Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
00:00 24/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp Thất Tuyệt Ma Kiếm

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 10539
Tác giả: Ngọa Long Sinh
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 27
. Quan Tây ngắt lời:
- Lệnh huynh đã có lão phu trông nom. Mời cô nương vào điếm trước nghỉ đi! Lão đưa mắt nhìn điếm tiểu nhị nói:
- Ngươi dẫn vị cô nương này vào một căn phòng tịch mịch nghe! Tiểu nhị dạ một tiếng rồi nói:
- Tiểu nhân xin dẫn đường cho cô nương. Rồi gã cất bước đi về phía trước. Quân Trung Phụng đi theo điếm tiểu nhị đi vào một tòa viện bên trong. Tòa viện này thanh u tịch mịch. Ba gian phòng khách được quét tước rốt sạch sẽ. Ðiếm tiểu nhị khẽ hỏi:
- Cô nương muốn ăn uống gì? Xin cứ sai bảo tiểu nhân. Quân Trung Phụng đáp:
- Bây giờ ta không đói. Ngươi hãy ra ngoài kia. Ðoạn nàng thủng thẳng bước vào phòng. Trong phòng có kê một chiếc giường cây lớn, trên giường chăn nệm rất chỉnh tề. Trên một cái bàn nhỏ bên cạnh đặt một cây hồng chúc cháy bừng bừng soi rõ khắp căn phòng. Quân Trung Phụng đột nhiên nảy ra cảm giác là mình không nên đi theo mấy người này tới đây, mà nàng không nghĩ ra được tại sao? Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên có tiếng giày bước lẹp kẹp đi tới. Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Quan Tây vẻ mặt hớn hở tươi cười đang từ từ tiến lại. Quân Trung Phụng chau đôi mày liễu, ngập ngừng hỏi:
- Lão tiền bối! Gia huynh... Quan Tây ngắt lời:
- Cô nương cứ yên tâm. Lệnh huynh đã được đưa vào trong một khách sạn riêng. Lão phu đã cho y uống hai viên Bồi bảo cố nguyên . Quân Trung Phụng nói:
- Ða tạ lão tiền bối! Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:
- Chỗ chúng ta cần đến còn cách đây bao xa nữa? Quan Tây đáp:
- Nếu hành trình đều đặn như bữa nay thì ít ra phải mất năm ngày. Quân Trung Phụng lại hỏi:
- Người ấy là ai? Bây giờ liệu lão tiền bối có thể nói cho vãn bối biết trước được không? Quan Tây tủm tỉm cười đáp:
- Lúc đến nơi cô nương sẽ rõ. Lão đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp:
- Lão phu có một điều muốn hỏi cô nương. Quân Trung Phụng hỏi lại:
- Ðiều gì? Quan Tây đáp:
- Ðiều này có liên quan đến lệnh tôn. Quân Trung Phụng nói:
- Những chuyện về gia phụ, vãn bối không biết mấy. Chẳng hay lão tiền bối muốn hỏi điều chi? Quan Tây hỏi:
- Cô nương có biết những việc của lệnh tôn ngày trước không? Quân Trung Phụng đáp:
- Vãn bối không biết. Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hỡi ôi! Từ ngày vãn bối hiểu việc đời chỉ nhớ rằng gia phụ luôn luôn an cư ở Tương Dương chưa ra khỏi nhà một bước. Quan Tây tủm tỉm cười nói:
- Lão phu tin là cô nương nói thiệt hết. Nhưng... Quân Trung Phụng lấy làm kỳ hỏi:
- Nhưng làm sao? Quan Tây hắng giọng luôn mấy tiếng rồi đáp:
- Kể ra lão phu không nên nói hết, nhưng thấy cô nương có điều chưa từng trải việc đời, không hiểu lòng người nham hiểm, lão phu không nở giấu giếm. Quân Trung Phụng chẳng hiểu ra sao, trong lòng nàng vẩn áy náy dường như có cảm giác khó thở, nàng liền giục:
