vì hắn nghe nhói ở tim.

Hắn không thấy vì đôi mắt đờ đẫn của hắn bận dán vào mắt Thư Hương, cho nên

nàng vung tay mà hắn vẫn chưa hay, cho đến khi hắn nghe nhói thì lưỡi “Nữ Nhân

Đao” đã lút sâu vào tim hắn.

Dã Kỳ khựng lại như sửng sốt và hai bàn tay như mười trái chuối của hắn chụp

vào cổ Thư Hương.

Hai tay hắn siết cổ nàng, và hắn rống lên:

- Tại làm sao ngươi giết ta ? ... Ta đã làm sai lầm chuyện gì ?

Thư Hương không thể trả lời.

Cổ nàng bị nghẹt, toàn thân bất động ...

  Quần Xà Lỏn 90 Hồi 7

Bàn tay hộ pháp của Dã Kỳ mà thêm một chút sức nữa là cổ nàng sẽ y như cọng

cỏ bị bứt làm đôi.

Nàng hoảng hốt, nàng run rẩy, nhưng nàng vẫn không nói được.

Nàng biết nàng sẽ chết, vì Dã Kỳ không thể tha nàng.

Không ngờ, thình lình, tay hắn vụt lỏng ra ...

Ánh lửa phẫn nộ trong mắt hắn từ từ dịu xuống và tắt ngấm, thay vào đó là sự đau

khổ tràn đầy.

Hắn nhìn vào mắt Thư Hương và nói:

- Quả thật ... cô cần nên giết tôi ... tôi không trách ... tôi không trách cô ...

“Tôi không trách cô” ...

Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần bốn tiếng đó, giọng hắn yếu lần, mặt hắn giật giật,

tròng mắt hắn bạc màu ...

Hắn từ từ quỵ xuống ...

Hắn ngã xuống rồi nhưng mắt hắn vẫn chăm chăm vào mặt Thư Hương, hắn gắng

sức nói từng tiếng một:

- Tôi không tìm được em cô, vì nàng đã trốn thoát rồi ... nhưng quả thật tôi đã cố

tìm ... tôi không có lừa cô ...

Hắn ngoẻo đầu tắt thở.

Khi mới trở lại, phần lo Thư Hương bỏ đi, hắn thở hồ hộc, nhưng bây giờ thì hắn

chết thật im, hắn không rên rỉ, không gào rống theo sức hắn, hắn bình tĩnh mà chết,

êm đềm mà chết.

Có lẽ hắn chết trong cái bằng lòng.

Hắn không làm việc quấy, hắn không lừa dối Thư Hương ...

Thư Hương đứng sững như trời trồng, thình lình, nàng nghe áo quần nàng đẫm ướt.

“Tôi không trách cô”.

“Tôi không lừa cô”.

Nàng lạnh toát mồ hôi.

Hắn không có, nhưng nàng có.

Nàng đã lợi dụng hắn, lừa dối hắn và giết hắn.

Hắn đã lầm lỗi chuyện gì ?

Soảng !

Thanh đao vấy máu trên tay nàng rơi xuống, rơi trên nền đá, rơi cạnh chân nàng.

  Quần Xà Lỏn 91 Hồi 7

Còn nước mắt ?

Nước mắt đâu không chịu rơi theo ? Phải chăng vì không còn nước mắt để rơi ?

- Cô có biết không ? Vừa rồi, hắn giết cô dễ như chơi.

Lưu tiên sinh trở lại.

Thư Hương không nhìn hắn, nàng ngơ ngẩn:

- Tôi biết.

Lưu tiên sinh nói:

- Hắn không giết cô là tại hắn yêu cô, cô có thể giết hắn cũng tại vì hắn thật quá

yêu cô.

Giọng nói của Lưu tiên sinh nghe như xa vắng mơ hồ.

- Hắn yêu cô, đó là sự sai lầm duy nhất của hắn, nhưng hắn không biết đó là sự

sai lầm.

