06:13 | 31/01/25 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 27112 |
Mộc Uyển Thanh thấy phía trước không còn đường chạy mà ba mặt lại có
quân đuổi theo, trong lúc mười phần nguy ngập nàng lanh trí hỏi Đoàn Dự:
- Ta phải phóng ngựa nhảy qua khe này! Ngươi có dám mạo hiểm theo ta
không hay muốn ở lại đây?
Đoàn Dự nghĩ thầm: "Lưng ngựa bớt đi một người con Hắc Mai Côi hẳn
nhẩy được dễ hơn". Rồi chàng đáp:
- Cô nương hãy qua trước rồi ném dây kéo tôi sang sau.
Mộc Uyển Thanh quay đầu nhìn lại thấy Sử An đuổi gần đến nơi, chỉ còn
cách vài chục trượng, bèn bảo chàng:
- Như thế không kịp mất.
Rồi nàng lùi ngựa lại vài bước, ôn tồn bảo:
- Nào Hắc Mai Côi mi ráng nhảy qua khe nghe!
Đoạn vỗ nhẹ vào bụng ngựa hai cái. Con Hắc Mai Côi tung bốn vó chạy ra
bờ khe ráng hết sức nhảy mạnh qua. Đoàn Dự tưởng mình bay bổng trên
không, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài. Con Hắc Mai Côi nghe
lệnh chủ nhân thôi thúc, đem toàn lực nhảy vọt một cái, chân trước vừa tới,
gắng gượng bám được vào bờ bên kia. Nhưng khe núi rộng quá, đêm hôm
trước đã phải chạy suốt đêm, da dĩ chân lại bị thương, vó sau không tài nào
mà nhoai lên được, mình cứ tụt dần xuống.
Mộc Uyển Thanh là người cơ biến mau lẹ, cắp ngay Đoàn Dự nhảy ra khỏi
lưng ngựa, thân Đoàn Dự chạm mặt đất trước, Mộc Uyển Thanh loạng
choạng té theo. Đoàn Dự sợ nàng bị thơng, giơ hai tay ra đón, ôm choàng
ngay lấy.
Con Hắc Mai Côi hý lên những tiếng cực kỳ thê thảm, nó rớt xuống vực sâu
muôn trượng, còn sống làm sao được nữa.
Mộc Uyển Thanh vô cùng xúc động, hất tay Đoàn Dự chạy ra bờ khe, chỉ
thấy sương phủ đầy vực, mà chẳng thấy bóng con Hắc Mai Côi đâu nữa.
Nàng thở dài sườn sượt quay vào.
Sử An đuổi tới bờ khe vừa kịp nhìn thấy màn ảnh khủng khiếp. Dù gã là kẻ
gan dạ phi thường cũng không khỏi lắc đầu lè lưỡi.
Mộc Uyển Thanh thấy truy binh không tài nào sang qua khe được cũng đã
bớt lo, nhưng bỗng thấy đầu óc choáng váng, trời đất nh quay cuồng đảo
lộn, chân tay rã rời, mặt mũi tối tăm, ngã quay xuống đất.
Đoàn Dự cả kinh sợ nàng lăn xuống vực thẳm vội nắm giữ lại, thấy nàng
mắt nhắm cày cạy, thì ra nàng đã ngất đi.
Chàng còn đang hoang mang chưa biết tính sao, chợt nghe bờ khe bên kia
có tiếng hô lớn:
- Bắn! Bắn! Giết chết cả hai đứa đi!
Đoàn Dự ngoảnh đầu nhìn qua bờ đối diện thấy bảy tám người đang sắp
bắn. Chàng còn cách nào để chống đỡ nữa? đành cúi xuống ôm lấy Mộc
Uyển Thanh, may nàng nặng không đầy trăm cân, bồng ngang trên tay và
còn đi được. Đột nhiên đánh vù một tiếng, mũi tên bay sát bên tai chàng.
Chàng ỳ ạch đi được mấy bước, cúi thấp người xuống ẵm xốc Mộc Uyển
Thanh lên để chạy thì lại một mũi tên bay vèo trên đầu. Chàng thấy mé bên
trái có tảng đá lớn, liền cố chạy tới đó, nấp vào phía sau. Giây lát bên tai
vèo vèo không ngớt, bao nhiêu ám khí đập vào tảng đá rồi bắn tung ra.
