06:06 | 31/01/25 |
Đang xem: 1 | Lượt xem: 27101 |
Sử An ngoảnh mặt về phía mũi tên phóng tới quát:
- Mộc cô nương! Ra đây!
Bọn Tần Nguyên Tôn xấu hổ vô cùng, lẩm bẩm: té ra tên áo đen kia không
phải là Hương dược xoa. Tâm linh gã họ Sử thần tốc hơn mình nhiều. Lão
cũng nhìn về phía mũi tên bắn tới mà chỉ thấy bầu trời tối đen, tuyệt không
bóng người.
Bỗng mé tả có tiếng "cạch", một hòn đá ở đât rớt xuống lăn long lóc. Mọi
người ngoái đầu lại nhìn thì "vút" một cái, tiếp theo có tiếng "keng" vọng
lên. Sử An lại giơ kiếm lên gạt được mũi tên ngắn phóng tới sau đầu Thân
Từ nương. Nguyên người nấp trong bóng tối bắn Tuệ Thuyền rồi chuyển
sang mé bên phải ném đá để đánh lạc hướng cho mọi người chú ý vào đó,
rồi hạ độc thủ toan hại Thân Từ nương.
Thân Từ nương vừa sợ vừa tức, múa tít thanh đao dài, ánh đao lấp loáng
trông như một làn tuyết phủ quanh người. Mụ hùng hổ xông vào đám cỏ
rậm ở bên phải để xục tìm. Cỏ đứt bay lên tứ tung mà chẳng thấy ai ẩn
trong đó.
Sử An bỗng hú lên một tiếng, đoạn nhẩy tót lên một cành cây lớn ở tây
nam, rồi nghe rít lên những tiếng gươm đao loảng choảng vang dội. Thanh
trường kiếm của Sử An quần nhau với gươm đao bên địch đã được bốn
đường. Tuệ Thuyền đang chú ý nhìn, thì một bóng đen nhảy chồm xuống
đầu Tuệ Thuyền. Tuệ Thuyền tuy tuổi già nhưng ứng biến cực kỳ mau lẹ,
tay phải lão tung ra một cái, cây phương tiện sản đã nhằm bóng đen phóng
tới. Bóng đen đạp chân trái vào cây sản của lão để mượn đà, mũi kiếm
nhằm Thân Từ nương phóng tới. Thân Từ nương hoa đao lên ráng sức ngăn
lại, đánh choang một tiếng, lưỡi đao bị kiếm bên địch hớt đứt mất đầu. Lỡi
kiếm sáng loáng tiện đà phóng thẳng xuống. Thân Từ nương đang bị nguy
cấp, Tần Nguyên Tôn không kịp đến cứu, dùng điện lực ở bàn tay đánh
mạnh về phía sau bóng đen. Bóng đen đã biết chưởng lực Tần Nguyên Tôn
rất lợi hại, không dám chống đỡ, thanh kiếm đang chém thẳng xuống phải
trở chiều đa ngang chí lên vai Thân Tử nương để lấy đà rồi bóng đen nhẹ
nhàng lướt qua tránh khỏi. Giả tỷ bóng đen không bị chưởng lực của Tần
Nguyên Tôn phóng tới, thanh trường kiếm không phải trở chiều, cứ một
mạch bổ thẳng xuống thì mụ Thân Từ đã bị chém làm đôi.
Nhờ chuyển thế bất ngờ, mau lẹ dị thường, Thân Từ nương thoát hiểm. Hai
lần chết hụt nhưng bản tính hung hăng vô cùng, mụ chẳng chùn nhụt chút
nào, hùng hổ xông vào đánh bóng đen.
"Chát chát chát" ba tiếng, kế tiếp là một tiếng cười 'hích hích", bóng đen đã
đâm trúng vai mụ Thân Từ. Ngay lúc ấy Tần Nguyên Tôn cùng Tuệ Thuyền
chia hai bên tả hữu áp lại. Bấy giờ Đoàn Dự mới nhìn rõ con người mặc
toàn đồ đen, nhanh nhẹn uyển chuyển chính là Hương Dược Xoa múa kiếm
loang loáng. Bị ba người vây đánh mà nàng lượn qua, lượn lại thoăn thoắt,
tựa như con cá đang bơi lội vùng vẫy.
