Polaroid
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
17:49 29/03/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...
Tải clip sex về cho điện thoại

Đệ Nhất Nông Trại Game Đột Kích Mobile
Tải ngay game đột kích miễn phí về cho điện thoại có chế độ bắn quái cực chất

Truyện Kiếm Hiệp - Cát Bụi Giang Hồ

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 8990
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 22
.

Tống Thập Nương là “Thiên hạ đệ nhất Ám Khí Danh Gia, chẳng những là người

số một chuyên chế tạo ám khí, mà còn là người số một về ném ám khí, chẳng những

ném ám khí tài, mà lại còn là người tiếp ám khí số một trong thiên hạ.

Dưới con mắt của giang hồ, Tống Thập Nương thuộc vào hàng “Nhân Vật Lớn”,

điều đó Thư Hương cũng đã có nghe.

Và trước đây, giá như Tống Thập Nương không phải là phái nữ thì rất có thể Thư

Hương cũng đã kể tên người ấy vào danh sách… chọn chồng.

Chính vì biết như thế nên khi nghe Lưu Tiên Sinh hỏi câu đó nàng không có lấy

chi làm lạ.

Không hiểu Trương Dị có lấy làm lạ hay không, nhưng hắn lắc đầu:

- Cái tên đó, bình sanh ta cũng mới nghe lần thứ nhất.

Lưu Tiên Sinh hỏi:

- Ngươi chưa bao giờ nghe tên đó, cũng như chưa bao giờ thấy món ám khí nầy?

Trương Dị đáp:

- Đúng vậy!

Lưu Tiên Sinh nói:

- Vậy mà ngươi vẫn tiếp được ám khí đó.

Trương Dị cười:

- Nếu không tiếp được thì cái trán của ta bây giờ lại có một cái lổ rồi.

Lưu Tiên Sinh nhìn hắn trừng trừng và vụt thở dài:

- Ngươi có thể cho ta biết ngươi làm thế nào để tiếp ám khí đó không?

 

  Tình Trai 110 Hồi 10

Trương Dị nói:

- Không!

Lưu Tiên Sinh hỏi:

- Ngươi có thể trả ám khí lại cho ta không?

Trương Dị đáp:

- Không!

Lưu Tiên Sinh lại thở ra:

- Ngươi có thể để cho ta đi không?

Trương Dị lại đáp:

- Không!

Nhưng rồi hắn vụt cười:

- Nhưng nếu ngươi bò thì ta không phản đối.

Lưu Tiên Sinh không hỏi thêm câu nào nữa.

Vì hắn đã mọp xuống… bò.

o O o

Thư Hương nhìn đờ đẩn.

Bất cứ ai nhìn Lưu Tiên Sinh cũng đều cảm thấy hắn cứng đầu hơn đá, hắn lạnh

còn hơn băng, hắn trơ trơ còn hơn xác chết.

Mặt hắn y như tượng gỗ, hắn không hề lộ một chút gì để cho người ta có thể biết

rằng hắn còn có… linh hồn.

Nghĩa là con người của hắn không có một thứ cảm tình nào cả.

Thế nhưng từ khi hắn thấy gã thiếu niên lùn mập nầy thì hắn hoàn toàn thay đổi,

chẳng những hắn đã cười, mà hắn còn gần muốn khóc, chẳng những hắn xanh mặt mà

hắn còn quì xuống để bò.

Người ta nói người nông dân cầm cây chỉa đi xoi ếch, khi nhắm đã chắc chắn,

phóng cây chỉa xuống và lở trật để cho con ếch nhảy đi, thì người cầm chỉa nhất định

không làm sao có thể phóng thêm chỉa nữa, mặc dầu con ếch nhiều khi nhảy… không

nhanh mà là nhảy… từ từ. Người ta bảo không phải con ếch giỏi mà tại người cầm

chỉa… quýnh.

