XtGem Forum catalog
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
22:03 26/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp Sa Mạc Thần Ưng Full

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 15597
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 31
. Tiểu Phương đương nhiên nghe không hiểu ý nghĩa của sáu chữ này, nhưng chàng có thể nghe ra tiếng kêu tràn đầy sự sợ hãi, một nỗi sợ hãi có thể khiến cho hồn phách người ta nát vụn ra. Lúc chàng nghe thấy tiếng kêu thảm này, Vệ Ưng Bằng đã nhanh như tên bắn, vòng qua gò cát. Tiểu Phương vốn đã ngay đứng còn đứng không nổi, nhưng chàng trước giờ rất là hiếu kỳ, hiếu kỳ cũng là một trong những sức mạnh có thể kích động nhân tâm. Chàng cũng nhảy bật lên, cùng Bốc Ưng vòng qua gò cát. Vừa vòng qua gò cát, Tiểu Phương liền nhìn thấy một cảnh tượng mà cả cuộc đời này chàng sẽ mãi mãi không quên. Nếu cái bao tử của chàng không trống rỗng, chàng rất có thể đã nôn ói ra. Ngựa đang chạy cuồng, người đã ngã xuống. Toàn phong tam thập lục bá đao của Vệ Ưng Bằng đã ngã gục ba mươi bốn người, ngã gục trong vũng máu. Đao của bọn họ còn chưa xuất ra khỏi bao. Bọn họ đều là những đao thủ rất nổi tiếng trong giang hồ, nhưng họ đã không kịp rút đao, thì đã chết thảm. Bọn họ xem ra không giống chết ở trong tay kẻ khác, mà là chết dưới móng của một con mèo, tại vì ở trên mặt mỗi người bọn họ, đều có ba vết máu phảng phất như móng mèo cào ra. Một người Tạng trang sức kỳ dị, khuôn mặt dãi dày phong sương đang sợ hãi nhăn nhúm lại, quỳ xuống đất, hai tay đưa lên cao, hướng lên trời kêu thảm thiết:
- Thạch Mễ, kha la kha la! Tô Mã năm nay năm mươi mốt tuổi, từ lúc ba mươi tư tuổi đã bắt đầu làm hướng đạo cho người Hán, ngoại trừ tộc huynh Mã Lỗ của y ra, có rất ít người có thể thông thạo hơn y vùng đại sa mạc này. Sa mạc vô tình, giống như một cơn ác mộng hoang đường, có lúc tuy cũng xuất hiện vài ảo cảnh diễm lệ và ảo giác khiến người điên cuồng, nhưng chung kết cuối cùng nhất vẫn là cái chết. Đối với y mà nói cái chết đã không thể xem là chuyện đáng sợ, y đã nhìn thấy vô số xương trắng của người chết. Chưa bao giờ nhìn thấy y sợ hãi như vậy, y sợ đến nỗi toàn thân đều đang co rút lại. Sợ hãi cũng là một loại tật bệnh lây truyền, giống như bệnh dịch, nhìn thấy người khác sợ hãi, bản thân cũng sẽ ngơ ngẩn mà sợ hãi theo. Huống hồ toàn phong tam thập lục đao danh chấn giang hồ, lại chỉ trong nháy mắt cơ hồ đều chết thảm, chuyện này cũng đã là điều rất đáng sợ. Tiểu Phương bỗng nhiên phát giác thấy tay chân của bản thân mình đều đã lạnh như băng, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống mũi. Lúc chàng nhảy bật dậy, thì Bốc Ưng vẫn còn đang nằm, trên mặt vẫn còn phủ chiếc mỹ, đến lúc chàng vòng qua gò cát, Bốc Ưng đã ở đó. Vẻ mặt Bốc Ưng vẫn không có một chút biểu lộ nào. Cái chảy trong mỗi huyết quản trên người Bốc Ưng dường như đều không phải là máu, mà là nước lạnh. Nhưng Tiểu Phương nghe thấy trong miệng Bốc Ưng cũng đang lẩm bẩm, cái mà y nói cũng là sáu chữ như ma chú đó:
- Thạch Mễ, kha la kha la. Tiểu Phương lập tức hỏi:
- Ngươi có hiểu đây là ý nghĩa gì không? Bốc Ưng nói :
- Ta hiểu.