Sử An ở trên cây nhẹ nhàng nhẩy xuống, rồi tra gươm vào vỏ, đứng xa xa
nhìn cuộc tranh đấu như kẻ bàng quan.
Đoàn Dự chạy lại gần gã gạ chuyện:
- Sử đại ca! Sao đại ca không khuyên họ đừng đánh nhau nữa?
Thực là một câu hỏi ngoài sức tưởng tượng của Sử An. Sử An quay lại nhìn
chàng hỏi:
- Quý huynh là ai?
Đoàn Dự đáp:
- Tại hạ là Đoàn Dự! Thưa đại ca! Tại hạ thực không biết giữa Mộc cô
nơng cùng mấy vị kia có điều chi hiềm khích. Chẳng qua thấy họ động
một tý là chém giết nhau, như thế đâu phải là hành động của người quân tử?
Bất luận bên nào nhầm lỗi, tôi ưtởng thiếu gì cách giàn xếp ổn thoả?
Sử An suy nghĩ thấy lời gã nói kể ra cũng có lý. Nhưng trong đám giang hồ
thì sự thù ghét, chém giết nhau như cơm bữa, chỉ trông vào sở trường võ
nghệ để tranh đua hơn thua, chứ nếu cứ lấy lời lẽ để phân giải phải trái thì
còn luyện võ làm quái gì? Gã Đoàn Dự này là ai? Sao ta chưa nghe thấy tên
tuổi y bao giờ?
Sử An toan hỏi rõ, chợt thấy Chung Linh đứng đường xa vừa vẫy tay vừa
gọi:
- Đoàn huynh lại đây mau!
Đoàn Dự vội chạy lại hỏi:
- Chi đó?
Chung Linh nói:
- Chúng ta chạy đi thôi!
Đoàn Dự nói:
- Mộc cô nương đang bị bao vây, mình bỏ đi sao đành?
Chung Linh nói:
- Mộc tỷ nương bản lãnh không vừa, chị ấy thiếu gì cách thoát thân?
Đoàn Dự lắc đầu nói:
- Không được! Mộc cô nương đến đây để cứu mình, lòng nào nỡ bỏ nàng lại
để thoát thân?
Chung Linh giậm chân nói:
- Đồ gàn ơi! Anh ở lại đây chỉ tổ vướng chân chị ấy chứ được ích gì?
Giữa lúc ấy bọn Tần Nguyên Tôn, Tuệ Thuyền và Thân Từ nương đang
cùng Mộc Uyển Thanh tranh đấu kịch liệt. Tần Nguyên Tôn dùng chưởng
lực phát ra những luồng gió như bão táp, Tuệ Thuyền múa tít cây phương
tiện sạn vù vù, thanh thế cực kỳ dữ dội. Thế mà Mộc Uyển Thanh vừa đánh
vừa nghe được cả bốn mặt, tám phương. Từ câu chuyện Đoàn Dự nói với Sử
An, rồi những câu đối đáp giữa Đoàn Dự cùng Chung Linh, không câu nào
lọt ra ngoài tai nàng cả.
Nàng lại nghe Đoàn Dự tiếp:
- Chung cô nương! cô chạy trước đi, còn ta đây nếu phụ ơn Mộc cô nương
sao phải đạo làm người? Khi nàng không chống nổi ta sẽ đứng ngoài
khuyên giải họ biết đâu chẳng vãn hồi được cục diện?
Chung Linh tức mình nói:
- Thôi anh im mồm đi! Anh chỉ giữ sao cho khỏi uổng mạng mình là tốt,
đừng hòng can thiệp vào chuyện gì hết.
Đoàn Dự nói:
- Giả tỷ mà không được Mộc cô nương cứu thoát thì mạng này cũng chết toi
rồi. Đoàn mỗ này mà không còn có chút lòng nghĩa khí thì ngay gia phụ
cùng bá phụ cũng chẳng dung tha, chứ đừng nói ai nữa.
