Trang Chủ | Truyện Sex | Chat
wap truyện hay
14:14 20/04/24
("._.) S2 (._.*)
Hi, khách | Đăng nhập | Đăng ký
ứ làm thật đâu. Anh chỉ được sờ thôi đấy nhé...

A Love Story Of Teen

DocTruyen.Wap.Sh Wap Đọc Truyện Trên Mobile Cực Hay
Đang xem: 1Lượt xem: 50597
Tác giả: Ngaytho259
Thể loại: Truyện teen
Số trang: 67
. Nó vừa định quay mặt đi thì Thường Khánh lên tiếng:

_Cái bánh hôm qua....

Chẳng hiểu sao nó lại hồi hộp khi nghe anh chàng nói. Còn Thường Khánh, tuy đầu thì hem nghĩ như zậy nhưng miệng lại thốt lên:

_Cô có biết làm bánh không thế?! Cả trang trí nhìn cũng không giống ai!

Nó thoáng im lặng rồi bật đứng phắt dậy, lừ mắt nhìn anh chàng, tuôn một hơi vì uất:

_Có cần phải nói quá đáng zậy hok? Anh có biết là tui đã mất bao nhiêu thời gian để làm cái bánh đó không? Ừ, xấu chứ gì! Ừ, dở chứ gì?! Anh là đồ tồi, đồ không biết tôn trọng thành quả lao động của người khác.

_Tui...- Thường Khánh định nói gì đó, nó chặn họng.

_Anh định nói là anh đã vứt cái bánh đó vào thùng rác chứ gì? Là từ nay tui đừng làm mấy cái bánh gớm ghiếc đó cho anh ăn nữa chứ gì?! Tui biết mà! Anh là cái đồ...

Nó tức đến mức không biết nói thêm gì nữa sau khi xối một tràng zô mặt hắn. Càng nghĩ càng thấy bực, nó đã tốn hết cả buổi chiều và cả buổi tối để làm bánh cho hắn ăn, còn hy sinh cả bữa cơm để mang bánh qua cho hắn, thế mà....

Nó ném cho anh chàng cái nhìn đầy lửa rồi định lôi con Lam đi quay đi thì Thường Khánh kéo lại:

_Tui ăn hết cái bánh đó rồi.

Nó trợn trắng nhìn anh chàng:

_Dở như zậy mà anh cũng ăn sao?!!!

Thường Khánh lôi nó ngồi xuống, chậm rãi:

_Tuy không ngon nhưng cũng không đến nỗi nào.... – Anh chàng nhìn nó - Cảm ơn nhaz! Đây là lần đầu tiên có người làm bánh SN cho tui đó!

Rồi anh chàng mỉm cười zới nó và quay qua đọc sách tiếp. Tên này đúng là nóng lạnh thất thường mà. Mới ban nãy còn....

Nó đơ người, hơi bị xúc động đậy tí xíu. Nhỏ Lam giật giật tay nó:

_Cái gì nhập zô hắn zậy? Hồi nãy thì kiêu như ông tướng, sao bây giờ lại....

Nó nhún vai:

_Ai biết đâu!

_Nói thế thôi chứ ai mà chẳng biết - Nhỏ Lam lại giở giọng chọc – Vì "ai đó" mà "hoàng tử băng giá" phải tan băng ấy nhỉ?!

Nó lườm lườm, thục cùi chỏ vào tay nhỏ bạn, nhưng không thể không nở nụ cười "e thẹn":

_Dẹp bồ đi!

Chợt nhỏ Lam thở dài, chống tay lên bàn:

_Nhìn hai bồ thấy zui thiệt nhưng nghĩ lại thì mình thấy tội tội cho Mạnh Khoa thế nào ấy....

Nó lặng lẽ cúi đầu, không nói gì. Đúng vậy! Nó cũng thấy có lỗi với Mạnh Khoa lắm...Anh chàng đã làm rất nhiều việc cho nó, vậy mà nó chẳng bao giò có cơ hội đáp lại mà chỉ toàn làm anh chàng đau thôi...

_Mà trước khi đi... - Nhỏ Lam tiếp tục nói - Trước khi đi hắn còn nói là...Sau khi ca phẫu thuật thành công, người đầu tiên hắn muốn nhìn thấy sau khi tháo băng ra...là bồ đó....

Câu nói của nhỏ Lam càng khiến không gian chùn xuống thấy rõ...Nó biết làm gì để anh chàng có thể quên nó đây??!!!

----------------------------------------------

Hàn Quốc.