Có phải thế không ?

Có phải hắn đã sai lầm không ?

Một con người nếu yêu một người không nên yêu, quả đó là sự sai lầm đáng sợ.

Sự sai lầm đó không thể nào dung được.

Thế nhưng nước mắt của Thư Hương đã rơi, nước mắt trào rơi dài theo má, rơi

xuống áo vàng.

Không bao giờ nàng nghĩ là nàng lại có thể rơi nước mắt đối với một con người

như thế. Nhưng nước mắt nàng đã rơi thật.

Nàng đứng trơ trơ, để mặc cho dòng nước mắt trào ra rơi xuống, nàng không buồn

đưa tay lên chậm ...

Nhưng ngay khi đó thì nàng vụt nghe một giọng dìu dịu ngọt ngào:

- Đi về, khách đã tan cả rồi, Vương đại nương đang đợi muội đi về.

Giọng nói ngọt lịm của Mai thư.

Nghe đến ba tiếng “Vương đại nương”, Thư Hương tưởng chừng như ngọn roi da

quất ngang vào mặt, nàng thụt lùi run giọng:

- Không, tôi không về đâu hết ...

Mai thư cười, giọng cười cũng ngọt xớt như lời nói:

- Coi, sao vậy tiểu muội muội ? Chẳng lẽ để cho chị bồng sao ?

Thư Hương như sắp khóc:

- Tôi van xin Mai thư, xin Mai thư hãy để cho tôi đi ...

  Quần Xà Lỏn 92 Hồi 7

Mai thư cười:

- Làm sao đi được ? Từ trước đến giờ, những người đến đây rồi thì có ai đi được

đâu em ?

Giọng nói dịu ngọt lạ lùng, nhưng lọt tai Thư Hương bỗng như những mũi dùi

nhọn hoắc.

Lưu tiên sinh vụt nói:

- Nếu cô quả thật muốn đi, thì ta có cách.

Thư Hương mừng muốn phát điên:

- Làm sao ? Cách gì ?

Nàng thừa biết cái cách của Lưu tiên sinh nhất định là hữu hiệu.

Lưu tiên sinh nói:

- Chỉ cần cô hứa với tôi một việc, tôi sẽ chỉ cách làm cho đi khỏi chỗ này.

Thư Hương hỏi:

- Hứa chuyện gì ?

Lưu tiên sinh nói:

- Hứa rằng cô sẽ bằng lòng ưng tôi làm chồng.

Mai thư cười hắc hắc:

- Lưu tiên sinh đang đùa đó chứ ?

Lưu tiên sinh hỏi:

- Ngươi cho rằng ta đang đùa à ?

Mai thư vẫn cười:

- Giả như cô ta có bằng lòng thì tôi cũng không thể bằng lòng.

Lưu tiên sinh nói từ từ:

- Ngươi không bằng lòng thì ta sẽ giết ngươi.

Mai thư cứ cười, nhưng nếu nghe kỹ thì giọng cười bây giờ đã có phần gượng gạo:

- Giết tôi thì có thể, nhưng còn Vương đại nương ...

Vừa nghe ba tiếng “Vương đại nương” là Thư Hương vụt la lên:

- Bằng lòng, tôi bằng lòng !

Tiếng của nàng chưa dứt thì Mai thư ngã xuống.

Không có một tiếng la, vành môi của người thiếu phụ tuyệt sắc vẫn chưa tắt kịp

nụ cười.

  Quần Xà Lỏn 93 Hồi 7

Khi nàng cười, khóe miệng và khóe mắt có những đường nhăn. Bây giờ, máu theo

những đường nhăn đó chảy xuống ...

Mới đầu chỉ theo những đường nhăn, nhưng sau đó thì loang đỏ mặt.

Trên trán Mai thư có một lỗ trống hốc.

Thứ ám khí ghê hồn.

