06:17 | 31/01/25 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 27120 |
ngọc bích tất có thanh kiếm thật do ánh trăng phản chiếu in hình vào đó.
Thấy mũi kiếm chỉ vào hình cánh cung, chàng chú ý nhìn hình này, càng
nhìn càng thấy rõ hệt nh hình cầu vồng. Lát sau gió thổi tan đám mây nhỏ
lảng vảng, trăng sáng vằng vặc, hình kiếm càng đen hơn trước còn hình
cung lộ ra bảy màu sặc sỡ, tầng lớp rất phân minh rõ rệt, chẳng khác chi
cầu vồng thật.
Đoàn Dự rất lấy làm kỳ tự hỏi: "Tại sao hình bóng lại có mầu sắc được?".
Chàng đa mắt nhìn sang vách đá phía đối diện với phiến ngọc bích, thấy
lng chừng có ánh rực rỡ, chập chờn. Bấy giờ chàng mới tỉnh ngộ nói một
mình: "Phải rồi lưng chừng vách bên kia có đặt một thanh kiếm vào chỗ
hổng vách đá, ngoài ra còn một tảng bảo thạch lớn đủ bảy màu sắc. ánh
trăng chiếu mầu sắc bảo thạch bên kia in qua phiến ngọc bích bên này nên
hiện ra đủ màu sắc rực rỡ đẹp tuyệt.
Chỉ còn một điều rất khó là chỗ để bảo vật cao đến mấy chục trượng, thì
không có cách nào lên coi tận nơi cho biết rõ. Đứng dưới trông lên chỉ thấy
hào quang rung rinh khi ẩn khi hiện, mà nhìn sang bên phiến ngọc bích thì
thật là kỳ ảo, quyến rũ. Nhưng cảnh đẹp chẳng đợc bao lâu, ánh trăng xê
dịch đi chỗ khác, hình ảnh rực rỡ nhạt dần rồi mất hết, còn trơ lại phiến
ngọc bích trắng ngần.
Nhân sự bất ngờ, Đoàn Dự phát giác những sự kiện trên đây, chàng nghĩ
thầm: "Té ra những điều bí mật núi Vô Lượng là ở chỗ đó. Nếu không sa
vào hang sâu vực thẳm này thì làm gì mà biết được những hình ảnh kia?
Nhờ lúc ánh trăng soi chênh chếch đi mới hiện ra. Hàng năm mấy khi gặp
được lúc ánh đá rực rỡ phản chiếu lên phiến ngọc bích? Người phái Vô
Lợng phần nhiều là nghiên cứu phiến ngọc bích giữa ban ngày thì còn thấy
cóc gì? Dù cho họ có trông lên đỉnh vách núi, đào đất quật đá để hòng
khám phá ra diều bí ẩn cũng chẳng ăn thua gì". Nghĩ tới đây, chàng bất giác
bật lên tiếng cười khanh khách. Rồi chàng cho rằng: "dù lấy được thanh bảo
kiếm cùng cái vật hình cánh cung vân thất sắc kia đi chăng nữa cũng chỉ để
làm đồ chơi mà thôi, phỏng có ích gì mà phải lao tâm phí lực làm chi cho
uổng? Thiên hạ sao lại có những người ngốc thế?". Thần trí bình thản,
chàng nằm xuống nghỉ rồi ngủ quên đi.
Đang ngủ say, bỗng nhiên chàng giật mình tỉnh dậy, tự hỏi: "ồ sao mũi
kiếm lại chỉ vào đầu dưới hình cầu vồng, tựa hồ nh có điều bí mật ở chỗ
đó? Người đem thanh bảo kiếm cùng bảo vật gắn vào vách núi làm chi để
mất công như thế? Không những phải là người võ công tột bậc mà còn phải
có khúc dây thật dài ròng xuống mới trèo lên mà làm được. Họ đã hao tổn
tâm lực an bài nh vậy tất có dụng ý gì đây? Phải chăng điều bí mật ở chỗ
hình cầu vồng? Cứ xem hai hình bóng in vào phiến ngọc bích thì không tìm
đâu ra được lối giải thích nào khác nữa. Về cái hình cầu vồng thấy lúc ban
ngày thì một đầu lơ lửng trên không, một đầu dính xuống mặt hồ chỗ thác
nớc đổ vào, giả tỷ điều bí mật lớn lao ở chỗ này thì không có cách nào
nắm được".