Đoàn Dự sợ quá không dám nhúch nhích. Bỗng nhiên đánh bịch một tiếng,
hòn đá lớn hơn nắm tay liệng tới bay qua tảng đá lớn, rớt xuống bên mình
chàng. Người ném tất phải có sức mạnh ghê gớm, vì hòn đá lớn thế mà
liệng xa tới mấy chục trợng, chỉ có rằng xa quá nên khó bề trúng đích.
Đoàn Dự nghĩ thầm chỗ này cha chắc đã yên thân, liền nhặt bảy tám cành
lá khô buộc vào sau lưng, bồng Mộc Uyển Thanh lên nín hơi chạy một
mạch hơn mười trượng. Liệu chừng các thứ ám khí, đoản tiến không thể
phóng tới được nữa chàng đứng lại nghỉ, thở một lúc, tìm chỗ đất có cỏ êm
đặt Mộc Uyển Thanh xuống, rồi chàng nấp vào sau những mô đá lớn nhìn
lại. Bờ khe bên kia, bao nhiêu người đang múa tay hoa chân, chỉ trỏ bàn tán
ầm ỹ. Thuận chiều gió Đoàn Dự nghe rõ toàn là những tiếng chửi rủa quát
tháo. Chàng liệu chừng chúng cha có cách nào sang ngay được, nhưng lại
nghĩ thầm: "nếu chúng đi đường vòng tìm được đến đây thì hai mạng này
không khỏi mắc tay độc ác". Đoàn Dự lại ba chân bốn cẳng chạy lên đỉnh
núi cao trông sang ngả khác, bất giác chàng sợ hãi bủn rủn chân tay, cơ hồ
không đứng vững vì nhìn từ đỉnh núi xuống dưới thấp mấy trăm trượng,
nớc chảy cuồn cuộn: một con sông lớn nước xanh chảy qua. Chàng nhận ra
chính là sông Lan Thương, sóng đã to nớc lại chảy xiết. Về ngả này tuyệt
không có cách nào trèo lên núi đợc, chỉ còn lo bên địch vào ngả khe núi,
chúng xuống đáy vực rồi vừa bấu víu vừa trèo lên mới được. Mình không có
võ nghệ thì còn cách nào chống đỡ nữa? Nghĩ tới đây chàng bất giác thở dài
tự nhủ: chi bằng tạm thoát nguy nan được lúc nào hãy biết lúc ấy. Còn việc
về sau tới đâu hay đó. Đoàn Dự trở lại chỗ Mộc Uyển Thanh nằm, thấy
nàng vẫn còn mê man chưa tỉnh. Chàng đang nghĩ cách cứu cấp, chợt thấy
bên vai trái nàng có cắm một mũi cương chuỳ, máu tươi ra đẫm một bên áo.
Chàng giật mình kinh hãi, thì ra trước lúc mải chạy tháo thân chàng cha
biết là nàng bị thơng.
Việc đầu tiên bây giờ là phải xem nàng còn sống hay đã chết rồi. Chàng
lóng ngóng mở hé tấm khăn che mặt, khẽ đặt tay vào lỗ mũi nàng để thử
xem. Thấy nàng còn thoi thóp thở đã hơi mừng lòng, chàng nghĩ đến việc
rút mũi cơng chuỳ ra và cầm máu cho khỏi chảy. Mũi cơng chuỳ cắm vào
thịt rất sâu, chàng lo vết thơng này ảnh hởng đến tim, phổi và nhổ ra có
thể nguy đến tính mạng nàng ngay tức khắc. Nhng rút cục không còn cách
nào khác nữa, chàng âm thầm khấn rằng:
- Mộc cô nương hỡi! Mộc cô nương hỡi! Tôi nhất tâm cứu tính mạng nàng
đây, bất hạnh mà nàng phải thác oan thì đó chỉ là một điều không thể tránh
đợc.
