Insane
Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
20:26 19/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

Truyện Kiếm Hiệp Sa Mạc Thần Ưng Full

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 15577
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Số trang: 31
. Lúc này Tiểu Phương mới nhìn rõ con người này. Trước đây Tiểu Phương chưa hề nhìn thấy một con người như vậy, sau này e rằng cũng mãi mãi sẽ không nhìn thấy. Cái góc đối diện đó, có một chiếc ghế bành rất to lớn, rất dễ chịu, con người này đứng ở trước chiếc ghế, nhưng nãy giờ vẫn không ngồi xuống. Lần đầu nhìn qua, các bộ dạng mà y đứng ở đó so với người khác cũng không có gì khác. Nhưng nếu nhìn nhiều lần, thì sẽ phát hiện cái thế đứng của y đều khác với bất cứ ai. Tóm lại có gì khác? Không ai có thể nói ra được. Y rõ ràng đứng ở đó, nhưng lại khiến người khác khó phát hiện sự tồn tại của y, tại vì con người của y dường như đã cùng với chiếc ghế phía sau lưng y, bức lều trên đỉnh đầu y, mặt đất dưới chân y hòa làm một thể. Bất kẻ y đứng ở nơi nào, thì dường như đều có thể cùng với sự vật nơi đó hoàn toàn hòa hợp. Lần đầu nhìn qua, y tuyệt đối tĩnh tại, tay chân tứ chi, lông tóc trên người, khắp toàn thân không có chỗ nào động đậy cả, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng dừng lại. Nhưng nếu nhìn nhiều lần, thì sẽ phát hiện khắp toàn thân y chỗ nào cũng đều đang động đậy, không ngừng động đậy. Nếu đánh tới một quyền, bất kể muốn đánh nơi nào trên thân thể y, đều có thể sẽ ngay lập tức nhận được sự phản kích cực kỳ đáng sợ. Trên mặt y lại tuyệt đối không lộ ra một vẻ gì. Y rõ ràng đang nhìn, nhưng đôi mắt cũng tuyệt đối không lộ ra một vẻ gì, giống như không nhìn thấy vật gì cả. Trong tay y có kiếm, một thanh kiếm nằm trong vỏ màu đen rất đẹp, rất dài, rất nhẹ. Kiếm của y vẫn còn trong vỏ. Nhưng chỉ cần nhìn một cái, cũng sẽ cảm giác thấy kiếm khí ghê người. Thanh kiếm trong tay y vẫn còn chưa rút ra khỏi vỏ, nhưng phảng phất đã ở giữa lông mày, yết hầu của đối phương. Tiểu Phương thật sự không muốn nhìn lâu con người này, nhưng vẫn cứ nhịn không được phải nhìn. Con người này vẫn không có phản ứng gì. Lúc y đang nhìn người khác, dường như hoàn toàn không có cảm giác gì. Người khác lúc nhìn y, y cũng dường như hoàn toàn không biết gì. Vạn sự vạn vật thiên thượng địa hạ, y dường như không để nó ở trong lòng, người khác nhìn y như thế nào, y càng không thèm để ý đến. Và y chỉ quan tâm có một chuyện... Kiếm của y. Tiểu Phương đột nhiên phát giác lòng bàn tay mình trở nên ẩm ướt. Chỉ trước khi đọ sức quyết liệt sinh tử thế nan lưỡng tồn, thì lòng bàn tay chàng mới trở nên ẩm ướt. Lúc này, chẳng qua chàng chỉ nhìn con người này mấy cái, con người này vẫn không động đậy, đối với chàng cũng không có ý thù địch gì, sao lại có phản ứng như vậy cơ chứ? Lẽ nào bọn họ trời sinh ra là đối thủ? Sớm muộn cũng phải có một người chết trong tay người kia ư? Chuyện này đương nhiên tốt nhất là đừng xảy ra. Giữa bọn họ không hề có ân oán, càng không có thù hận, tại sao nhất định phải trở thành thù địch chứ? Kỳ quái là trong lòng Tiểu Phương cơ hồ lại có một triệu chứng bất tường, mơ hồ nhìn thấy giữa bọn họ có một người ngã xuống, ngã dưới kiếm của người kia, ngã trong vũng máu của chính mình. Nhưng chàng không nhìn thấy người ngã xuống này là ai. Tiếng cười như chuông ngân vang lên. Nữ nhân che mặt đó lại từ ngoài lều lao vào, trong tay vẫn còn đang bê cái chậu vàng. Tiếng cười của nàng thanh thoát ngọt ngào, không những tỏ rõ niềm vui của bản thân, mà còn có thể làm cho người khác vui lây. Nhưng Tiểu Phương lại không thấy vui. Nghĩ không ra tại sao nữ nhân này lại cười vui vẻ như thế. Chàng nhịn không được hỏi:
- Ngươi có thể cho ta uống chút nước không?