- Lão tiền bối có điều gì xin cứ nói ra, vãn bối rửa tai để nghe đây. Quan Tây tủm tỉm cười nói:
- Hai mươi năm trước trên chốn giang hồ có năm nhân vật khét tiếng lục lâm. Họ kết làm anh em để mặc sức tung hoành cả hai miền Nam, Bắc sông Ðại giang. Họ chuyên việc cướp đoạt châu báu đồ cổ ngoạn, đồ bằng ngọc và danh họa, khiến cho toàn thể võ lâm phải chấn động. Quân Trung Phụng nóng ruột hỏi:
- Cái đó có liên quan gì đến gia phụ? Quan Tây nói:
- Năm nhân vật đó được kêu bằng Hà Nhạc Ngũ Quái. Lệnh tôn cũng là một trong năm ngũ quái. Quân Trung Phụng sửng sốt hỏi:
- Thế ra lão tiền bối cũng hiểu khá nhiều về hành động của gia phụ ư? Quan Tây mỉm cười đáp:
- Nào phải chỉ một mình lão phu biết mà thôi, những người ngoài bốn mươi tuổi trong võ lâm hiện nay chẳng ai là không biết oai danh của Hà Nhạc Ngũ Quái. Quân Trung Phụng hất hàm hỏi:
- Thế sao lão tiền bối không nói cho vãn bối hay từ trước? Quan Tây thủng thẳng đáp:
- Bây giờ nói cũng chưa muộn. Dừng lại một chút lão nói tiếp:
- Năm vị cùng phe với lệnh tôn chuyên việc cướp đoạt châu báu cùng đồ cổ ngoạn, khắp thiên hạ chỗ nào cũng có dấu chân. Những đồ vật các vị thu về nhiều đến nỗi có thể nói là vô tiền khoáng hậu. Quân Trung Phụng chưa từng nghe ai đề cập đến vụ này, nàng thấy lão nói vậy kinh ngạc đến trợn mắt há miệng, hồi lâu không thốt nên lời. Quan Tây khẻ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
- Cô nương không tin lời lão phu chăng? Quân Trung Phụng thở dài hỏi:
- Liễu Trường Công và Nguyên Tử Khiêm có phải là người trong Hà Nhạc Ngũ Quái không? Quan Tây trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Ðáng lẽ lão phu không nên nói cho cô nương hay về những vụ này, nhưng cô nương nóng lòng muốn biết rõ tình hình nên lão phu đành phải nói thiệt. Quân Trung Phụng nói:
- Vãn bối cảm kích vô cùng! Quan Tây nói:
- Theo chỗ lão phu biết thì Hà Nhạc Ngũ Quái đả kết làm anh em khác họ. Liễu Trường Công là lão nhị, Nguyên Tử Khiêm là lão tam, lệnh tôn đứng vào hàng thứ tư. Quân Trung Phụng hỏi tiếp:
- Ðứng đầu Ngũ quái là ai? Người thứ năm tên họ là gì? Quan Tây đáp:
- Lão phu có nói cũng chẳng hề chi, song cô nương có biết cũng chẳng được ích gì. Quân Trung Phụng tuy chưa giàu kinh nghiệm giang hồ, nhưng nàng là một cô gái rất thông minh. Nàng trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Vậy lão tiền bối chịu lời ủy thác nếu không phải của lão đại thì của lão ngũ hay sao? Quan Tây đáp:
- Cô nương quả là người thông minh, nhưng lời cô đoán chưa hoàn toàn đúng. Bọn lão phu không phải chịu lời ủy thác của lão đại hay lão ngũ mà là của cả hai người. Quân Trung Phụng lại hỏi:
- Lão tiền bối từng đề cập đến hai nhân vật vào hàng phụ chấp của vãn bối, phải chăng là trỏ vào hai vị này? Quan Tây gật đầu đáp:
- Ðúng thế! Quân Trung Phụng hỏi:
- Lão tiền bối đưa vãn bối cùng đi có phải để diện kiến hai vị phụ chấp đó chăng? Quan Tây đáp:
- Cô nương hãy còn nhỏ tuổi mà tài đoán việc ít người bì kịp. Lão ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Cô nương thử đoán coi vì lẽ gì lão phu đem nội tình nói rõ cho cô nương hay? Quân Trung Phụng ngơ ngẩn một hồi rồi đáp:
- Vãn bối không thể đoán ra vụ này.