Đoàn Dự ngây người ra suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm một mình: "Cầu vồng
biến ảo không nhất định, hôm nay hiện lên chỗ này, mai chưa chắc đã đúng
chỗ ấy, khó mà căn cứ vào đó được".
Hôm sau Đoàn Dự nhịn đói ngồi mong chờ cầu vồng xuất hiện. Đến lúc
hoàng hôn, cầu vồng từ từ hiện lên. Đoàn Dự nhìn kỹ lại thì đúng như hôm
trước, không sai tý nào, một đầu lơ lửng trên không, một đầu dính xuống
mặt hồ, chàng lại càng thất vọng chạy ra bờ hồ chỗ thác nước đổ xuống,
sóng vỗ bì bòm, nghe đến đinh tai nhức óc. Chỉ trong khoảnh khắc, nước
bắn toé lên ướt cả quần áo. Chỗ nước xoáy trong hồ rất lớn, nước chảy vòng
tròn rất là mau lẹ. Đi lại gần chỗ này thì không thấy hình bóng cầu vồng
đâu nữa. Đoàn Dự tính lại thì từ hôm sa vào khe núi này đến nay là ngày
thứ ba, chỉ còn bốn ngày nữa nếu không chết đói thì đoạn trường tán cũng
làm cho mình đứt ruột ra mà chết, Chung Linh tất cũng sẽ bị bọn Thần
Nông sát hại. Đằng nào mình cũng chết chi bằng nhảy xuống vũng nước
xoáy này xem có gì lạ không?
Một là chàng đã lâm vào tuyệt địa chỉ còn tìm cách biến chuyển trong chỗ
liều mình, hai là chàng tính tình hào sảng nói làm là làm không cần suy
tính.
Đoàn Dự rớn người nhảy xuống vũng nớc xoáy, toàn thân bị sức mạnh
ghê gớm cuốn đi. Chàng nín thở nhưng vẫn mở mắt nhìn ra thấy một mầu
trắng toát mù mịt, thác nước giờ đã biến thành dòng nước chảy xiết kéo tuột
chàng xuống đáy hồ. Đoàn Dự tuy biết bơi lội nhưng không tự chủ được, để
mặc cho dòng nước lôi cuốn. Chỉ trong khoảnh khắc, bị nước vào đầy
miệng, chàng mê man nh say như tỉnh, chẳng biết đã bị nước cuốn đi bao
xa. Bất thình lình chàng cảm thấy thân mình bị đẩy mạnh một cái, tung lên
khỏi mặt nước. Đang lúc chơi vơi, chàng quờ tay may vớ được một túm dây
leo, chàng liền nắm lấy, định thần nhìn ra thì bốn bề tối đen như mực.
Chàng đưa chân phải ra sờ soạng, bỗng đạp trúng một vật. Chàng liền đưa
nốt chân trái đặt vào đó, nhưng cha dám buông tay ra, vẫn nắm lấy túm
dây leo, dò dẫm cất bước. Chỗ này nước chỉ ngập vế đùi, mà không chảy
xiết nữa. Chàng buông tay đứng thẳng người lên, bỗng đánh "binh" một
tiếng, đầu chạm phải vật gì cứng rắn. Chàng đau điếng người bất giác kêu
lên: "Chết rồi! Chết rồi! Sao mà mình vô ý đến thế?". Chàng cố nhịn đau,
đưa tay ra sờ soạng, thấy vật trên đầu giá lạnh và cứng nhắc thì ra toàn là đá
núi.
