00:31 | 31/01/25 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 10858 |
Lão từ từ cất tiếng:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm! Thiếu niên áo trắng sau khi đả thương Thanh bào lão nhân, vẻ mặt vẫn thản nhiên và lạnh lẽo hơn trước.
Gã thủng thẳng tuyên bố:
- Tại hạ xin thanh minh lại lần nữa là đến đây chỉ vì mục đích duy nhất rửa mối đại thù cho song thân, tuyệt không có ý muốn đả thương người vô tội. Bất luận các vị tới đây để mưu đồ chuyện gì hay có dụng tâm nào khác cũng chẳng liên quan gì đến tại hạ. Gã đảo mắt nhìn Ðới Côn nói tiếp:
- Tại hạ cũng chẳng để tâm gì đến những vị đã ngầm thi độc kế. Có điều vị nào nhất định ngăn cản việc báo thù của tại hạ thì đừng trách lưỡi kiếm của tại hạ quá vô tình. Thiếu niên áo trắng nói bằng một giọng cực kỳ bình tĩnh mà có một lực lượng vô hình trấn áp lòng người khiến quần hào không khỏi nao núng. Huỳnh Thiếu Ðường khẻ hắng giọng một tiếng rồi ghé tai Trương Tử Thanh thầm thì một lúc. Trương Tử Thanh gật đầu mấy cái. Huỳnh Thiếu Ðường đột nhiên trở gót đi ra. Thiếu niên áo trắng lạnh lùng lên tiếng:
- Ðứng lại! Quả nhiên Huỳnh Thiếu Ðường không dám đi nữa, dừng bước lại ngay. Thiếu niên áo trắng hờ hững hỏi:
- Phải chăng ngươi là Huỳnh Thiếu Ðường? Gã đứng tuổi mặc áo bào tía đáp:
- Chính là tại hạ. Thiếu niên áo trắng lại hỏi:
- Phải chăng ngươi rời khỏi nhà đại sảnh để lẩn trốn? Huỳnh Thiếu Ðường lắc đầu đáp:
- Không phải đâu! Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Ngươi ra đi một cách lật đật như vậy là có ý gì? Huỳnh Thiếu Ðường đáp:
- Trong tệ bảo còn hai vị cao nhân có thể đối phó được với các hạ. Tại hạ muốn đi mời hai vị đó. Thiếu niên áo trắng ngẩng mặt lên trời cười ba tiếng rồi hỏi:
- Sao ngươi biết bọn họ nhất định có thể giúp các ngươi được? Huỳnh Thiếu Ðường dần dần bình tĩnh trở lại đáp:
- Nếu các hạ không sợ thì cứ để tại hạ đi mời hai vị đó... Hắn chưa dứt lời đã cất bước đi liền. Thiếu niên áo trắng lại quát:
- Ta đã ưng thuận cho ngươi đi đâu? Tiếng quát chưa dứt, ánh bạch quang lại lóe lên. Giữa đám đèn lửa mà khí lạnh ghê người. Bỗng một tiếng rú khủng khiếp vang lên rồi im bặt. Mọi người ngảnh đầu nhìn ra thì thấy cánh tay tả của Huỳnh Thiếu Ðường đã bị chặt đứt từ đầu vai, máu chảy đầm đìa. Cánh tay rớt xuống đất rồi vẫn còn run bần bật. Chiêu kiếm này đã thần tốc lại kỳ ảo khôn lường!
Mọi người chỉ thấy mắt hoa lên một cái là biến diễn xong rồi.
Bao nhiêu tay cao thủ trong nhà đại sảnh không một ai nhìn rõ trường hợp bị thương của Huỳnh Thiếu Ðường. Huỳnh Thiếu Ðường ngấm ngầm nghiến răng nhịn cơn đau điếng người, không rên la một tiếng nào nữa. Trong nhà đại sảnh ngự trị một bầu không khí chết chóc yên lặng. Hiển nhiên những tay cao thủ có mặt tại đây đều bị chiêu kiếm rùng rợn của thiếu niên áo trắng làm cho hoang mang. Hồi lâu mới nghe Ðới Côn buông tiếng thở dài hỏi:
- Cách xưng hô các hạ thế nào đây? Gã hỏi luôn mấy câu mà không được trả lời. Theo lề luật võ lâm thì như vậy là một điều nhục nhã vô cùng cho Ðới Côn. Gã không tài nào nén được lửa giận, quên cả tử thần đang uy hiếp.
Gã nhìn thiếu niên áo trắng chầm chập lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi điếc rồi hay sao? Thiếu niên áo trắng cười lạt hỏi lại:
- Ngươi hỏi ai đó? Ðới Côn đáp:
- Ta hỏi ngươi chứ còn hỏi ai? Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Ngươi hỏi gì?
- Ta hỏi họ tên ngươi. Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:
- Cái đó là quyền ở ta. Ta không muốn cho ngươi hay. Ðới Côn thò tay vào bọc rồi giơ tay cao lên. Quần hào trong sảnh đường đều biết gã chuyên dùng ám khí có chất độc nhưng không hiểu trong tay gã cầm thứ ám khí gì?