Hồi 6 - Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh

Lá thư bí mật

Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Trong Hà Nhạc Ngũ Quái vị nào cũng thu thập được rất nhiều của quí. Thật là phú xưng dịch quốc. Quân Trung Phụng hỏi:
- Chắc lão tiền bối chưa thể tưởng tượng được tiên phụ tàng trữ bao nhiêu châu báu? Quan Tây cười ha hả đáp:
- Nếu lão phu ở vào địa vị lệnh tôn thì quyết không đem châu báu có giá trị liên thành chẳng biết là bao nhiêu tàng trữ ở trong nhà. Quân Trung Phụng ngập ngừng:
- Theo ý lão tiền bối thì... Quan Tây vội ngắt lời:
- Cô nương đừng hiểu lầm lão phu, lão phu chỉ có ý nói cho cô nương hay mà thôi. Quân Trung Phụng hỏi:
- Phải chăng lão tiền bối nói là tiên phụ đã đem châu báu giấu ở nơi khác? Quan Tây cười mát đáp:
- Trên chốn giang hồ người ta đồn có đến nửa phần châu báu, ngọc khí, danh họa, cổ ngoạn của cả thế gian đã thành vật sở hữu của Hà Nhạc Ngũ Quái. Tuy lời đồn đó họ có thổi phòng lên cho to chuyện, nhưng cũng cho ta hay là năm vị thu thập được nhiều vô kể. Quân Trung Phụng nghe lão bàn tới chuyện này, nàng không hiểu dụng tâm của lão ở chỗ nào, nên chỉ lẳng lặng chứ không nói xen vào. Có điều trong lòng nàng cảm thấy mình đi theo họ là một chuyện lầm to. Bổng nghe Quan Tây lại nói tiếp:
- Anh em lão phu đi truy nã hung thủ nếu bắt sống được thì được đánh đổi lấy trăm hạt minh châu, vạn lạng hoàng kim. Còn giết chết hắn thì chỉ được phân nửa tức là 50 hạt minh châu và năm ngàn lạng vàng. Bọn lão phu có bốn người, tất cả các khoản chi phí về ăn ở mỗi ngày mất mười lạng vàng. Phi Hà Nhạc Ngũ Quái thì còn ai chịu nổi phí khoản lớn lao này nữa? Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nói một cách khác, ai không đủ tiền như vậy thì mời làm sao được bọn huynh đệ sư đồ lão phu bốn người. Quân Trung Phụng nói:
- Nếu tiên phụ quả có nhiều châu báu cổ ngoạn như lời lão tiền bối thì khi nào lão tiền bối giết được hung thủ áo trắng, riêng mình vãn bối đã xin tặng trăm hạt minh châu để đền công khó nhọc. Quan Tây cười ha hả hỏi lại:
- Quan mỗ không giống như lệnh tôn cùng mấy vị nghĩa huynh nghĩa đệ của lão gia. Châu báu, cổ ngoạn, danh họa, ngọc khí, sống chẳng đem về, chết không mang đi được, thì đối với Quan mỗ không có ích gì? Quân Trung Phụng chấn động tâm thần. Nàng đứng thộn mặt ra hồi lâu không thốt nên lời, dường như nàng lo về âm mưu khủng khiếp của đối phương. Quan Tây đứng dậy nói tiếp:
- Cô nương hãy nghỉ đi, sáng mai chúng ta còn phải đi nhiều. Lão phu đi coi thương thế cho lệnh huynh đây. Hắn nói xong rảo bước ra khỏi phòng đi luôn. Quân Trung Phụng đứng ngây người ra mà nhìn bóng sau lưng Quan Tây. Nàng chờ cho lão đi khá lâu rồi mới đóng cửa lại. Bất giác nàng cảm thấy thương thân vô hạn mà nàng không thể sa đôi hàng lệ. Ðêm dài dằng dặc, Quân Trung Phụng không tài nào nhắm mắt được. Nàng đã cảnh giác Quan Thị Song Ðao chẳng tử tế gì, nên lúc nào nàng cũng gia tâm phòng bị.