Đoàn Dự ôn lại những sự vừa qua, nhớ rằng mình nhảy xuống vũng nước
xoáy, lúc đầu bị thác nước chảy mạnh cuốn xuống đáy hồ. Từ đáy hồ trôi
theo một luồng chảy ngầm để thoát nước hồ đi, rồi bỗng sức nước đẩy mạnh
một cái, bắn tung mình vào khe này. Cứ xem cục diện trước mắt thì dữ
nhiều lành ít nhưng cũng chẳng biết làm thế nào được, đành là nhắm mắt
đưa chân tới đâu hay đó. Nghĩ vậy rồi, chàng quỳ hai gối xuống cho khỏi
đụng đầu, lần lần tiến về phía trước. Hai tay hết đưa lên đầu lại đưa ra trước
mặt để đề phòng những sự va chạm. Bên tai vẫn nghe nước chảy róc rách
lúc mau, lúc khoan. Chàng quỳ gối, lần bước một hồi xem chừng đá núi ở
trên đầu đã khá cao có thể cúi lom khom đi được. Khom lưng đi một đoạn
nữa thì đứng ngay người lên. Đang đi có khi gặp nhũ đá rủ xuống nhưng
may lúc nào chàng cũng đưa tay ra sờ trước, không thì nhiều phen va chạm
đến phải vỡ mặt sứt mày.
Đoàn Dự chợt nhớ đến con thanh linh, sờ lại thấy nó vẫn nằm im quanh
lưng mình, mới hơi yên dạ. Chàng tự hào bữa nay một chuyện hi hữu đã đến
với chàng. Không những mình từ nhỏ tới giờ cha từng được gặp, mà người
đời cũng ít ai đợc trải qua những vụ ly kỳ nh vậy. Nhất là bè lũ thầy trò
phái Vô Lượng kiếm trải qua mấy đời và phí bao nhiêu ngày giờ chỉ đứng
trên mà nhìn, mà ngắm, mà nghiên cứu phiến ngọc bích một cách vô hiệu
quả, chưa chắc có tay nào nhảy xuống vực sâu, quan sát dới ánh trăng
đặng thấy hình ảnh thanh bảo kiếm cùng ảnh bảo thạch như cầu vồng. Đến
chuyện nhảy xuống vũng nước xoáy, chắc cũng chỉ có một mình mình lâm
vào tình trạng nắm vững cái chết trong tay mới có cuộc mạo hiểm này.
Chàng càng ngẫm nghĩ lại càng đắc ý, bất giác nổi lên một trận cười ha hả,
rồi nói huyên thuyên, mình tự nhủ mình: "Gã tiểu tử Đoàn Dự kia! Bữa nay
ngươi chắc chết trăm phần trăm, nếu may măn mà ngươi sống sót, ra khỏi chỗ
này thì tha hồ mà cười thầy trò Tả Tử Mục, Cam Nhân Hào một phen cho
thoả thích". Chàng sung sớng quá cười rộ lên khanh khách, chợt nghe phía
bên có tiếng cười khanh khách đưa đến.
Đoàn Dự giật mình kinh hãi, không dám cười nữa thì bên kia cũng im lặng
như tờ. Đoàn Dự lớn tiếng hỏi:
- Ai đó?
Bên kia cũng có tiếng ồm ồm:
- Ai đó?
Đoàn Dự lại hỏi:
- Người hay là ma đó?
Bên kia cũng có tiếng hỏi:
- Người hay là ma đó?
Đoàn Dự lắng tai nghe, bất giác bật cười nói:
- Mình cứ tưởng là ma quỷ, té ra là tiếng vang.