Người ta bảo thợ săn nhắm bắn con cọp phát đầu lở trật, thì chỉ có hai đường,

một là cọp chạy mất, hai là cọp vồ chết thợ săn, chớ không làm sao bắn được phát thứ

hai, mặc dầu về sự tính toán thời gian người ta ước lượng người thợ săn có thể nổ thêm

phát nữa để hạ cọp, chớ không khi nào nó chạy thoát nổi, hoặc hại người thợ săn nổi.

 

  Tình Trai 111 Hồi 10

Nhưng sở dĩ không bao giờ có trường hợp nổ phát thứ hai là tại vì người thợ săn mất

tinh thần.

Những người đã luôn thành công, tin chắc vào sự thành công của mình, nhưng

bỗng có một trường hợp thất bại, thì bao nhiêu sự tự tin, bao nhiêu tinh thần cũng sụp

đổ theo luôn.

Sụp đổ đến mức không làm sao gượng được.

Đó là trường hợp của Lưu Tiên Sinh.

Nếu quả thật có thua thì, bằng vào trình độ “cao thủ” cũng phải thêm được vài

chiêu nữa. Nhưng hắn không làm thế, hắn chịu thua luôn.

Và biết đâu Trương Dị chỉ có mỗi một môn tiếp ám khí là tuyệt diệu, còn những

thứ khác thì tầm thường, chẳng hạn như khinh công, chắc gì hắn sánh nổi với họ Lưu?

Thế nhưng vị Lưu Tiên Sinh của chúng ta cũng chịu thua!

Người ta bảo đó là thảm bại… tinh thần.

Cao thủ là phải giỏi về võ công, nhưng tinh thần mới là chủ yếu, khi lòng tự tin bị

sụp đổ, thì có gắng gượng cho mấy, cuối cùng sẽ thảm bại mà thôi.

Biết thắng trước đối phương và cũng biết bại trước đối phương, đó mới là cao thủ.

Lưu Tiên Sinh là cao thủ.

Nhưng Thư Hương cứ thắc mắc, nàng không sao tìm được chổ “hơn người” của

Trương… Óc Mít.

Nếu hắn không giỏi sao “cao thủ Lưu” lại chịu thua? Nhưng hắn giỏi ở chổ nào?

Nàng thấy hắn chỉ có thể thông minh hơn kẻ… khật khùng chút đỉnh.

Thư Hương không thấy nỗi, người khác cũng không thấy nỗi.

Mỗi người trong bữa tiệc, con mắt dầu mở tròn gần bằng quả trứng gà, miệng họ

đều há hốc, t ất cả đều gần như biến thành tượng gỗ.

Từ nãy giờ họ đứng cả lên mà họ vẫn không hay.

Trương Dị lại rót rượu và lại cười cười:

- Các vị hãy ngồi xuống đi chớ, lúc có thể ngồi thì đứng làm chi cho mỏi cẳng.

Huống chi, rượu, thịt đã ê hề, không ăn cũng uống, không uống cũng phí. Khách sáo

làm chi!

Giá như trước khi xẩy ra chuyện, hắn có gào có thét đến rách cuống họng cũng

không ai thèm để ý, nhưng bây giờ, hắn có nói lơ lơ lững lững thế nào cũng trở thành

mạng lịnh.

Hắn nói chưa kịp dứt câu thì tất cả hè nhau ngồi xuống.

 

  Tình Trai 112 Hồi 10

Chỉ có Thư Hương là khác.

Nàng vốn đã ngồi rồi nhưng bây giờ vụt đứng lên. Đứng lên và bước thẳng ra

ngoài.

Như không nhìn thấy, Trương Dị nói bông lông:

- Lưu Tiên Sinh bây giờ chắc chưa đi xa lắm, đuổi cũng còn kịp chán.

Câu nói vu vơ của hắn là một mãnh lực phi thường.

Thư Hương dừng hẳn lại.