Nếu cứ để thế này thì dĩ nhiên là nàng không sống được. Khấn xong chàng
nắm chặt lấy chuôi mũi cương chuỳ, toan dùng hết sức mạnh nhổ ra. Nhưng
chàng sợ quá, toàn thân run bắn lên, hai hàm răng chạm vào nhau kêu lập
cập. Giữa lúc ấy vẳng nghe ngoài ven núi thấy tiếng bên địch quát tháo.
Không thể chần chừ được nữa, chàng nghiến chặt răng lại rồi nhổ lên một
cái thật mạnh, mũi cương chuỳ theo tay ra liền. Chàng không biết né tránh,
máu tươi phun đầy vào đầu, vào mặt đỏ lòm.
Mộc Uyển Thanh đau quá kêu lên một tiếng rồi ngất lịm. Đoàn Dự cố bóp
chặt chỗ vết thương cho máu khỏi trào ra nhưng máu cứ tuôn ra như suối,
không tài nào vít được. Chàng không biết làm thế nào, quay ra rứt nắm cỏ
xanh trên mặt đất nhai nát ra rồi đắp lên vết thương. Nhưng vừa đặt vào thì
máu lại ứa ra, trôi đi. Chàng nghĩ thầm: hàng ngày nàng chơi với gươm đao
không chừng có mang theo thuốc dấu bên mình để phòng thân cũng nên.
Nghĩ vậy chàng liền thò tay vào trong bọc nàng để kiếm. Đột nhiên tay
chạm vào một vật giá lạnh, nhũn nhùn, chàng giật mình rụt tay lại, bỗng
thấy ánh vàng nhấp nhoáng, một con rắn nhỏ nhoai ra, đúng là con Kim
linh. Chàng la lên:
- Kim linh! Kim linh! Chớ cắn ta!
Quả nhiên con kim linh không cắn. Thực ra thì không phải nó hiểu lời
chàng nói mà tại trong mình chàng có giắt cái hộp bằng ngọc của Chung
Linh, trong đựng chất kỵ cả kim linh lẫn thanh linh. Ngay các loài rắn độc
khác ngửi thấy cũng phải hàng phục.
Tuy con kim linh không cắn, Đoàn Dự vẫn nơm nớp, lần này chàng lại thò
tay vào bọc nhưng tránh chỗ nó ra. Trong bọc nàng có gì chàng móc ra hết:
nào là lược đồi mồi, nào gương đồng nhỏ, nào khăn gói phấn hồng, ngoài ra
còn ba cái hộp.
Đoàn Dự thấy toàn là những vật dụng của con nhà khuê các thì ngẩn người
ra và từ đó chàng mới quan niệm nàng là một vị tiểu th đài các. Chàng rất
ân hận là mình đã dám thò tay vào sờ lần cả túi áo lẫn bọc giắt trong người
nàng. Những thứ khăn, hộp, gương, lợc này đi với cái hình thù quái gở giết
ngời không gớm tay kia chẳng phù hợp với nhau chút nào. Đoàn Dự mở
hộp thứ nhất ra thì một mùi hương ngào ngạt đưa lên mũi, hộp này đứng sáp
bôi đầu, hộp thứ hai phấn trắng không có hương vị gì cả, hộp thứ ba phấn
vàng có mùi hăng hăng ngửi đến là buồn nôn. Chàng tự hỏi: có phải phấn
vàng này là thuốc dấu chăng hay lại là thuốc độc giết người? Dùng lộn thì
hỏng bét.
Chàng liền thử lấy tay beo mạnh Mộc Uyển Thanh một cái để xem may ra
nàng có tỉnh lại được chăng mà hỏi cho biết. Quả nhiên nàng từ từ mở mắt
ra, chàng mừng quá hỏi ngay:
- Mộc cô nương! Hộp nào đựng thuốc dấu?
Mộc Uyển Thanh đáp bằng một giọng yếu ớt:
- Hộp đỏ...
Nàng chỉ nói được hai tiếng rồi mắt lại nhắm nghiền. Đoàn Dự hỏi thêm
nhưng không thấy nàng trả lời. Chàng rất lấy làm kỳ lẩm bẩm một mình: ủa
này lạ! hộp đỏ đựng sáp rõ ràng, sao lại trị được vết thương? Nhưng thôi!
nàng đã bảo vậy thì mình cũng làm thử xem chứ biết sao bây giờ?