Hồi 14 - Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh
Thiết Quải xuất hiện quần hùng bở vía
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Ðới Côn! Ngươi mà phóng ra một thứ ám khí thì lập tức ta chặt đứt cả hai tay ngươi. Ðới Côn ngẩn người ra. Gã đưa mắt nhìn cha con họ Từ, anh em họ Ngụy, hô lớn tiếng:
- Nếu chúng ta liên thủ hiệp lực thì đối phó với hắn cũng chẳng khó gì. Từ Thiên Hưng và anh em họ Ngụy chỉ đưa mắt nhìn nhau chứ không hưởng ứng. Quần hào trong nhà đại sảnh, bản tâm đã không muốn chiến đấu, lại thấy thiếu niên áo trắng ra tay đánh rớt hết ám khí của Ðới Côn, đả thương Thanh bào lão nhân, chém đứt cảnh tay Huỳnh Thiếu Ðường. Những thủ pháp ghê gớm này càng khiến cho họ phải bở vía, chẳng ai dám tranh tiên xuất thủ. Thiếu niên áo trắng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng đứng nguyên chỗ tựa hồ để chờ đợi quần hào động thủ. Nhưng gã thấy quần hào đều ra chiều úy kỵ không dám đương đầu liền cười lạt nói:
- Trương Tử Thanh! Mọi người trong nhà đại sảnh phần đông tới đây chỉ vì vụ lợi chứ không chân tâm liều mạng vì ngươi. Ngươi đừng chờ đợi nữa vô ích. Trương Tử Thanh không ngờ mình xây dựng Thiết Hoa Bảo, chuẩn bị 20 năm trời mà lúc cường địch tới nơi lại chẳng ăn thua gì. Trong lòng hắn rất buồn phiền. Hắn cất tiếng hỏi lại:
- Các hạ muốn sao bây giờ? Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:
- Cái đó ta đã nói rồi. Giết người thì phải thường mạng, nợ bạc thì phải trả tiền. Có điều ta để cho ngươi có cơ hội giữ gìn tính mạng. Hai nhà Liễu Trường Công và Nguyên Tử Khiêm, mấy chục mạng người ta đều giết hết không để sót một móng. Riêng nhà Quân Thiên Phụng ta đã để sống một trai một gái. Ðối với những người kia ta đều để họ có cơ hội giữ mình thì với ngươi cũng vậy. Ngươi hãy rút binh khí ra đi! Trương Tử Thanh thấy đại cuộc biến chuyển dường này, dù không liều mạng cũng không xong. Hắn liền nói:
- Tại hạ không ngờ các hạ đến đây một cách dễ dàng như vậy, nên trong người không đeo binh khí. Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Ngươi dùng khí giới gì? Trương Tử Thanh đáp:
- Tại hạ dùng Ngô Câu, là thứ binh khí ngoại môn hình thù khác hẳn với mọi thứ thường. Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Ngươi muốn đi lấy binh khí phải không? Trương Tử Thanh đáp:
- Nếu các hạ nhất định bắt tại hạ động thủ, thì tại hạ cần phải lấy món binh khí kia mới tỷ đấu được. Thiếu niên áo trắng giơ tay lên rồi tra kiếm vào võ nói:
- Không dùng binh khí nữa. Chúng ta đấu chưởng. Trương Tử Thanh mừng thầm trong dạ, tự nhủ:
- Gã này chỉ sở trường về kiếm pháp, còn về chưởng pháp ra sao mình chưa nghe ai nói đến. Gã mà đấu chưởng với mình tức là bỏ đi cái sở trường, lấy cái sở đoản. Trương Tử Thanh vốn con người giảo quyệt. Tuy hắn mừng thầm trong bụng nhưng không để lộ ra ngoài mặt. Hắn chậm rãi hỏi:
- Nếu lão phu bị bại dưới song chưởng của các hạ thì có bị chết cũng không oán hối gì nữa. Song vạn nhất mà lão phu thắng được thì sao? Thiếu niên áo trắng đáp:
- Nếu ngươi thắng được ta thì ta lập tức dời khỏi Thiết Hoa Bảo và trong vòng ba năm không trở lại tìm ngươi để báo thù. Trương Tử Thanh nói:
- Lão phu như ngọn đèn tàn trước gió, chẳng hiểu còn sống được ba năm nữa không. Vậy lời ước ba năm là công bằng lắm rồi. Thiếu niên áo trắng nói:
- Nhưng ta còn một điều kiện nữa. Trương Tử Thanh hỏi:
- Ðiều kiện gì? Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ngày trước bọn ngươi giết cả nhà ta không để một ai sống sót. Ta đã tới đây để báo thù, dĩ nhiên cũng theo lệ đó. Ta biết ngươi có một trai hai gái và ba đứa cháu thì chúng đều phải chết. Còn hai con rể ngươi thuộc về họ khác, ta không báo thù đến người khác họ, vậy tha chết cho chúng. Mấy tên cơ thiếp của ngươi ta cũng tha luôn. Cháu ngoại ngươi chỉ có nữa phần huyết thống cũng được ra ngoài phạm vi chu lục ...