Nàng đứng như đinh đóng dưới chơn, nàng chỉ quay mình lại nhìn hắn lườm

lườm.

Trương Dị cười:

- Ta rất không thích uống rượu một mình, sao chư vị không cùng uống cho vui?

Không thấy tay hắn nhích, chỉ thấy cái đầu bự của hắn hơi ngửa ra sau, chén rượu

đã cạn khô.

Thư Hương hầm hầm bước lại đứng ngay trước mặt hắn:

- Tửu quỷ, sao không bưng cả bầu mà uống cho mau?

Trương Dị nói… từ từ:

- Cái miệng tôi lớn, cái miệng bầu nhỏ quá.

Như vô ý mà như hữu ý, hắn liếc nhanh vào cái miệng nho nhỏ xinh xinh của

Thư Hương và cười cười nói tiếp:

- Một lớn một nhỏ, bầu có kê vào cũng không vừa.

Thư Hương đỏ mặt và nàng vụt nguýt dài:

- Đừng có đắc ý, cho dầu ngươi có giúp ta đó, nhưng cũng không có gì đáng kể

đâu.

Trương Dị hỏi:

- Ủa, cô cũng công nhận rằng tôi đã có giúp cô?

Thư Hương “hứ” một tiếng nhưng lại làm thinh.

Trương Dị lại nói:

- Nếu biết người giúp mình mà sao chẳng tạ ơn?

Thư Hương bỉu môi:

- Đó là tại ngươi tự nguyện chớ có gì mà phải tạ ơn?

Trương Dị gật gù:

- Phải phải, đúng đúng, tại ta hay ăn cơm nhà đi lo chuyện bao đồng…

 

  Tình Trai 113 Hồi 10

Thư Hương đứng cắn môi, hồi lâu nàng vùng lớn tiếng:

- Bất luận thế nào, ta nói cho ngươi biết là ngươi cũng đừng cho rằng ta ưng ngươi.

Trương Dị hỏi:

- Thật cô không ưng tôi à?

Thư Hương trả lời, nhát một:

- Không ưng!

Trương Dị gặn lại:

- Cô đã quyết không ưng?

Thư Hương đáp:

- Không ưng!

Trương Dị hỏi:

- Cô có sẽ đổi ý không?

Thư Hương nói như hét vào tai hắn:

- Ta nói không ưng là không ưng, chết cũng không ưng!

Trương Dị vụt đứng lên, ngó thẳng vào mặt Thư Hương, rồi cung kính vòng tay:

- Đa tạ, đa tạ, thật là cảm kích vô cùng.

Thư Hương sững sờ, nàng hơi lựng khựng nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:

- Đa tạ cái gì?

Trương Dị nói:

- Chẳng những tôi tạ ơn cô mà tôi còn tạ thiên, tạ địa.

Thư Hương nhìn hắn trân trân:

- Ngươi… ngươi có bịnh phải không?

Trương Dị nói:

- Mấy lúc này tôi cứ hồ nghi là cô sẽ ưng tôi, vì thế cho nên tôi lo đến ăn ngủ

không yên.

Thư Hương lại hỏi:

- Nếu ta ưng ngươi thì ngươi sẽ… sẽ… loạn óc chắc?

Trương Dị cười nói:

- Nhưng bây giờ thì tỉnh táo lắm, cũng không sợ nữa, chỉ cần cô đừng ưng tôi thì

chuyện gì khác nữa cũng đều có thể thương lượng.

Thư Hương nhìn hắn như nhìn… quái vật:

- Ta với ngươi có gì để thương lượng?

 

  Tình Trai 114 Hồi 10

Trương Dị cười nói:

- Đào lão bá nhất định sẽ không thôi kiếm cô đem về để gã cho tôi.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thư Hương nói:

- Ta không về.

Trương Dị nói:

- Nhưng rồi sớm muộn gì cũng phải về.