Rồi chàng nghĩ thầm: "Chỉ khi nào nói ở trong gian nhà lớn hoặc trong hang
núi mới thành tiếng vang. Vậy thì mé bên phải này tất có khoảng trống rộng
lớn. Ha ha, mình thích chí cười vang thế mà cũng được việc. Nếu không
cười lên mấy tiếng sao biết nơi đây có hang động? Thế rồi chàng kêu loạn
lên, lần mò đi theo về phía có tiếng vang. Vừa sờ lần vừa đi chẳng mấy tý,
quả nhiên đến một khoảng trống không. Chàng đưa tay lên cao và đưa ra hai
bên sờ soạng không thấy gì cả. Đang đi dò dẫm có chỗ bấu vịn giờ ra quãng
không tối mò, chàng cảm thấy hơi sợ đành cứ bước một tiến về phía trước.
Dưới chân không còn vướng vấp gì cả. Bỗng nhiên tay chàng chạm phải một
vật tròn tròn, lạnh lạnh, phát lên tiếng leng keng trong như tiếng đồng hồ.
Chàng thò tay sờ lại thì cái vòng đồng này giống như vòng ở trước cửa các
nhà thường.
Chàng tự nhủ đã có vòng cửa, tất có cánh cửa. Chàng nghĩ vậy rồi cứ lần
mò, sờ soạng mãi, quả thấy đến chục cái đầu đinh lớn thì vừa mừng, vừa sợ
tự hỏi: "Chẳng lẽ phía trong này lại có người ở thì lạ quá". Chàng liền lắc
mạnh cái vòng cho nó bật lên tiếng kêu leng keng rồi chờ xem bên trong có
ai thưa không. Chờ một lát chẳng thấy gì, lại gõ mạnh vào cái vòng ba tiếng
nữa cũng chẳng thấy ai tha. Chàng liền đưba tay ra đẩy cửa. Cánh cửa này
dường nh đúc bằng kim khí, nên rất nặng nề. Nhưng không cài then trong
nên chàng cố hết sức đẩy, cánh cửa từ từ hé mở.
Chàng lớn tiếng nói:
- Tại hạ là Đoàn Dự, không được lệnh vời mà dám đường đột tới quý phủ,
thật là có lỗi, xin chủ nhân khoan thứ cho!
Chàng chờ một lát, không thấy phía trong có tiếng đáp lại, đành cất bước
mạnh dạn tiến vào. Đoàn Dự vào trong cửa rồi, tuy chàng mở mắt thật to mà
trông cũng chẳng rõ chi hết, chỉ thấy nơi đây không còn khí ẩm ớt như ở
bên ngoài nữa. Chàng tiếp tục đi vào, bỗng đánh kịch một tiếng trán chàng
chạm phải vật gì rồi, cũng may mà chàng đi thong thả nên không bị đau
mấy. Chàng đưa tay lên sờ thì ra đây cũng là một tầng cửa. Lại cố sức đẩy
đợc hé mở ra, bên trong vẫn tối om. Bất tất phải thuật dài dòng, chàng đi
như thế qua cả thảy sáu lần cửa, có lần mở được ngay, có lần bị đất bùn vít
chặt thì phải cố sức đẩy khá lâu cánh cửa mới hé ra đủ nghiêng người đi để
lách vào. Qua lần cửa thứ sáu, chợt thấy ló ra chút ánh sáng, chàng giật
mình hồi hộp nhủ thầm: "Ta thoát ra đến chỗ có ánh mặt trời rồi chăng?".
Chàng nhìn kỹ thì đây là một toà thạch thất. Từ bên trái lọt vào một tia sáng
mờ ảo, chứ không phải ánh sáng mặt trời. Chàng nhằm phía có ánh sáng đi
tới, chợt thấy một con tôm hùm rất lớn đi ngang qua bên ngoài cửa sổ.
Chàng rất lấy làm kỳ, đi thêm mấy bước nữa lại thấy một con cá chép có vân
rực rỡ vụt qua. Bấy giờ chàng mới để ý nhìn kỹ cửa sổ, thì ra là một khối thuỷ tinh rất lớn
gắn vào vách đá. Khối này gồm ba phiến lớn bằng miệng chậu ghép liền vào nhau. ánh
sáng bên ngoài lọt qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong nhà ...