- Ngươi có thể nói cho ta hay không?
- Có thể! Tiểu Phương chợt hỏi:
- Y nghĩa của Thạch mễ, có phải là gạo dùng đá tạo thành không?
- Không phải, đá không phải là gạo, đá không thể tạo thành gạo, đá không thể ăn, đá nếu có thể ăn được thì trên thế gian này sẽ không có người chết vì đói.
- Nhưng điều mà ta nghe thấy y vừa nói rõ ràng là "Thạch mễ".
- Đó là chữ Tạng.
- Trong chữ Tạng "Thạch mễ" nghĩa là gì?
- Là mèo.
- Mèo?
- Mèo! Mèo là động vật thường thấy, rất nhu thuận, ngay các tiểu cô nương sáu bảy tuổi cũng dám ôm mèo vào trong lòng. Mèo ăn cá. Người cũng ăn cá, ăn còn nhiều hơn cả mèo. Mèo ăn chuột. Nhưng có rất nhiều người lại sợ chuột, mà có rất ít người lại sợ mèo. Tiểu Phương nói:
- Mèo có gì đáng sợ? Ngay cả cá cũng không sợ mèo, cá sợ là người, người bắt cá. Bốc Ưng nói:
- Đúng!
- Chỉ có chuột mới sợ mèo.
- Sai! Đôi mắt sắc như mắt chim ưng của Bốc Ưng đột nhiên lộ ra những ánh sáng kỳ quái, phảng phất như đang nhấp nháy nhìn một nơi xa xôi tràn đầy thần quỷ yêu quái kỳ dị mà tà ác nào đó. Tiểu Phương mơ hồ cũng bị thần sắc này của y làm cho mê hoặc, mà không hỏi gì thêm. Vệ Ưng Bằng đang nghĩ cách làm cho Tô Mã hồi phục lại bình tĩnh, để y nói ra chuyện vừa xảy ra, nhưng ngay cả rượu Thanh khoa mà người Tạng yêu thích nhất, cũng không cách nào khiến y bình tĩnh lại được. Một hồi lâu sau, Bốc Ưng mới chậm rãi nói:
- Cố sự tương truyền, ở biên duyên của đại địa có một ngọn núi không những có băng tuyết muôn đời không tan, hơn nữa còn có loại yêu ma còn đáng sợ hơn cả ác quỷ. Tiểu Phương nói:
- Cái ngươi nói, có phải là Thủy Phong của Thánh Mẫu? Bốc Ưng gật đầu:
- Loại yêu ma mà ta nói chính là mèo, tuy thân thể của nó đã luyện thành hình người, nhưng đầu của nó vẫn là mèo.
- Còn kha la kha la nghĩa là gì?
- Là cường đạo, là loại cường đạo hung ác nhất, không những muốn cướp tiền tài của người ta, mà còn muốn ăn cả máu thịt của người ta. Dừng một lát, Bốc Ưng tiếp:
- Bọn chúng đại bộ phận đều là người Quả Nhĩ Lạc ở vùng thâm sơn Tạng biên, cuộc sống và ngôn ngữ của bọn họ đều không giống người bình thường, hơn nữa hung hãn dã man, còn tàn bạo hơn cả người Ha Tát Khắc. Sau cùng Bốc Ưng còn bổ sung thêm:
- Quả Nhĩ Lạc trong tiếng Phạn còn có ý nghĩa khác nữa. Tiểu Phương liền hỏi:
- Ý nghĩa gì?