Thư Hương lại ngẫm nghĩ một lúc lâu, nàng nói:

- Ta chờ sau khi có chồng rồi sẽ về.

Trương Dị vỗ tay cười:

- Hay, ý kiến đó hay lắm!

Nhưng rồi hắn lại cau mày:

- Nhưng rồi cô chọn ai làm chồng?

Thư Hương nói:

- Chuyện đó ngươi không cần biết.

Trương Dị thở ra:

- Không phải tôi cần biết làm chi, nhưng tôi chỉ lo nơm nớp là lở cô không có

chồng được thì sao?

Thư Hương thiếu điều nhảy dựng lên:

- Ta sẽ không lấy được ai à? Ngươi cho rằng không ai… muốn lấy ta à? Bộ ta xấu

như heo chắc?

Trương Dị điềm nhiên lắc đầu:

- Không xấu như heo mà lại còn đẹp như tiên, chỉ có điều tánh tình của cô biết

có ai chịu nổi hay không?

Thư Hương bỉu môi:

- Cái đó ngươi đừng có lo, tự nhiên là có người sẽ chịu nổi.

Trương Dị nói:

- Người mà chịu nổi cô thì lại chưa chắc cô chịu nổi người đó, chẳng hạn như vị

Lưu Tiên Sinh.

Vừa nghe nói đến cái tên Lưu Tiên Sinh… là da mặt của Thư Hương xuống màu

trắng nhợt…

Trương Dị thản nhiên nói tiếp:

- Thật ra thì hắn cũng chưa chắc đã muốn cưới cô, sợ hắn có dụng ý khác…

 

  Tình Trai 115 Hồi 10

Thư Hương trố mắt:

- Có dụng ý? Dụng ý gì?

Trương Dị lắc đầu:

- Tôi cũng không biết hắn có dụng ý gì, tôi chỉ lo là khi mà hắn đã đạt được mục

đích rồi, hắn sẽ bỏ cô, chừng đó cô lại trở về ưng tôi thì quả là chuyện… nguy hiểm

cho tôi hết sức.

Thư Hương giận xanh mặt, nàng nói gằn từng tiếng:

- Ngươi hãy yên lòng, cho dầu ta có phải cạo trọc đi làm bà vải, ta cũng không

khi nào chịu ưng ngươi đâu.

Trương Dị lắc đầu chầm chậm:

- Thật tôi không yên lòng chút nào cả, chuyện đời rất khó mà biết trước, bất cứ

chuyện gì mới nghe qua tưởng đâu là hoang đường, thế nhưng nó vẫn cứ phát sanh…

Thư Hương giận lắm, nàng cười lạt:

- Ngươi nghĩ rằng ngươi là người như thế nào vậy? “Mỹ nam tử” chắc? Phan An,

Tống Ngọc tái sanh chắc? Hứ, ngươi bằng vào điểm nào mà cứ chắc mẻm rằng ta sẽ

ưng ngươi?

Trương Dị thản nhiên:

- “Mỹ nam tử” cũng được mà “Trư Bát Giới” cũng được, những cái đó đều không

quan hệ, tôi chỉ chờ khi nào cô có chồng rồi thì tôi mới yên lòng.

Thư Hương gằn gằn:

- Được, ta sẽ có chồng thật nhanh, khi ta có chồng, ta sẽ cấp tốc thông báo cho

ngươi biết.

Nàng vừa nói vừa thở, nàng giận đến muốn phát điên.

Chuyện thật là đáng tức, người không yên lòng, người lo sợ khi nghe nói đến

chuyện hôn nhân giữa nàng và hắn, đúng ra phải là nàng. Không ngờ hắn lại nói trước,

hắn tỏ ra lo sợ trước, thế có tức không?

Nàng không muốn nhìn mặt hắn, càng nhìn nàng càng thấy tức ứ gan, cho nên

nói xong là bỏ đi ngay.

Trương Dị nói:

- Khoang, chờ chút ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
1