Chung Linh nói:
- Anh đồ gàn ơi! Tôi không lôi tuột anh đi không xong.
Nói rồi nắm lấy tay chàng kéo đi. Đoàn Dự la lên:
- Ta không đi! Ta không đi!
Nhưng sức Chung Linh mạnh quá, Đoàn Dự cự không nổi, bị nàng lôi đi
xềnh xệch. Sử An đứng bên rất lấy làm kỳ: gã này rõ ràng chẳng biết tý võ
công nào mà sao lại có lòng trọng nghĩa đến thế? Mình vẫn nghe nói Hương
Dược Xoa lòng dạ thâm độc, hành động bất lương, tuyệt không ai dám thân
cận với ả, mà sao anh chàng họ Đoàn này gan liều đến thế? Không biết gã
nói nghĩa lý gì cho ả nghe?
Bỗng nghe tiếng Mộc Uyển Thanh lanh lảnh:
- Chung Linh em chạy trước đi! Không được lôi kéo gã như thế!
Chung Linh càng sợ hết hồn, lôi Đoàn Dự chạy lẹ hơn, thì vút một tiếng,
búi tóc Chung Linh rung lên, một mũi tên ngắn đã cắm vào đó.
Mộc Uyển Thanh quát:
- Ngươi không buông gã ra thì ta bắn vào mắt bây giờ.
Chung Linh vốn biết Mộc Uyển Thanh nói sao làm vậy, không hăm doạ
chơi bao giờ nên tuy bình nhật được cùng nàng thân cận mà nay nghe nàng
bảo bắn lòi con ngươi là nàng sẽ bắn thật. Chung Linh đành buông Đoàn Dự
ra.
Mộc Uyển Thanh lại quát giục:
- Em chạy về với ba má em ngay đi! Mau lên! Mau lên!
Chung Linh không dám cãi lời, quay lại bảo Đoàn Dự:
- Đoàn huynh! Xin anh đừng có liều lĩnh, phải giữ mình làm trọng.
Nói rồi lấy tay bưng mặt chạy đi, thoắt cái đã biến vào bóng tối.
Tư Không Huyền gọi giật lại:
- Chung cô nương! Đừng chạy nữa. Còn môn thuốc giải của lệnh tôn đó cô
tính sao?
Chung Linh chẳng thèm ngoảnh lại mà cũng chẳng trả lời, cứ cắm đầu chạy
thẳng. Tư Không Huyền lật đật chạy theo, mới được vài bước cặp giò bải
hoải lão té nhào xuống đất.
Sử An đứng ngoài theo dõi cuộc đấu, ngấm ngầm so sánh. Gã lẩm bẩm một
mình: kể về lanh lẹ thì cô này hơn ta nhiều, còn về kiếm pháp thì chưa chắc
đã bằng ta. Gã giữ t cách tự trọng, không muốn vào phe với bọn Tần
Nguyên Tôn xúm vào uy hiếp một cô gái. Chừng nào ba người thất bại rõ
ràng gã mới ra tay. Gã nhìn một lát nữa, Mộc Uyển Thanh đổi thế đánh,
múa kiếm dường như lá rụng hoa bay. Từng dây ánh kiếm xẹt ra tựa như
sao đổi ngôi, bay lững lờ như tơ bay trước gió, phương hướng thay đổi, biến
ảo khôn lường.
Sử An giật mình bất giác reo lên:
- Kiếm pháp hay tuyệt.
Tiếng reo chưa dứt, Tuệ Thuyền bỗng kêu to một tiếng. Cạnh sườn lão bị
trúng một nhát kiếm. Tiếp theo ba tiếng "vù vù vù", Mộc Uyển Thanh
phóng luôn mấy nhát kiếm nữa. Tần Nguyên Tôn hoảng hồn phải nhảy ra
ngoài để tránh. Nàng quay mũi kiếm lại đánh một mình Thân Từ nương.