Vài ngày nữa là Mạnh Khoa sẽ trở về Việt Nam để nhập học.

Dạo này anh chàng suy nghĩ về Eun Ji hơi bị nhiều. Không biết từ lúc nào, anh chàng đã thôi ít nhớ về nó...mà thay vào đó, hình ảnh cô gái với nét mặt dịu dàng đáng yêu Jang Eun Ji ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong đầu anh chàng.

Mạnh Khoa cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa....

Ngày Mạnh Khoa lên máy bay trở về nước.

Phòng Eun Ji. Cô nàng đang sắp xếp đồ đạc bỏ vào vali, và không còn mặc áo bệnh nhân nữa...Có lẽ Eun Ji cũng xuất viện vào hôm nay.

Mạnh Khoa đứng trước cửa phòng của cô nàng từ lúc nào.

_Eun Ji à... – Anh chàng lên tiếng gọi khẽ.

Cô nàng quay ra:

_Là anh sao? Em đang định sắp xếp xong đồ sẽ qua chào anh....

_Hôm nay em ra viện à?

_Dạ. – Eun Ji mỉm cười.

_Anh cũng thế, hôm nay anh sẽ bay về Việt Nam – [Eun Ji thoáng bất ngờ rồi có vẻ cô nàng không vui khi nghe Mạnh Khoa nói] Anh chàng tiến vào phòng - Để anh sắp xếp đồ phụ em.

Eun Ji gật đầu. Trong lúc Mạnh Khoa đang bỏ đồ vào vali thì một chiếc hộp trong đó văng ra. Một chiếc chìa khóa rơi ra từ trong hộp. Anh chàng nhặt chiếc chìa khóa lên và phát hiện ra nó hơi bị quen quen.

Mạnh Khoa ngồi xuống giường, ngắm nghía chiếc chìa khóa. Anh chàng lục tìm trong trí nhớ một hồi rồi kinh ngạc nắm chặt chiếc chìa khóa. Đây là chiếc chìa khóa để mở chiếc hộp của nó tặng trong dịp SN anh chàng. Và...anh chàng đã vứt xuống sông rồi còn gì. Sao Eun Ji lại có....

Không thể nhầm lẫn được. Vì cái hộp gỗ đó là do bác nó làm chủ xưởng mộc tự tay làm tặng. Cả chiếc chìa khóa cũng được đúc riêng, nên mang vẻ đẹp rất khác biệt. Nói chung là trên đời chỉ có một....Nên anh chàng không thể nhầm lẫn!

_Em có cái này từ đâu thế? - Mạnh Khoa đưa chiếc chìa khóa lên hỏi Eun Ji.

Cô nàng ngồi xuống cạnh Mạnh Khoa, chậm rãi nói:

_Có lần em đi đóng phim ở Busan, đang dợt ở ngoài biển thì thấy chiếc chìa khóa này dạt vào...Thấy dễ thương nên em quyết định giữ nó. Sao vậy?

Mạnh Khoa như không tin vào tai mình.

Ông trời định chơi trò gì đây?! Mạnh Khoa vứt chiếc chìa khóa đó đi là để làm nó hiểu rằng, dù thế nào đi nữa thì anh chàng vẫn yêu nó, là để gián tiếp nói rằng, anh chàng sẽ không bao giờ mở chiếc hộp có lá thư "xin lỗi vì tôi không yêu anh" của nó ra.

Vậy mà, chiếc chìa khóa ấy lại có thể "vượt trùng dương" và rơi vào tay của Eun Ji.

Cái gọi là "số phận" có thật sao????!!!!!

Sau khi Eun Ji ra viện thì Shin cũng bay sang Việt Nam.

Phòng nó. "Lạ thật!" – Nó vừa lẩm bẩm vừa lục tung cái tủ quần áo lên – "Cái lược của mình đâu mất rồi?! Cả cuốn sổ tay cũng mất tiêu!"

Nó ngồi xuống giường, cố nhớ xem lần cuối mình để cái lược và cuốn sổ ở chỗ nào. Cây lược đó rất quan trọng đối với nó. Đó là cái lược bán nguỵêt bằng gỗ do ba nó mua tặng nó khi đi công tác bên Trung Quốc, lúc nó 10 tuổi. Nó quý cây lược ý lắm. Còn cuốn sổ tay thật ra là nhật kí của nó, ai mà đọc được chắc chết. Hôm qua ngồi nghĩ vu vơ, sực nhớ ra chúng, đi kiếm mà chẳng thấy đâu.

