pacman, rainbows, and roller s
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
00:23 31/01/25
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp Thất Tuyệt Ma Kiếm

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 10850
Tác giả: Ngọa Long Sinh
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 27
. Thiếu niên áo trắng hững hờ đáp:
- Hay lắm! Ðể lát nữa tại hạ sẽ cho các hạ chết vì mũi tiêu của mình. Trần Triệu Kỳ chau mày muốn nổi dóa nhưng lại cố nhẫn nại. Thiếu niên áo trắng đưa mắt nhìn đại hán cầm phán quan bút hỏi:
- Tôn giá tên họ gì? Giọng lưỡi ra chiều uy hiếp không giữ lịch sự chút nào. Ðại hán cầm phán quan bút cười lạt đáp:
- Tại hạ là Tống Hồng Bảo ở Bạch Dương trang. Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu trông lên nóc nhà hỏi:
- Hai vị đến đây phải chăng vì Quân Thiên Phụng? Tống Hồng Bảo đáp:
- Bọn tại hạ muốn đứng giữa điều giải hai bên. Người có đạo thì mối oan gia nên cởi chứ không nên buộc. Các hạ rửa hận giết người... Thiếu niên áo trắng buông tiếng cười gằn ngắt lời:
- Hai vị mà muốn đứng ra điều giải ư? Trần Triệu Kỳ tức giận nói:
- Tại hạ qua lại giang hồ mấy chục năm mà chưa thấy nhân vật nào ngông cuồng như các hạ. Thiếu niên áo trắng nói:
- Bữa nay tôn giá tới số rồi. Có chết cũng nhắm mắt được... Tống Hồng Bảo nói:
- Bọn tại hạ không phải Quân Thiên Phụng mà xuất đầu. Chỉ muốn điều giải việc nầy. Thiếu niên áo trắng lạnh lùng quát lên:
- Câm miệng đi! Ngày trước lúc gia phụ bị giết sao hai vị không đứng ra điều giải? Trần Triệu Kỳ chậm rãi hỏi:
- Các hạ nói thế là không chịu nể lời bọn tại hạ rồi? Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ðúng thế! Nếu các vị không phục, còn có ý bất bình thì cứ việc thay Quân Thiên Phụng đón tiếp mấy chiêu kiếm của tại hạ. Trần Triệu Kỳ với tay rút thanh Khai sơn đao ở sau lưng ra nói:
- Trần Triệu Kỳ nầy đã chạm trán rất nhiều cao nhân nhưng chưa thấy ai nhỏ tuổi mà đã kiêu ngạo như các hạ. Chắc các hạ phải là một cao nhân mang tuyệt kỹ ghê gớm. Thiếu niên áo trắng đột nhiên rung tay veo véo đâm liền hai kiếm. Hai chiêu kiếm nầy rất là kỳ ảo bức bách Trần Triệu Kỳ phải lui liền ba bước mới tránh khỏi hai nhát kiếm. Trong tay y cầm thanh Khai sơn đao mà không tài nào thi triển được. Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Nếu bên các vị còn người nào nữa thì ra hết đi để động thủ cùng một lúc. Như vậy để cho tại hạ khỏi mất thì giờ. Trong hai đại hán thì Tống Hồng Bảo dày công phu hàm dưỡng hơn, nhưng cũng bị thái độ ngạo mạn của thiếu niên áo trắng làm cho lửa giận bốc lên.

Y hằn hộc nói:
- Các hạ uy hiếp người như vậy là quá lắm. Thiếu niên áo trắng đáp:
- Trước khi chưa động thủ, các vị còn có cơ hội trốn thoát. Tống Hồng Bảo hai tay cầm hai cây phán quan bút nói:
- Xem chừng bữa nay không có cuộc chiến đấu không xong. Thiếu niên áo trắng vẫn một giọng khích bác:
- Vụ nầy không liên quan gì đến hai vị mà hai vị cứ nằng nặc đòi động thủ. Thế là hai vị tự tìm lấy cái chết. Hắn chưa dứt lời đã vung trường kiếm.