- Quái vật! Tiểu Phương thở dài nói:
- Yêu ma thân người đầu mèo, cường đạo quái vật tàn bạo dã man. Rồi chàng nhìn Tô Mã:
- Chẳng trách nào kẻ này sợ hãi ghê gớm như vậy, lúc này ngay ta đây cũng có hơi sờ sợ. Vệ Ưng Bằng đột nhiên kéo một bàn tay đang liên tục co giật của Tô Mã, vặn từng ngón tay của y ra. Tay y đang nắm chặt một lá cờ nhỏ, bên trên rõ ràng thêu một yêu ma thân người đầu mèo. Tô Mã là quỳ xuống, rạp mình sát đất, vái lạy lá cờ này, miệng lẩm bẩm, trong mỗi câu nói đều có sáu chữ:
- Thạch mễ, kha la kha la! Bây giờ, tóm lại Tiểu Phương đã hiểu rõ ý nghĩa của sáu chữ này- Miêu đạo! Lúc này Tô Mã đã trấn tĩnh lại kể chuyện mà vừa rồi y tận mắt nhìn thấy. Ba mươi tư Toàn Phong đao thủ này đều chết trong tay của Miêu đạo. Bọn chúng giống như quỉ hồn đột nhiên xuất hiện, thân hình của bọn chúng là người, đầu là mèo, trên trán mọc sừng giống như tai mèo. Bọn chúng thật sự có ma lực yêu dị tà ác, vì vậy các đao thủ đã được huấn luyện kỹ lưỡng lâu dài, vẫn không kịp rút dao ra, mà đã chết thảm dưới tay bọn chúng. Bọn chúng để cho Tô Mã sống sót vì bọn chúng muốn y nói lại một câu với Vệ Ưng Bằng:
- Giết người cướp vàng đều là bọn chúng, vô luận ai muốn truy tra chuyện này, tất sẽ phải chịu chết. Sau khi chết hồn phách sẽ còn bị câu thúc trong địa ngục băng tuyết ở Thủy Phong của thánh mẫu, chịu nỗi khổ vạn năm gió lạnh chích xương, muôn đời không được siêu thoát. Sắc trời đã dần dần tối đi, trời đất như bỗng nhiên tràn ngập một sự hoang lạnh rợn người. Tiểu Phương rất muốn kiếm chút rượu "thanh đảo" để uống. Trên người của các Toàn Phong đao thủ này tuy không có rượu, ít ra cũng có nước, nhưng đối với bọn họ lúc này không còn cần thiết nữa. Nhưng miêu đạo không những đoạt đi tính mạng của bọn họ, mà ngay túi nước da dê của bọn họ cũng cướp đi. Vệ Ưng Bằng lặng lẽ nghe Tô Mã nói xong, đột nhiên quay người nhìn trừng Bốc Ưng:
- Ngươi tin lời hắn chứ? Bốc Ưng nói:
- Ta nghĩ không ra tại sao hắn muốn nói dối? Vệ Ưng Bằng cười nhạt nói:
- Ngươi tin là trên thế gian này thật sự có loại quái vật thân người đầu mèo đó ư?
- Ngươi không tin? Tiểu Phương đột nhiên nói:
- Ta cũng không tin, nhưng tin ba mươi vạn lạng vàng đó chắc chắn đã miêu đạo cướp đi. Vệ Ưng Bằng nói:
- Vô luận là ai chỉ cần đeo một mặt nạ hình thức giống như đầu mèo, thì đều có thể tự xưng là miêu đạo. Tiểu Phương nói:
- Vô luận là ai đều có thể ư? Vô luận là ai đều có thể trong nháy mắt giết chết ba mươi tư Toàn Phong đao thủ của ngươi ư? Vô luận là ai đều có thể giết chết Thiết đảm thần thương và Thiết Huyết tam thập lục kỵ của lão ư? Vệ Ưng Bằng không nói gì. Có thể xem như đám miêu đạo này không phải là yêu mà, mà là người, nhưng chắc chắn là những con người đáng sợ vô cùng. Bọn chúng không những hành tung phiêu hốt, hơn nữa chắc chắn là có loại võ công bí hiểm tà dị. Bốc Ưng bỗng nhiên nói:
- Ta chỉ tin một điều. Tiểu Phương liền hỏi:
- Điều gì?
