Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
22:14 29/03/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...
Tải clip sex về cho điện thoại

Đệ Nhất Nông Trại Game Đột Kích Mobile
Tải ngay game đột kích miễn phí về cho điện thoại có chế độ bắn quái cực chất

A Love Story Of Teen

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 50437
Tác giả: Ngaytho259
Thể loại: Truyện teen
Số trang: 67
. Chưa kịp chợp mắt thì cô Hiền- BS của trường bước vào, nói với nó:

_Em bị suy nhược thần kinh và thiếu máu, về nhà nhớ bồi bổ đó, còn bây giờ gác chuyện học wa một bên, nằm đây nghỉ ngơi!

_dzạ!-Nó lễ phép gật đầu. Cô Hiền way wa Mạnh Khoa:

_Còn em về lớp được rồi! bạn Thùy Anh ở đây đã có cô lo.

Mạnh Khoa nói với nó:

_Ở đây nhé, tui zề lớp đây.-Rồi anh chàng cúi chào cô Hiền và mở cửa, nhưng không đi về lớp mà rẽ xuống canteen trường.

-------------------

Lớp 11T4. Thường Khánh ngồi đó, nửa như muốn đến thăm nó, nửa còn lại thì không, anh chàng xoay xoay cây bút trong tay, mắt không rời khỏi trang giấy, cho đến hết tiết đó.

"Tùng Tùng Tùng". Thầy chưa bước ra khỏi lớp , anh chàng đã vứt cây viết sang một bên, gục xuống bàn, tâm trí bấn loạn " Nhỏ ấy sao rồi ta? Có bị đau ở đâu không?..."....."Sao mình lại lo cho nhỏ ấy chứa, thật là......." Thường Khánh đưa tay vuốt mặt mình. Kế bên anh chàng, nhỏ Lam đang nói với nhỏ Ngọc:

_Lên y tế đi, hok biết Thùy Anh có sao không nữa, tui lo wá...

_Uh- Ngọc gật đầu, hai đứa nắm tay nhau vù lên phòng y tế.

Thường Khánh như muốn chạy theo hai nhỏ nhưng có một cái gì đó chặn anh chàng lại, một con người khác ư? Không, chính xác Thường Khánh chỉ là một con người khác khi ở bên cạnh nó. Con người xưa nay của anh chàng lạnh lùng lắm mà, làm sao có thể dễ dàng cởi mở zới nó nhu zậy? Không hiểu nỗi........nói chung là anh chàng không biết làm thế nào vào lúc nỳa, có nên lên phòng y tế thăm nó không...

Vừa lúc đó, Mạnh Khoa bước vào. Một điều gì đó thôi thúc anh chàng đến bên bàn Thường Khánh , ngồi xuống, Manh Khoa khoát tay lên vai Thường Khánh:

_Không đi thăm cô ấy ak? Việc gì phải tự hành hạ trái tim mình thế, you(u) đừng tưởng tớ không biết tình cảm u dành cho cô ấy...

Thường Khánh gạt tay Mạnh Khoa ra, trừng mắt:

_Việc gì tới cậu! Biến đi!

Mạnh Khoa cười như chọc tức Thường Khánh:

_Tớ wan tâm tới cô ấy...thật ra cũng không biết nữa, chỉ là....nó rất mơ hồ....có lẽ là thik, còn you, dối lòng là hok hay đâu, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng mà.....- Khoa mỉm cười đầy ngụ ý rồi đi về chỗ ngồi.

Nãy giờ tụi con gái đi ngang wa 11T4 đều nhìn vào hai người hai người với đôi mắt hình trái tim, hiếm khi nào được thấy hai chàng hoàng tử đẹp trai ngồi chung với nhau để các nàng được ngắm đã con mắt như zậy.

Chiều hôm đó, nhỏ Lam chạy lên phòng y tế và đưa nó về. Cái đầu tiên nó nhận được khi vừa bước vào nhà là cái nhìn hốt hoảng của anh trai nó, may mà papa chưa zề, nếu không thì pa nó khóc mất khi nhìn thấy đứa con gái mà ông cưng như trứng mỏng vác cái bản mặt xanh xao, tướng đi mệt mỏi như thây chết rồi ấy về nhà.