Chàng móc ra ít sáp rồi nhẹ nhàng luồn ngón tay qua chỗ áo rách bôi vào
vết thương. Thuốc vừa bôi, Mộc Uyển Thanh đang lúc mê man nhnưg biết
đau ngay, người nàng co rúm lại.
Đoàn Dự ôn tồn an ủi:
- Cô nương đừng sợ, đừng sợ! Cầm máu khỏi chảy ra rồi sẽ tỉnh.
Lạ quá! Thuốc tiên hay sao mà công hiệu chóng thế? Rịt trong chớp mắt,
máu chảy rơm rớm một lát rồi ngừng hẳn, sau chỉ còn rỉ ra chút nước
vàng. Đoàn Dự nghĩ thầm: thuốc dầu gì mà chế trông như sáp bôi đầu? Tâm
cơ cô này khiếp thật khiến người ta không biết đâu mà lường.
Đoàn Dự chật vật mất nửa ngày trời, bấy giờ mới hơi yên dạ. Bên kia khe
núi cũng không còn nghe tiếng quát tháo nữa. Chàng lại nghĩ thầm: hay là
bọn này xuống đáy vực rồi trèo lên. Nghĩ vậy chàng liền ra chỗ ven núi bờ
vực thẳm để nhìn xem, trong lòng hoang mang lo lắng. Quả nhiên đúng,
chàng thấy đến hơn mời người đang vừa vịn vừa tụt dần xuống. Vực tuy
sâu nhưng xuống mãi cũng phải đến cùng. Tính từ lúc tụt xuống đáy vực
cho đến lúc bấu víu trèo lên đến bờ bên này nhiều lắm là mất hai hay ba
giờ. Chàng lẩm bẩm: chúng mà tới đây thì Mộc cô nương chỉ còn cách bó
tay chịu chết. Bây giờ biết làm thế nào?
Đoàn Dự tuy không hiểu mảy may võ nghệ nhưng lúc lâm vào tuyệt địa
cũng nảy ra ý nghĩ tranh đấu để tự vệ. Chàng nhìn bốn mặt xem địa thế rồi
ẵm Mộc Uyển Thanh đặt vào chỗ khuất, sau một tảng đá lớn để tránh gió
rừng. An trí nàng đâu đó rồi, chàng khom lưng khuân đá ra bờ vực. Cũng
may chỗ này có nhiều khối đá nho nhỏ, ngổn ngang, chẳng mấy chốc mà
chàng nhặt đợc đến năm sáu trăm cục. Xếp đá ra bờ vực xong, chàng trở
lại ngồi bên Mộc Uyển Thanh, nhắm mắt lại an dưỡng tinh thần.
Suốt đêm rồi chàng vất vả mệt nhọc, giờ vừa nhắm mắt đã buồn ngủ liền.
Nhưng chàng biết rằng chẳng còn mấy chốc nữa quân thù sẽ tới nên không
dám ngủ. Thỉnh thoảng lại ngửi thấy mùi hương ngào ngạt không phải lan
mà cũng không phải xạ từ trong mình Mộc Uyển Thanh xông ra. Chàng lẩm
bẩm: ngoại hiệu Mộc cô nương là Hương dược xoa thì chữ "dược xoa" hung
dữ như ác quỷ, còn chữ "hương" tức là nàng có mùi thơm dị thường. Cả ba
chữ này đi liền nhau thật là đầu ngô mình sở nhng xét cho cùng tất nó phải
biểu lộ cả con ngời nàng.
Vừa nãy Đoàn Dự có mở hé tấm khăn bịt mặt, để tay lên mũi nàng xem hơi
thở thế nào nhnưg tâm trí chàng chú trọng vào cuộc sinh tử của nàng nên
chỉ chú ý đến hơi thở mà thôi. Bây giờ vô cớ đâu dám mở khăn ra để xem
cho rõ mặt. Chàng chỉ nhớ mang máng rằng da nàng trắng mịn, nhưng chưa
rõ tớng mạo có hung dữ khủng khiếp hay không ...