Mụ bị ánh kiếm của nàng bao vây bốn mặt. Trông chừng Thân Từ nương
mất mạng đến nơi, Sử An không thể chần chừ được nữa, vung thanh trường
kiếm như cây cầu trắng trên không, xông vào giữa làn ánh kiếm của Mộc
Uyển Thanh. Hai thanh kiếm chạm nhau bật lên những tiếng the thé ghê
người. Tuy Sử An đến cứu kịp Thân Từ nương, nhưng mụ cũng đã bị đâm
trúng ba nhát. Vậy mà mụ hăng máu, không biết mình bị thương, cứ chồm
lên như con cọp điên cuồng xông vào đánh Mộc Uyển Thanh.
Thanh trường kiếm của Mộc Uyển Thanh chọi với kiếm của Sử An mới
được bốn đường, nàng đã biết mình gặp phải một tay đối thủ ghê gớm.
Kiếm pháp gã này không kém gì mình. Từ lúc gã mới lao vào vòng chiến
nàng đã phải hết sức chú ý không dám sơ hở chút nào. Chẳng ngờ Thân Từ
nương cố đánh thục mạng, cứ lăn xả vào sát Mộc Uyển Thanh. Tay phải mụ
cầm cây cương chuỳ đâm vào đùi nàng. Nàng liền co chân đá mụ một cái
lộn đi mấy vòng. Nhưng Sử An thừa cơ lúc nàng đang phân tâm này, phóng
kiếm đâm vào mi mắt. Chỉ trong nháy mắt và khe chừng sợi tóc, nàng thu
kiếm về vừa kịp đánh choang một tiếng. Nàng liệu chừng nếu bên địch còn
dùng những đòn hiểm độc liên tiếp ba bốn miếng nữa mà mình đang ở vào
địa thế bất lợi thì việc đón đỡ cực kỳ khó khăn, bèn đổi lối đánh, vung thanh
kiếm đâm thẳng vào ngực Sử An. Thế này gọi là "Lỡng bại câu thương",
bắt buộc bên địch phải tự cứu mình trước. Quả nhiên Sử An xiêu mình đi
mới tránh khỏi, rồi vội vàng cầm ngang thanh kiếm để giữ mình. Mộc Uyển
Thanh thấy gã không dám tấn công nữa, cầm ngang thanh kiếm quay về thế
thủ thì thở phào nhẹ nhõm. Đã hơi yên dạ nàng toan lại đổi thế kiếm thì bất
ngờ nghe đánh "sột" một tiếng, vai bên phải đau nhói. Thì ra mụ Thân Từ,
nhân lúc nàng mải đối phó với những đòn ác liệt của Sử An để sơ hở phía
sau, đâm được mũi cơng chuỳ vào đó. Cáu tiết Mộc Uyển Thanh nhanh
như cắt, xoay bàn tay lại đánh một phát cực mạnh khiến cho mặt mụ nát
nhừ, máu chảy đầm đìa, chết ngay tức khắc.
Tần Nguyên Tôn, Tuệ Thuyền thấy vậy lại nhẩy vào vòng chiến, thế là ba
người đánh một.
Đoàn Dự trông thấy quát lên:
- Các ngươi ba mặt nam nhi đại hán, xúm vào ăn hiếp một cô gái, sao không
biết thẹn.
Sử An đang muốn dừng tay, nghe tiếng Đoàn Dự quát, nói lớn:
- Mộc cô nương! Bỏ kiếm chịu hàng đi thôi!
Vừa nói vừa nhảy một cái ra xa đến hơn một trượng. Mộc Uyển Thanh cứ
để mũi dùi nguyên trên vai, nhịn đau đâm luôn Tần Nguyên Tôn hai nhát
rồi đâm Tuệ Thuyền một nhát. Ba nhát kiếm này lanh lẹ vô cùng. Má bên
phải Tần Nguyên Tôn bị cứa một vệt rớm máu, cổ Tuệ Thuyền cũng bị
kiếm sớt qua. Tuy hai người mới bị thương nhẹ, nhưng trúng vào những
chỗ nguy hiểm, chỉ trệch đi một chút là uổng mạng nên đều cả kinh thất
sắc, vội nhảy ra xa đưa tay lên sờ vết thương.
Mộc Uyển Thanh lẩm bẩm: hoài của, thế mà chưa trừ xong hai lão ...