- Không thể! Nữ nhân mỉm cười lắc đầu:
- Chậu nước này đã dơ rồi, không thể uống.
- Nước dơ cũng là nước, chỉ cần có nước là có thẻ giải khát được.
- Ta vẫn không thể cho ngươi uống.
- Tại sao?
- Tại vì cái chậu nước này vồn không phải để cho ngươi uống. Nàng vẫn cười nói tiếp:
- Ngươi phải biết ở sa mạc nước quý như thế nào, đây là nước của ta, tại sao ta phải cho ngươi uống chứ?
- Ngươi thà có thể dùng chậu nước để lau rửa cho ta, chớ không chịu cho ta uống ư?
- Đó hoàn toàn là hai chuyện.
- Tại sao là hai chuyện? Tiểu Phương hoàn toàn không hiểu lời nói này, lời nói của nàng quả thật làm cho người nghe rất khó hiểu. May mà nữ nhân đã giải thích:
- Lau rửa cho ngươi là sự hưởng thụ của ta.
- Hưởng thụ của ngươi ư? Hưởng thụ gì? Tiểu Phương càng không hiểu.
- Ngươi là một nam nhân thanh niên thân hình rất đẹp, từ đầu đến chân đều phát triển rất tốt, lau rửa cho ngươi ta cảm thấy rất vui thích, nếu để cho ngươi uống nước, lại là một chuyện khác. Nàng cười ngọt ngào hơn nói tiếp:
- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ ý của ta rồi chứ? Tiểu Phương cũng muốn mỉm cười với nàng, nhưng cười không nổi. Bây giờ thì chàng đã nghe hiểu lời của nữ nhân này, nhưng không hiểu nàng sao lại nói ra được những lời như vậy. Điều này rõ ràng không giống lời con người. Nhưng bản thân nữ nhân lại dường như cảm thấy rất hữu lý:
- Đây là nước của ta, ta dùng nó như thế nào, cũng không có quan hệ gì đến ngươi cả. Nếu ngươi muốn uống nước, thì phải tự mình nghĩ cách. Lúc nàng cười, đôi mắt híp cong lại, giống trăng lưỡi liềm, lại giống như cái móc câu cá, chẳng qua vô luận ai cũng đều có thể nhìn thấy ra cái mà nàng muốn câu không phải là cá, mà là người.