Nó đã xới tung cả cái nhà lên rồi còn gì....

Đang ngồi suy nghĩ xem mình có thể để chúng ở đâu được thì tiếng lão Quân gọi:

_Thùy Anh! Xuống dọn cơm!!!!!

_Dạ!! – Nó la lớn rồi lật đật chạy xuống.

Nó đang dọn cơm tối. Hôm nay lại chỉ có lão Quân và nó ăn tối với nhau thôi. Lão hai vừa đi ra ngoài nghe điện thoại xong, trở vào nói với nó:

_Dọn thêm một cái chén zí đôi đũa nữa!

_Ai ăn nữa ạ? – Nó nhướn mày, sẵn tiện buông lời chọc ông anh - Chị Tuyết hả?!

Lão Quân đưa tay kí lên đầu nó mấy cái liên tiếp:

_Cái giá phải trả cho ziệc dám chọc tao!

Nó ôm đầu, nhăn nhó:

_Anh trai mà sao tàn nhẫn với em gái thế hả?!!!!!

Đúng lúc đó thì có một giọng nói ấm áp vang lên bên tai nó:

_Tên kia, bắt nạt em gái là không hay đâu nhé!

Theo sau đó là một bóng người lao vút vào và....kẹp cổ lão Quân. Người ấy quay mặt lại và nó nhe răng cười với nó. Hơi bị bất ngờ khi người đó là Shin.

_Này này, buông tớ ra! Hết thở được rồi! – Lão Quân cố giật tay Shin ra khỏi cổ.

Shin cười gian rồi buông cái cổ đáng thương của lão Quân ra. Lão ho mấy cái rồi nhìn Shin bằng con mắt hình viên đạn:

_Chưa gì mà đã bênh nó chằm chặp rồi....Mà nè, sao đến nhanh thế hả?

_Lúc gọi điện cho cậu thì tớ đã tới ngã ba rồi! Gọi lấy lệ thôi! Hehe

Nó chen ngang zô hai ông.

_Anh Shin về Việt Nam hồi nào vậy?

_Hồi nãy – Shin hồn nhiên đáp – Con bé Eun Ji vừa ra viện thì anh bay zìa liền. Zề đến nhà làm biếng nấu cơm nên qua đây ăn ké!

Shin lại cười, nụ cười vô tư như con nít. Nhớ ra zụ hôm đính hôn, nó cúi mặt xuống, nói lí nhí:

_Chắc vì em mà anh bị la zữ lắm hả?

_Đâu có! – Shin cười - Tại con bé Eun Ji phải nhập viện nên ba mẹ anh chẳng còn thì giờ quan tâm đến chuyện đó nữa.

Nó định hỏi tiếp nhưng chợt thấy ngại ngại…..Hix, nó mắc nợ nhiều người quá. Shin, Mạnh Khoa và cả Thường Khánh nữa, họ đều hy sinh cho nó quá nhiều. Thường Khánh thì nó còn "đáp trả" được, chứ Shin và Mạnh Khoa….

Chợt Shin sực nhớ ra chuyện gì đó, anh chàng cho tay vào túi và móc ra một cây lược, đưa cho nó:

_ À! Cái này của em phải không?

Đúng là cây lược hình bán nguyệt của ba nó tặng. Nó mừng rỡ chộp lấy cây lược trong tay Shin:

_A! Vậy ra em để quên ở nhà anh! Vậy mà em tìm muốn chết!

_Ừ. Hôm em đi anh sang phòng em, thấy chúng ở trên bàn....À – Shin cho tay vào túi quần bên kia - Cả cái này nữa!

Anh chàng móc một cuốn sổ tay ra. Nó nhận ra đấy là sổ của mình ngay lập tức. Shin đưa cho nó. Nó nhìn anh chàng, nghi hoặc. Shin vội thanh minh:

_Yên tâm đi! Anh chưa đọc đâu!

Thấy bản mặt "gian sặc mùi" của anh chàng, nó tiếp tục đăm đăm nhìn như dò xét ...


«Trang trước | Đọc tiếp»
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67
Danh Mục
» Truyện Teen
» Truyện Tình Yêu
» Truyện Kiếm Hiệp
» Truyện Cười
» Truyện Ma
Bản quyền thuộc về Wap Đọc Truyện
Powered by Xtgem.Com
Note: While you use some service at wapsite you will not return Expense to maintain service of them me. Thank!
Wap đọc truyện
5
XtGem Forum catalog