Ánh hàn quang lấp loáng chia ra đánh vào Tống Hồng Bảo và Trần Triệu Kỳ mỗi người một chiêu. Thế kiếm lẹ quá, Tống Hồng Bảo không kịp hất bút lên đỡ gạt, phải nhảy tạt ngang tránh ra năm thước. Trần Triệu Kỳ đã chuẩn bị từ trước, phóng thanh Khai sơn đao tống đẩy ra một chiêu Cự Hổ Môn Ngoại vạch thành một đường đao quang ngăn chặn thế kiếm. Thanh Khai sơn đao trên tay nặng tới 36 cân. Y hy vọng khí giới trầm trọng của mình hất bay được trường kiếm của thiếu niên áo trắng. Không ngờ kiếm pháp của thiếu niên áo trắng kỳ bí vô cùng. Hắn xoay chuyển thế kiếm một cách tuyệt diệu tránh khỏi lưỡi đao. Thanh kiếm của hắn có khác nào một con linh xà chồm xuống cắn cổ tay đối phương. Trần Triệu Kỳ giật mình kinh hãi. Y thấy thanh trường kiếm của đối phương chụp xuống nhanh như chớp, nếu không bỏ thanh Khai sơn đao ở trong tay đi để rụt về tránh kiếm thì tất bị thương. Nhưng nếu chịu nước lép bỏ khí giới thì oai danh mấy chục năm trên chốn giang hồ sẽ bị trôi theo dòng nước trong giây lát. Giữa lúc đang do dự chưa kịp quyết định thì thanh trường kiếm của thiếu niên áo trắng đã hớt trúng cổ tay y thành thương tích rồi. Trần Triệu Kỳ vội xòe năm ngón tay bỏ thanh Khai sơn đao để rụt tay về thì đã chậm mất rồi. Cổ tay mặt y bị thanh trường kiếm ác độc của thiếu niên áo trắng cắt đứt hai đường gân mạch. Máu tươi chảy ra như suối. Cổ tay mềm rũ xuống. Thế kiếm của thiếu niên áo trắng ác độc phi thường.

Chỉ một nhát đã khiến cho Trần Triệu Kỳ nổi danh mấy chục năm phải bỏ đao và đứt gân mạch, vĩnh viễn thành người tàn phế. Thế là Ðao Lý Tàng Tiêu Trần Triệu Kỳ bị thiếu niên áo trắng đã bại ngay hiệp đầu và từ nay trở đi y không cầm đao bằng tay phải được nữa. Vụ đấu tàn nhẫn nầy khiến cho người nghe phải biến sắc. Thiếu niên áo trắng thu trường kiếm về, đảo mắt nhìn thẳng vào mặt Bạch Dương trang chủ Tống Hồng Bảo, lạnh lùng nói:
- Bây giờ đến lượt trang chủ. Tống Hồng Bảo qua lại giang hồ mấy chục năm chưa từng thấy thế kiếm nào kỳ bí và ác độc đến thế. Y thấy Trần Triệu Kỳ vĩnh viễn thành người tàn phế thì trong lòng kinh hãi vô cùng. Nhưng thiếu niên áo trắng chỉ mặt chỉ tên để khiêu chiến trước mắt bao nhiêu người, y chẳng thể giả câm giả điếc, đành đâm liều lên tiếng:
- Kiếm chiêu của các hạ ác độc vô cùng!... Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Bây giờ trang chủ chỉ có hai đường. Một là cầm khí giới tỷ đấu, hai là lập tức dời khỏi Quân trạch. Tống Hồng Bảo đứng ngẩn người ra. Y biết rằng đi đã không được mà đánh cũng không yên. Quân Thiên Phụng đột nhiên đứng dậy xua tay nói:
- Tống huynh! Y vì tiểu đệ mà đến đây nên để cho một mình tiểu đệ đương đầu. Còn Tống huynh và Trần huynh đã không có cách nào điều giải được thì đành bỏ đi thôi. Lão ngừng lại một chút rồi chấp tay xá dài Trần Triệu Kỳ nói tiếp:
- Tiểu đệ làm cho Trần huynh bị liên lụy, trong lòng rất đỗi không yên. Nghĩa cả và thịnh tình của Trần huynh tiểu đệ xin vĩnh viễn ghi vào tâm khảm. Nếu đêm nay mà tiểu đệ không chết thì sau nầy có ngày báo đáp. Bỗng nghe Trần Triệu Kỳ bật tiếng la hoảng:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm! Thất Tuyệt Ma Kiếm! Ðúng là Thất Tuyệt Ma Kiếm chuyên dùng để tàn hại thân thể người khác, hay phế bỏ võ công. Mấy tiếng la hoảng khác nào vượn khóc lang gào. Khiến cho người nghe phải kinh tâm động phách hồn vía lên mây. Thiếu niên áo trắng vẻ mặt đang lạnh lẽo đột nhiên sát khí đằng đằng, hững hờ nói:
- Phải rồi! Kiếm pháp mà tại hạ thi triển đây đúng là Thất Tuyệt Kiếm. Trần Triệu Kỳ nói:
- Mấy chục năm nay, chưa một ai giữ được võ công dưới kiếm chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm. Ðột nhiên y co giò chạy như điên ra ngoài sảnh đường. Thiếu niên áo trắng cũng không ngăn trở để mặc y chạy đi.