_Mày làm sao zậy?- Anh nó hoảng hồn chạy ra dìu nó từ tay con Lam. nhỏ Lam cúi chào anh nó:

_Anh Quân, em zề đây.

Anh nó đỡ nó, vội nói với nhỏ Lam:

_Ừ, anh cảm ơn em nha!- rồi anh nó dìu nó lên phòng, sau khi đã an tọa, nó ngước lên:

_Anh về sớm zậy, em tưởng hôm nay anh phải ở lại ký tặng mấy pà chị mê zai trường anh-Nó phì cười. Anh nó cốc đầu nó:

_Ngốc! Đến nước này mà còn giỡn được nữa...Mà sao mày lại "thảm hại" thế?

Nó thành thật thuật lại cho anh nó nghe hết mọi chuyện từ lúc nó được nghỉ tiết đến lúc về tới nhà. Anh nó vuốt tóc nó:

_Ngủ đi, tao đi gọi điện xin cho mày nghỉ học ngày mai- Anh nó đi ra và đóng cửa phòng lại. Nó kéo chăn lên " Không thèm đến thăm lun chứ! Hết biết..."Nó nhắm mắt lại, tự ru mình vào giấc ngủ...1h sau.....

_A lo^...-Nó bừng tỉnh và phát hiện cái điện thoại đang rung bần bật, kêu ầm ĩ trên bàn.

_Khỏe chưa ngốc?-Giọng nói wen thuộc vang lên, giọng nói đầu tiên nó nghe khi thức dậy trong phòng y tế.

_Là anh hả? Uhm...tui đỡ rồi

_Uh, đỡ rồi thì tốt, ah mà đừng ăn cơm nhé, tối nay tôi mời cô...

_Anh? Mời tôi? Nhưng mà.....-Nó ngạc nhiên

_Nhưng gì? Thôi đi tắm đi, 1 tiếng nữa tôi đến. Tít...Tít...Tít....-Khoa cúp máy ,không cho nó nói thêm lời nào. Nó đành ngồi zậy,xuống nhà dưới thông báo zới anh hai nó rằng khỏi nấu bữa tối cho nó.Anh nó ngạc nhiên:

_Đang bịnh đi đâu?

Nó nhăn nhó:

_Em đi ăn zới bạn, anh in tâm đi, ăn zới hắn là không lo đói đâu hehe

Nói rồi nó chạy ù lên lầu, để mắc công nghe chửi nữa, nhưng anh nó chỉ lắc đầu:

-Con bé này....

---------------------------------------------

7 giờ kém....

Nhà nó vang lên tiếng chuông cửa. Anh hai nó chạy ra:

_Cậu là..... - Anh ý ngạc nhiên khi có một tên boy diện đồ đen toàn tập xinh zai ngang ngửa (nếu không muốn nói là hơn) mình đứng trước mặt.

_Bạn của Thùy Anh ạ! Còn anh chắc là anh hai của bạn ý, em chào anh! -Khoa lễ phép cúi đầu chào.Anh hai nó mở cửa rộng ra cho hắn vào:

_Em vào nhà đi! Thùy Anh ở trên lầu 3 phòng kế cầu thang ý!-Anh hai nó nhìn hắn với ánh mắt "Cậu mà làm gì em gái tôi là khỏi về nhà luôn nghe kon"

Khoa cảm ơn rồi chạy vội lên lầu, tay xách cơ man nào là thức ăn, sữa đủ chống đói cả tháng.

"cộc cộc cộc" Khoa gõ cửa phòng nó.

_Anh hai hả, vào đi!

Khoa mở cửa phòng ra, nó đang ngồi trước bàn trang đểim chải lại đầu.

_Anh hai ở dưới nhà ý!-Khoa cười. Nó way lại, ngạc nhiên:

_Tới rồi ak? Ngồi đó chờ tôi chải đầu đã....

Khoa ngồi lên giường, để mấy bịch đồ lên trước mặt nó:

_Cho cô đấy ! Ăn đi cho nhanh khỏe!

Nó liếc mấy túi đồ, nói:

_Lại còn trò đó nữa!

Khoa cười:

_Ừ mà nhanh lên , tui đói lắm rồi!