- Nếu ngươi nghĩ không ra cách bọn ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng. Đây là lời nói của con người. Tiểu Phương lập tức hỏi:
- Ta dùng cách gì mới có thể tìm được nước chứ, tới đâu tìm? Nữ nhân đột nhiên đưa bàn tay trắng mềm ra, chỉ chỉ về phía sau lưng của Tiểu Phương:
- Chỉ cần ngươi quay đầu lại là biết ngay. Tiểu Phương quay đầu lại. Không biết từ lúc nào, đã có một người từ phía sau đi vào lều. Bình thời thì một con mèo có bí mật đi vào cũng nhất định sớm bị Tiểu Phương phát hiện, nhưng lúc này chàng quá mệt, quá khát, quá muốn uống nước, chỉ đến lúc chàng quay đầu lại mới phát hiện ra con người này. Người mà chàng nhìn thấy là Vệ Ưng Bằng. Vệ Ưng Bằng thân thể cao lớn, thái độ nghiêm túc, khí thế trầm hùng, rất chú trọng y phục, vẻ mặt suốt năm khó mà lộ ra nụ cười, một đôi mắt lung linh đầy uy lực, tràn ngập một quyết tâm sắt đá. Vô luận bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, lão đều có thể khiến người khác giữ gìn sự tôn kính đối với lão. Việc mà lão làm thông thường cũng đáng được người khác tôn kính. Năm nay lão năm mươi ba tuổi. Lúc hai mươi mốt tuổi, lão đã cầm đầu bọn vệ sĩ áp tải của một Tiêu cục hàng hóa lớn nhất vùng Quan Trung. Ba mươi năm nay, trước sau thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp một thất bại quá lớn nào. Cho đến những ngày qua lão mới gặp phải. Vàng bị cướp mất, lão cũng có trách nhiệm, đệ tử thân tín của lão, cơ hồ hoàn toàn bỗng nhiên đều chết thảm. Nhưng lúc này xem ra lão vẫn uy nghiêm tôn quý như bình thường, trận đả kích đáng sợ đó dường như vẫn không hề làm lay chuyển được lão chút gì. Tiểu Phương dùng tấm da báo ở trên giường quấn quanh hông, rồi mới ngẩng đầu nhìn Vệ Ưng Bằng:
- Không ngờ là ngươi cứu ta.
- Ta không cứu ngươi! Vệ Ưng Bằng nói:
- Không ai cứu nổi ngươi, chỉ ngươi mới có thể cứu được ngươi. Lời nói của lão xưa nay ngắn gọn trực tiếp:
- Ngươi đã giết nhi tử duy nhất của Phú Qúy thần tiên, vậy thì chắc chắn ngươi phải thường mạng. Dừng một chút Vệ Ưng Bằng tiếp:
- Còn bây giờ ngươi phải chết ở trong sa mạc, chết ở trong tay của y thị. Chữ "y thị" mà y nói, chính là nữ nhân che mặt. Vệ Ưng Bằng bỗng lại hỏi:
- Ngươi biết y thị là ai chứ?
- Ta biết! Tiểu Phương lại cười cười nói:
- Nữ nhân này chắc chắn cho rằng ta không nhận ra y thị, tại vì sáng hôm nay lúc ta nhìn thấy thì y thị vẫn còn là một nữ nhân đáng yêu sắp chết, bị người ta ép buộc đi giết ta, nhưng lại trúng một kiếm của ta, trong túi chỉ cón lại hai ngụm nước. Chàng thở dài nói tiếp:
- Vì y thị đã biết chưa chắc có thể giết chết được ta, vì vậy đã sớm giữ lại thoái lộ, nước trong túi đương nhiên không thể có nhiều, để tránh bị ta giành lấy nên bộ dạng nhất định phải làm ra vẻ đáng thương, mới có thể làm ta xúc động. Nữ nhân nãy giừ vẫn lắng nghe, vẫn đang cười, cười càng vui thích hơn cả lúc nãy:
- Lúc đó ngươi không nên tin ta, chỉ đáng thương cho trái tim của ngươi quá mềm yếu. Vệ Ưng Bằng bỗng buột miệng:
- Nhưng trái tim của y thị lại tuyệt không mềm yếu, Thủy Ngân lúc giết người, tuyệt không mềm yếu, tay cũng tuyệt không mềm yếu. Nữ nhân này là Thủy Ngân, Thủy Ngân không nơi nào mà không lọt vào được. Tiểu Phương lại dường như không cảm thấy bất ngờ. Vệ Ưng Bằng lại hỏi:
- Ngươi có biết tại sao y thị vẫn chưa giết ngươi không? Tiểu Phương lắc đầu.
- Vì Lữ Thiên Bảo đã chết rồi, còn ba mươi vạn lạng vàng thì vẫn còn.