Cặp nhãn thần lạnh lẽo chăm chú nhìn vào người Tống Hồng Bảo nói:
- Bây giờ các hạ đánh hay chạy trốn thì quyết định mau đi! Tống Hồng Bảo trong lòng kinh hãi đến cực điểm, hai tay cầm hai cây phán quan bút, ngập ngừng hỏi:
- Nghe nói người sử dụng Thất Tuyệt Ma Kiếm đều có một tay, một mắt mà sao các hạ... Thiếu niên áo trắng đột nhiên giơ tay kiếm lên, ánh hàn quang vừa lay động, cây phán quan bút trong tay trái Tống Hồng Bảo đã bay vọt ra rồi rơi xuống bàn tiệc đánh choang một tiếng làm bát đĩa vỡ tan tành, canh rau bắn tung lên. Thế kiếm này thần tốc phi thường.

Tống Hồng Bảo giơ bút lên đỡ gạt thì đã không kịp nữa. Cây phán quan bút bên tay trái bay ra. Ðồng thời bốn ngón tay cũng bị chặt đứt rớt xuống nền sảnh đường lát gạch xanh. Ánh đèn lửa sáng rực, trông rõ cả bốn ngón tay còn run bần bật vì da thịt co lại. Tống Hồng Bảo vừa kinh hãi vừa đau đớn, lật đật chạy vội ra ngoài sảnh đường chuồn đi. Thiếu niên áo trắng đảo mắt nhìn bốn phía rồi lạnh lùng nói:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ còn mời những ai trợ lực nữa thì gọi họ ra cả đây. Hiển nhiên thiếu niên áo trắng chẳng những kiếm thuật kỳ bí tàn độc mà nội công cũng rất thâm hậu. Quân Thiên Phụng mặt xám như tro tàn lắc đầu đáp:
- Dù có còn ai thì cũng bị thương dưới lưỡi kiếm của các hạ. Thiếu niên áo trắng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ba tiếng lớn. Tiếng cười làm rung động cả gian sảnh đường, đèn lửa cũng phải lung lay. Thiếu niên áo trắng ngừng tiếng cười, nét mặt lạnh lùng thoáng hiện lên màu thảm đạm, lộ vẻ đau thương từ từ cất tiếng hỏi:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ có biết tại hạ là ai không?

Hồi 2 - Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh

Gái Tỳ nhi bản lảnh siêu quần

Quân Thiên Phụng ngưng thần nhìn thiếu niên áo trắng.