Suốt đêm hôm đó nàng được bình yên, không có chuyện gì xảy ra.

Trời vừa sáng đoàn người lại lên đường. Quân Trung Phụng lẳng lặng dò xét hành động của bọn Quan Tây, Quan Trung, nhưng vẫn nguyên như trước, chúng chưa có động tĩnh gì khác lạ. Song nàng nhớ tới những câu Quan Tây đàm thoại đêm qua, trong lòng vẫn nao núng không yên. Suốt một đêm nàng không ngủ. Bây giờ nàng ngồi một mình trong cỗ xe mui, thấy yên tâm được đôi chút. Tả đao Quan Tây không hiểu đã cho Quân Trung Bình uống thuốc gì mà y ngủ rất yên ổn. Quân Trung Phụng suy nghĩ hồi lâu, trong mình nhọc mệt không chống nổi nữa, nàng chợp mắt ngủ đi lúc nào không hay. Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên có tiếng quát tháo vọng vào trong xe. Quân Trung Phụng lượm lấy thanh bảo kiếm bên mình cầm tay, mở rèm xe nhìn ra ngoài. Nàng thấy một đại hán võ phục áo đen, ngoài khoác áo choàng sắc tía, trong tay cầm một cây ngân côn sáng loáng. Phía sau đại hán này còn tám tên đại hán nữa cũng mặc võ phục dắt đơn đao đứng ra cản đường cỗ xe. Tả đao Quan Tây, Hữu đao Quan Trung đã lên ngựa rồi.

Hai người sóng vai mà đứng. Còn hai gã thiếu niên cũng cầm đao đứng coi chừng ở trước xe. Bỗng đại hán tay cầm cây lượng ngân côn lạnh lùng hỏi:
- Trong xe có ai vậy? Tả đao Quan Tây cười lạt hỏi lại:
- Các hạ bằng vào cái gì mà tra hỏi lão phu? Ðại hán giơ cây lượng ngân côn lên đáp:
- Bằng vào cái này! Quan Trung tức giận quát hỏi:
- Nghe giọng lưỡi ngươi khoác lác lắm! Ngươi có thể báo danh hiệu cho ta hay được chăng? Ðại hán cười khanh khách đáp:
- Các ngươi hỏi tên tại hạ, tại hạ ngồi chẳng đổi họ, đi chẳng đổi tên. Vậy nói cho các hạ hay, tại hạ là Ðồng Bách Song Hùng Kim Xí Bằng. Quan Tây tủm tỉm cười nói:
- Dường như lão phu đã nghe thấy có người nói đến. Kim Xí Bằng đáp:
- Nếu vậy càng hay! Quan Tây nói:
- Nhưng họ mới nói cách đây chưa đầy hai tháng, chứ trước kia chưa có ai đề cập đến bao giờ. Kim Xí Bằng tức giận hỏi:
- Cách xưng hô hai vị thế nào? Quan Tây đáp:
- Bọn lão phu là Tả Hữu Song Ðao, Quan thị huynh đệ. Kim Xí Bằng cười hà hà nói:
- Tại hạ nghe danh Tả Hữu Song Ðao từ lâu, bữa nay may lại được gặp đây. Quan Tây lạnh lùng hỏi lại:
- Nghe giọng lưỡi các hạ thì dường như có ý muốn xung đột với anh em tại hạ phải không? Kim Xí Bằng muốn giải thích vụ này nhưng gã chậm mồm mép, há miệng rồi không thốt nên lời. Quan Trung đột nhiên nói tiếp:
- Cục diện bữa nay xem chừng khó lòng dàn xếp được, vậy chẳng cần nói lắm cho phí lời. Dứt lời, ánh hàn quang lóe lên. Trong tay hắn cầm thanh cương đao đã rút ra khỏi vỏ. Kim Xí Bằng giơ cây lượng ngân côn lên quát hỏi:
- Các hạ muốn đánh nhau chăng? Hai bên thành thế gươm tuốt cung giương coi chừng sắp khai diễn một cuộc ác đấu ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
3
Lamborghini Huracán LP 610-4 t