- Nếu bọn chúng muốn giết một người, thì tuyệt sẽ không là chuyện khó khăn. Vệ Ưng Bằng biến sắc. Bốc Ưng lạnh lùng nhìn lão nói:
- Còn có một điều mà ngươi cũng phải hiểu rõ. Vệ Ưng Bằng nói:
- Ngươi nói đi! Bốc Ưng nói:
- Nếu ta là miêu đạo, thì bây giờ ngươi đã là một xác chết. Vệ Ưng Bằng bỏ đi. Đúng cái giây phút trước lúc lão sắp đi, Tiểu Phương vốn cho rằng lão sẽ xuất thủ. Lão đã siết chặt đao, mỗi cẳng tay do dụng lực quá mạnh mà đã trắng tái ra. Đao pháp của lão, tuyệt có thể xếp hạng trong mười người đứng đầu của tất cả các đao pháp danh chấn thiên hạ. Trảm quỉ đao của lão sắc nhọn vô cùng lại đặc biệt khớp với khổ người của lão, cũng cao to hơn Bốc Ưng. Bốc Ưng lại rất nhỏ bé, trừ đôi mắt sắc bén như mắt ưng, còn các bộ phận khác đều nhỏ yếu, nhất là đôi tay nhỏ bé như nữ nhân. Cơ hồ ngay Tiểu Phương cũng không tin là Bốc Ưng có thể đón đõ nổi Nộ tiễn thần cung Trảm quỉ đao danh chấn thiên hạ. Nhưng cách nghĩ của bản thân Vệ Ưng Bằng lại bất đồng. Vì vậy lão bỏ đi, mang theo hai người còn sót lại trong Toàn Phong tam thập lục đao của lão, ngay một câu cũng không nói mà bỏ đi. Vệ Ưng Bằng rõ ràng là một người rất cẩn trọng, hơn nữa rất khắc nghiệt. Lão bỏ đi, ngay nhìn cũng không nhìn những thi thể nằm dưới đất, bọn họ tuy là tử đệ nhưng đối với lão đã không còn giá trị nữa. Tiểu Phương nhịn không được kêu to:
- Tại sao ngươi không chôn cất bọn họ rồi hẵn đi? Câu trả lời của Vệ Ưng Bằng giống như lão làm một chuyện nào khác vậy, khiến người khác không thể trách cứ được.
- Ta đã chôn cất họ rồi.
- Thiên táng. Bốc Ưng vẫn chưa đi. Y lại nằm xuống, nằm ở nơi tránh gió phía sau gò cát, dùng cái áo choàng trắng to rộng che kín toàn thân. Sa mạc giống như một nữ nhân, hay thay đổi, lúc nóng có thể thiêu cháy người ta, lúc lạnh có thể làm máu người ta kết băng lại. Vừa sụp tối, đại sa mạc nóng chảy như lò lửa liền trở nên lạnh lẽo thấu xương, lại thêm bóng đêm bao trùm không bờ không bến, có thể bóp chết trong im lặng tất cả mọi sinh mạng trong trời đất. Không ai mong muốn mạo hiểm trong bóng đêm như thế cả. Lúc này, sắc trời vừa sẫm tối, Bốc Ưng rõ ràng đã sẵn sàng lưu lại nơi đây để qua đêm dài vô tình. Tiểu Phương ngồi xuống bên cạnh y, bỗng nhiên cười cười nói với y:
- n hận vô cùng! Bốc Ưng hỏi:
- Tại sao ân hận?
- Tại vì sáng ngày mai lúc tỉnh dậy, ta chắc chắn vẫn còn sống, ngươi phải đợi ta chết, chắc chắn còn phải rất lâu. Tiểu Phương đã tìm thấy con chim ưng đã từng muốn ăn thi thể chàng, nay chàng đã sẵn sàng ăn thi thể của nó. Tiểu Phương than thở nói:
- Bây giờ ta mới biết, đến lúc bất đắc dĩ, một con người và một con chim ưng ăn xác chết đều không có gì khác nhau cả. Bốc Ưng nói:
- Lúc bình thường, cũng không có gì khác nhau. Tiểu Phương buột miệng:
- Sao?
- Bình thường ngươi có ăn thịt bò không?
- Ăn!
- Thịt bò mà ngươi ăn, cũng là thi thể của con bò. Chim ưng cũng là một loài chuyên ăn thi thể. Tiểu Phương gượng cười. Chàng chỉ có thể gượng cười, điều mà Bốc Ưng nói tuy lạnh lùng tàn khốc, nhưng không ai phản bác được. Xích khuyển vẫn còn chưa ngã gục. Nó có thể cầm cự đến lúc này do Tiểu Phương đã đem chút nước cuối cùng cho nó uống, vì ngựa tuy là thú nhưng thú tính của ngựa lại kém hơn người, ít ra nó không thấm vấy mùi tanh của máu. Nó không ăn thi thể. Bốc Ưng bỗng nhiên lại nói:
- Ngươi không những có kiếm tốt, mà còn có ngựa tốt ...

«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
6