- Lữ Thiên Bảo với số vàng đó có gì liên quan chứ?
- Chỉ có một điểm liên quan. Vệ Ưng Bằng nói tiếp:
- Số vàng đó cũng là của Phú Qúy thần tiên Lữ tam gia. Thủy Ngân nói:
- Vô luận ai sau khi chết cũng chẳng qua chỉ là xác chết mà thôi, trong mắt Lữ tam gia, một người chết đương nhiên không sao được với ba mươi vạn lạng vàng. Y thị cười khích khích nói tiếp:
- Vì vậy chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm ra tăm tích của ba mươi vạn lạng vàng đó, ta đảm bảo Lữ Tam gia tuyệt sẽ không tìm ngươi phục thù nữa. Tiểu Phương nói:
- Nghe ra thì điều này lại là một cuộc trao đổi rất hay. Thủy Ngân nói:
- Vốn là thế.
- Các ngươi trước sau hoài nghi số vàng đó đã bị Bốc Ưng cướp mất, ta vừa đúng biết được y, cũng là dịp thay các ngươi đi điều tra việc này. Thủy Ngân cười nói:
- Ngươi quả thật không ngu. Vệ Ưng Bằng nói:
- Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng, bất kể cần cái gì, bọn ta đều có thể cung cấp cho ngươi.
- Bọn ta có thể giúp ngươi tìm ra Bốc Ưng. Tiểu Phương trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Bốc Ưng không xem ta là bằng hữu, thay người của Tiêu cục đi bắt cường đạo, cũng không thể xem là bị mất mặt. Vệ Ưng Bằng nói:
- Không sai.
- Ta nếu không đáp ứng, các ngươi không giết ta, thì ta cũng chết khát. Thủy Ngân thở dài:
- Cái mùi vị này thật sự không dễ chịu chút nào. Tiểu Phương nói:
- Vì vậy ta dường như không thể không đáp ứng các ngươi.
- Ngươi thực sự đã không còn con đường nào khác để chọn lựa. Tiểu Phương cũng thở dài:
- Xe ra dường như thật sự là như thế. Thủy Ngân nói:
- Vì vậy ngươi đã đáp ứng.
- Vẫn còn chưa.
- Ngươi còn suy tính gì nữa chứ?

Hồi 4Sinh Tử

Tiểu Phương nói:
- Ta không suy nghĩ gì cả. Vệ Ưng Bằng hỏi:
- Tóm lại ngươi đáp ứng hay không?
- Không đáp ứng. Tiểu Phương trả lời trực tiếp ngắn gọn, vô cùng ngắn gọn. Vệ Ưng Bằng không thay đổi sắc mặt, nhưng cơ mắt đã nheo nhăn lại con ngươi mắt co rút lại. Ánh mắt Thủy Ngân ra vẻ phức tạp kỳ quái, mơ hồ như cảm thấy kinh ngạc, lại cũng như tán thưởng, thích thú. Y thị hỏi Tiểu Phương:
- Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi không đáp ứng không? Tiểu Phương cười nói:
- Tại vì ta không thích thú. Lý do này không những không thuyết phục, mà vốn cũng không thể xem là lý do. Lý do thật sự là gì? Tiểu Phương không muốn nói ra, xưa nay chàng luôn có nguyên tắc của chàng, người khác rất khó mà hiểu được, mà chàng cũng không muốn người khác hiểu. Vô luận làm chuyện gì, chàng thấy chỉ cần bản thân mình tự vấn tâm không hổ thẹn là đủ rồi. Thủy Ngân thở dài nói:
- Vệ Ưng Bằng sẽ không giết ngươi, lão xưa nay không ép buộc ai làm bất cứ chuyện gì cả. Tiểu Phương mỉm cười nói:
- Đây là thói quen tốt, không ngờ lão lại có thói quen tốt như vậy. Thủy Ngân nói:
- Ta cũng sẽ không giết ngươi, tại vì ta đã đáp ứng ngươi, tuyệt không làm hại ngươi nữa ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
3