Nụ cười ở vành môi của Mai thư cũng vẫn chưa tan, trong khi máu đã tràn gần

kín mặt, cái miệng xinh xinh của người thiếu phụ bây giờ dễ sợ làm sao !

Thư Hương rùng mình, nàng quay nhanh trở lại.

Lưu tiên sinh không thấy.

Không biết hắn đã đi tự bao giờ.

Thư Hương không nghĩ gì thêm nữa, nàng không thèm nghĩ vào đâu nữa, nàng

tông thẳng ra cửa cắm đầu chạy riết.

Nàng không nhìn gì cả, không nghĩ gì cả, nàng cứ chạy.

Đêm tối như mực, bốn phía đen hù.

Thư Hương không thấy gì cả, vì nàng không hề nhìn một vật gì. Bốn phía tối thui.

Thế nhưng cứ hễ hơi chậm chân lại một chút là từ trong bóng tối gần xa nàng

phảng phất nhìn thấy bộ mặt hơi xanh, lạnh ngắt của Lưu tiên sinh ẩn hiện.

Nàng không dám ngừng lại, nàng bất kể gai gốc bụi bờ, nàng cắm đầu chạy chết.

Chạy không dám lơi, không dám ngó, chạy riết cho đến khi nàng quỵ xuống ...

o0o

Cuối cùng thì Thư Hương quỵ xuống.

Chỗ nàng quỵ xuống hình như có một phiến đá bằng.

Nàng vừa quỵ xuống thì chợt nghe một giọng nói ... từ từ:

- Cô đã đến rồi đó sao ? Tôi đơi ở đây này.

Giọng nói của Lưu tiên sinh.

Không biết hắn ngồi trên phiến đá đó bao giờ, hắn ngồi bất động, hắn ngồi sừng

sựng, y như hắn là một mô đá nhô trên phiến đá.

Y như là khi phiến đá đó còn trong lòng đất là đã có hắn rồi.

Hắn ngồi lặng lẽ, mặt hắn trơ trơ xanh mét, y như mặt chết.

Thư Hương cắn răng mở trừng đôi mắt ...

  Quần Xà Lỏn 94 Hồi 7

Không, không phải là ảo ảnh, quả thật Lưu tiên sinh ngồi đó.

Dáng cách lạnh băng băng như cái xác chết của hắn, ngàn đời nàng cũng không

thể nhìn lầm.

Thư Hương như muốn phát điên, nàng la lớn:

- Đợi tôi ? Tại làm sao lại đợi tôi ?

Lưu tiên sinh từ từ nói:

- Tôi có một chuyện muốn hỏi cô.

Thư Hương hỏi lại:

- Cái gì ? Chuyện gì ?

Lưu tiên sinh hỏi:

- Tôi hỏi xem chừng nào cô mới lấy tôi.

Thư Hương nhảy dựng lên:

- Lấy ai ? Ai nói lấy ngươi ?

Lưu tiên sinh vẫn từ từ, hình như trong đời hắn không có chuyện gì gấp cả, hắn

nói:

- Chính miệng cô nói, cô hứa bằng lòng.

Thư Hương dậm chân:

- Không, ta không có hứa ... ta không có hứa ...

Nàng lao mình tới trước, nàng chạy thật nhanh.

Thật không ai ngờ, sau khi chạy một khoảng đường xa, đuối sức, đuối đến mức

phải quỵ xuống, thế mà bây giờ nàng lại phát giác mình chạy còn mau hơn lúc ban đầu.

Chính Thư Hương cũng không ngờ mình lại được nhanh và khỏe như thế ấy.

Con người khi đã đến bước đường cùng, tiềm lực bỗng tăng lên một cách phi

thường, chính bản thân con người ấy cũng không ngờ được.

Nàng chạy thật nhanh, chạy thật xa, thật xa mới dám quay đầu nhìn lại.

Phía sau tối mịt, không thấy bóng họ Lưu ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
5