Lão lộ vẻ kinh hãi, hỏi dằn từng tiếng:
- Các hạ là dòng dõi Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần? Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Phải rồi! Các hạ đã biết rõ, vậy tại hạ bất tất phải kể tội trạng nữa. Bây giờ các vị tự mình động thủ hay tại hạ ra tay? Quân Trung Bình đột nhiên đứng dậy tay nắm chuôi kiếm toan rút ra thì Quân Thiên Phụng nổi giận quát:
- Quân súc sinh lớn mật kia! Sao không ngồi yên? Quân Trung Bình bị phụ thân quát mắng, từ từ ngồi xuống. Quân Trung Phụng từ nãy tới giờ nét mặt rầu rầu ngồi cúi gầm mặt xuống. Bây giờ nàng cũng ngửng đầu lên miệng ấp úng:
- Gia gia ơi! Ca ca!... Quân Thiên Phụng lại nổi giận chặn lời gạt phắt đi:
- Con nha đầu kia! Không được nhiều lời! Quân Trung Phụng không dám nói nữa lại ngồi cúi đầu xuống. Quân Thiên Phụng nhìn thiếu niên áo trắng chấp tay nói:
- Lý công tử! Câu chuyện về lệnh tôn ngày trước không có liên can gì đến khuyển tử và tiểu nữ. Khi ấy tiểu nữ chưa ra đời, khuyển tử còn ở trong thời kỳ thơ ấu. Nhà tại hạ có bốn người, nhưng chỉ một mình Quân Thiên Phụng này tham dự vào vụ đó. Vì thế nên Quân mổ đành mặt dạn mày dầy khẩn cầu công tử buông tha cho khuyển tử cùng tiểu nữ được toàn sinh. Thiếu niên áo trắng mắt chiếu ra những tia hàn quang đảo nhìn vợ chồng Quân Thiên Phụng hỏi:
- Ngày trước tôn giá có lòng dạ từ bi như vậy không? Quân Thiên Phụng đáp:
- Quân mỗ tự biết mình làm việc tội lỗi vì vậy đã rửa tay gác kiếm từ biệt giang hồ. Lão đưa mắt nhìn mỹ phụ trung niên nói tiếp:
- Chuyết kinh không có tội gì. Nhưng y gặp phải người chồng tội lỗi nên bị liên lụy. Y cùng tại hạ đành chịu tai họa dưới lưỡi kiếm bén. Mỹ phụ trung niên cũng nói:
- Chồng nợ vợ phải trả là điều minh huấn từ xưa. Tiện thiếp có chết cũng không oán hận. Thiếu niên áo trắng mặt trơ như đá hỏi lại:
- Ngày trước những người tham dự vào vụ này, ngoài Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và Quân Thiên Phụng, còn ai tham dự nữa không? Quân Thiên Phụng đáp:
- Liễu Trường Công là người chủ trương. Thiếu niên áo trắng nói:
- Tại hạ đã giết con cháu y cả thảy 17 người. Nhà họ Liễu không còn mống nào sống sót. Quân Thiên Phụng đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Nguyên Tử Khiêm sắp đặt kế hoạch. Thiếu niên áo trắng nói:
- Bọn y cả năm cha con đều thành những con quỉ không đầu dưới lưỡi kiếm của tại hạ rồi. Hắn cất giọng sắt bén hơn hỏi tiếp:
- Trừ ba vị ra còn ai nữa? Quân Trung Phụng đột nhiên ngửng đầu lên, cặp mắt đẫm lệ, vẽ mặt cực kỳ xúc động, nàng nói:
- Công tử đừng bức bách gia gia tiểu nữ. Y đã làm việc lầm lỗi sao công tử còn muốn hãm y vào vòng bất nghĩa? Quân Trung Bình cũng đứng lên nói:
- Cha mẹ anh em tại hạ đều có thể trả đòn. Nhưng gia phụ sợ anh em tại hạ bị hại mới cam tâm nhẫn nhục. Thế mà các hạ còn nói toàn những lời uy hiếp, chẳng hóa ra bức bách người quá đáng ư? Thiếu niên áo trắng cười lạt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Tại hạ đã tra ra được Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và các hạ, chẳng lẻ không tra ra người khác được sao. Các hạ nói hay không cũng thế thôi. Quân Thiên Phụng dường như bất ngờ Quân Trung Phụng và Quân Trung Bình đột nhiên thốt lời xung đột cùng thiếu niên áo trắng. Lão toan ngăn cản thì đã không kịp nữa ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
7