--------------------------------------

Sau đó, hai người đi ăn trong một nhà hàng sang trọng chỉ dành cho giới thượng lưu. Suốt buổi, Khoa chỉ tòan gọi những món trong "thực đơn dành cho người bịnh" để nó ăn, hai đứa nói chuyện vui vẻ, duy chỉ có một câu nói của hắn làm nhỏ khó hiểu:

_Two hearts of two princes for only one princess...(Hai trái tim của hai chàng hoàng tử chỉ dành cho một công chúa). Nó hỏi lại:

_Sao cơ?

Khoa mỉm cười, xoay ly vang trong tay:

_Ngốc như cô không hiểu là phải!

Nhà riêng của Hy Vân.

_Nghe nói con nhỏ Thùy Anh bị bệnh, nghỉ ở nhà nên chiều nay không đi ăn với anh được đâu nhỉ- Hy vân kéo rèm cửa ra, anh nắng ngập tràn căn phòng.

_Chắc thế, nhưng cô lo gì, chúng ta còn hằng hà cơ hội mà!- Lâm Danh dựa lưng vào sofa.

Hy Vân ngồi xuống, đối diện với Lâm Danh:

_Đừng chủ wan! Đợi chừng nào nó hết bệnh chúng ta sẽ tính nó sau, con nhỏ đo, búng tay kái là xong mà, con gái như nó, đứa nào wa khỏi mấy mánh của tôi, còn bây giờ tôi phải lo phía Thường Khánh nữa_____

_Đừng nói như thế về Thùy Anh của tôi- Lâm Danh cắt ngang.

Hy Vân bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả rồi nói:

_Dẹp anh đi, chẳng phải bây giờ chúng ta đang ngồi trên một con thuyền sao- Cô ả dừng lại một lát rồi tiếp- Và tôi là người lái con thuyền đó!

Danh ghìm cơn giận vào lòng, anh chàng thích nó nên làm sao mà hok tức cho đc khi Hy Vân nói về nó với cái giọng đó, nhưng biết sao được, vì tương lai, Lâm Danh đành nhún nhường Hy Vân vậy.

_Nếu xong chuyện rồi thì chúng ta tiếp tục đi vào vấn đề chính....Anh wa đây- Hy Vân ngoắc ngoắc Danh wa rồi ghé sát vào tai anh chàng- Chúng ta sẽ.................................nhớ đấy.......-Rồi cô ả ngước nhìn đồng hồ- tôi có cuyện bận, anh về đi nhá, không tiễn.

Lâm Danh lầm lũi bước ra từ biệt thự riêng của Hy Vân, bước đi trên con đường vắng ngắt, có những lúc (như lúc này đây) anh tự hỏi "Tại sao mình phải làm như thế?" Tại sao? Bởi vì Lâm Danh là người đi theo chủ nghĩa chiếm đoạt, việc đó biến anh thành con người của ngày hôm nay.

-----------------------------------------

Thường Khánh vào lớp, thấy buồn buồn khi kế bên mình trống một chỗ, trái tim cũng vậy, trống một chỗ.....Cả ngày hôm đó Thường Khánh cứ thấy thiếu thiếu, cảm giác chưa từng có từ trước tới giờ, kể cả khi cậu còn là một cậu nhóc lớp 7 ra sân bay tiễn pa mẹ đi Mỹ, những năm tháng sau đó, không pa mẹ bên cạnh, cậu dần trở nên con người lạnh lùng,nhưng cảm giác trống vắng chưa bao giờ có cơ hội trỗi zậy trong cậu, vậy thì tại sao hôm nay.......

_Thường Khánh nè! -Con Lam khều hắn- Lát nữa chúng ta tới nhà thăm Thùy anh nhé! Cậu thấy sao?

Thường Khánh im lặng một hồi lâu rồi nói:

_Tôi bận! Không đi được

Lam nhún vai:

_Vậy thôi zậy!

Thật ra, Thường Khánh chẳng bận gì cả, anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối tới nhà Thùy Anh nhưng mà....Thường Khánh không những cứng đầu mà con cứng...tim nữa.

Ra chơi.........Mạnh Khoa đi lại bàn của Thường Khánh, lên tiếng:

_Nếu không đi thăm cô ấy cũng được nhưng có cần tớ chuyển lời gì với cô ấykhông?

_.....-Thường Khánh vẫn cúi gằm mặt xuống bàn, làm bộ không nghe tiếng Mạnh Khoa ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
8
Snack's 1967